Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 149

Đời này kiếp này

Hoắc Niệm Sinh tay đút túi quần, đi dạo trên bãi biển. Y bước đi thong thả, không vội vã, cúi đầu nghiên cứu bãi cát dưới chân như thể đang tìm kiếm kho báu.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ phía đối diện tiến lại gần, hòa lẫn với tiếng thủy triều lên xuống, mỗi bước chân đều phát ra tiếng sàn sạt. Tiếng bước chân khác hẳn với của Trần Văn Cảng, y không ngẩng đầu lên, cho đến khi người kia đến trước mặt.

Đó là ngôi sao nổi tiếng Diệp Nhiên được Lý Hồng Quỳnh mời đến. Diệp Nhiên cười rất đúng mực: "Sếp Hoắc."

Hoắc Niệm Sinh gật đầu, ánh mắt y vẫn thản nhiên bất cần như thói quen bình thường, dừng lại ở người đối diện.

Diệp Nhiên tay chân dài, eo thon, cánh tay và cẳng chân thì rất mảnh mai, mũi và cằm phù hợp với thẩm mỹ phổ biến hiện nay. Có lẽ để giữ dáng trước ống kính, vừa rồi hắn hầu như không ăn bất cứ món nướng nào, chỉ ăn một đĩa salad rau, có thể vì xuất thân là thí sinh của một chương trình tìm kiếm tài năng thần tượng nên yêu cầu cơ bản nhất là da trắng dáng gầy, thậm chí có thể là quá khắt khe. Những năm gần đây, Diệp Nhiên đang nỗ lực lấn sân sang nhiều lĩnh vực khác, tích cực hoạt động trước mặt công chúng, thậm chí còn nhận một vài dự án phim. Nếu không vuột mất giải Kim Mã vừa rồi thì tại thời điểm này, hắn có thể được gắn thêm một danh hiệu "Nam diễn viên mới xuất sắc nhất" chứ không chỉ là một ngôi sao đang lên, thật đáng tiếc là chỉ thiếu một chút.

Hoắc Niệm Sinh lên tiếng: "Nghe nói thành tích phòng vé phim mới Hài đen của cậu cũng khá lắm, chúc mừng."

Diệp Nhiên hài hước đáp lại: "Không dám, cũng nhờ các nhà đầu tư thôi. Ngay từ đầu phim này đã gặp phải nhiều trở ngại, lại thiếu kinh phí, quay được phim đã là may mắn - không phải là tôi nói thế, là trong tiệc đóng máy của chúng tôi, đạo diễn Triệu vẫn còn nói cũng may có nhà đầu tư hào phóng như anh, không chỉ cho tiền mà còn tôn trọng nghệ thuật, nếu tất cả những nhà đầu tư khác đều được như anh thì đã tốt."

Hoắc Niệm Sinh nghe xong thì cười: "Tôi thì biết gì về nghệ thuật điện ảnh? Ẩn ý của đạo diễn Triệu là cảm tạ trời đất cho anh ta gặp được một người ngoài nghề nhưng lại biết thân biết phận, cái gì không hiểu thì sẽ không khoa tay múa chân như tôi chứ gì. Chỉ có người thật thà như các cậu mới tin lời khách sáo của anh ta là thật, dĩ nhiên, nếu phim của anh ta bán được vé thì tôi cũng có lời, mọi người đều vui vẻ, kết quả vẫn khá tốt."

"Anh có tầm nhìn độc đáo, nói vậy thì quá khiêm tốn."

"Ngoài nghề tức là ngoài nghề, không phải khiêm tốn. Nói gì đến tầm nhìn, tôi thậm chí còn chẳng mở công ty giải trí, đơn giản là Du Sơn Đinh nói với tôi có một dự án này, chắc chắn sẽ có lời, vậy là tôi nhảy theo thôi. Sau này có cơ hội giật dây bắc cầu này thì phải đầu tư vào mối quan hệ với ông chủ Du."

Diệp Nhiên không tranh luận với y nữa, tiếp tục mỉm cười. Hoắc Niệm Sinh treo lên nụ cười nửa miệng, tiếp tục đi dạo, Diệp Nhiên theo sau.

"Tiếc là tôi đã không thể hiện đủ tốt, không giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cuối cùng lại kéo chân mọi người." Hắn nói với vẻ tiếc nuối: "Nếu không thì bộ phim này có thể còn lên một tầm cao mới, tôi thấy rất có lỗi với anh và đạo diễn Triệu."

"Đừng nản lòng. Ai mà không muốn trở thành diễn viên giỏi nhất, vốn đã không phải người người đều được như ý. Cứ tiếp tục nỗ lực thôi."

"Nhưng dù sao đi nữa, tôi luôn muốn cảm ơn anh vì đã cho tôi cơ hội này. Thực ra, nếu là các nhà đầu tư khác, họ chắc chắn sẽ lăng xê người của mình, đưa tiền thì cũng phải nhét người vào, tôi thậm chí còn không thể giành vai nam chính bằng cách thử vai nữa." Diệp Nhiên tiến lại gần thêm một bước: "Lần trước đến dự 'Đêm ngàn sao' của bà Lương, tôi vốn dĩ định tìm cơ hội để cảm ơn anh, nhưng tiếc là anh bận nên không đến."

"Tặng một tấm hình có chữ ký là đủ, vậy là cảm ơn cậu rất nhiều rồi." Hoắc Niệm Sinh không hề quan tâm, vẫn cúi đầu: "Phó thư ký trưởng của quỹ từ thiện chúng tôi có đi, cậu tìm Trần Văn Cảng, nhờ cậu ấy chuyển cho tôi, cậu ấy nhất định sẽ làm, chẳng lẽ còn lo sẽ trộm đồ của cậu?"

"Phải, trước đây tôi không biết rõ." Diệp Nhiên mỉm cười nói: "Anh và cậu Trần tình nghĩa sâu nặng, lần sau tôi sẽ biết."

*

Trần Văn Cảng vịn vào lan can. Từ bậc thềm nơi anh và Lý Hồng Quỳnh đang đứng nhìn ra, hai bóng người trên bãi biển trông như hai chấm đen di chuyển.

Lý Hồng Quỳnh quay mặt lại, cô thản nhiên nói, rít thêm một hơi thuốc: "Cũng không cần bận tâm đến đám ong bướm vờn quanh này."

Lần này đến lượt Trần Văn Cảng cười: "Không có thật đấy." Anh gác cằm lên cánh tay: "Tôi có thể giúp Niệm Sinh quản lý công việc kinh doanh, có thể đi cùng anh ấy tới bất kỳ sự kiện xã giao cần thiết nào, tôi làm những gì mà một người bạn đời nên làm là vì tôi yêu anh ấy, cái nhìn ​​của người khác thực sự không ảnh hưởng gì."

Lý Hồng Quỳnh nói: "Tất nhiên là bây giờ cậu nói vậy rồi, nhưng cậu đã dám tin tưởng anh ta ngay từ đầu, điểm này thì tôi khâm phục nhất đấy."

Trần Văn Cảng nói đùa bằng giọng điệu vui vẻ: "Vậy nói sao nhỉ, nhờ con mắt tinh tường, tôi phát hiện ra anh ấy vừa si tình lại vừa dịu dàng?"

Lý Hồng Quỳnh cười khúc khích: "Chúng ta đang nói về Lão Hoắc, phải không? Tôi quen anh ta hai mươi năm rồi, sao tôi không phát hiện ra nhỉ!"

Trần Văn Cảng cười nói: "Chị làm bạn với anh ấy nhiều năm như vậy thật ra là biết cái gì về anh ấy?"

Lý Hồng Quỳnh nhàn nhã búng tàn thuốc: "Lão Hoắc là người cực kỳ giỏi che giấu, bản thân anh ta đã giấu giếm, ai mà quan tâm anh ta tốt hay xấu chứ."

Gió đêm thổi nhẹ, cô lại búng tàn thuốc rồi nói: "Tối mai có muốn ra biển câu mực không? Thật ra là định ra khơi hôm nay, nhưng thuyền lại hư mất, mấy cậu ấm nước ngoài mà tôi tiếp đãi thì cứ mong ngóng mãi. Không được, hứa rồi đấy, các cậu phải đến tiếp khách."

Trần Văn Cảng đáp không chút do dự: "Sao có thể không nể mặt chị Hồng Quỳnh."

Halley chơi cả ngày đã mệt lử, vừa ngáp liên tục vừa lang thang đến gần, nằm xuống dưới chân anh.

Lý Hồng Quỳnh chu đáo dập tắt điếu thuốc, che miệng, cũng ngáp một cái. Cuối cùng, khi Hoắc Niệm Sinh và Diệp Nhiên lần lượt quay lại, cô đã về phòng ngủ rồi. Trần Văn Cảng ngồi trên lan can hóng gió, nụ cười hiền hòa của anh như bừng sáng trong đêm tối.

Hoắc Niệm Sinh dang hai tay ra: "Có nhớ tôi không?"

Trần Văn Cảng vịn vào cánh tay y, nhảy xuống: "Nhớ chứ."

Diệp Nhiên đứng gần đó nói đùa: "Sếp Hoắc, hai người thế này làm tôi có cảm giác như đang đi ngang qua thì bị đá một cái vậy."

Trần Văn Cảng cúi xuống, bế Halley đang mơ màng ngủ lên. Nó nặng hơn nhiều so với lúc mới về nhà, nhưng cơ thể vẫn chưa lớn hẳn, ôm vừa vặn một vòng tay, nép ngay vào lòng Trần Văn Cảng mà ngáy. Hoắc Niệm Sinh gãi đầu nó mà cũng không đánh thức được.

Trần Văn Cảng quay lại chào Diệp Nhiên.

Diệp Nhiên mỉm cười vẫy tay với anh: "Chúc ngủ ngon."

Sáng hôm sau, Diệp Nhiên xuống nhà ăn. Tiệc lửa trại hôm qua kết thúc quá muộn, người dậy được chẳng có mấy ai, người xuống ăn sáng còn ít hơn. Chỉ có hai bóng người nổi bật ngồi bên cửa sổ, chiếm một chiếc bàn tròn. Bàn tròn là loại khá lớn, đủ chỗ cho nhiều người, hai người ngồi riêng thì có vẻ hơi lãng phí, chẳng qua là nơi này đón sáng tốt nên bị chiếm trước thôi.

Trần Văn Cảng đang cúi đầu bóc trứng luộc, Hoắc Niệm Sinh cầm một miếng sandwich cắt thanh đưa lên miệng anh, anh cắn một miếng.

"Cũng tạm... ngon hơn bánh mì nướng kia."

"Tôi sẽ lấy thêm hai miếng, em muốn ăn gì nữa?"

Diệp Nhiên cầm đĩa tiến lại gần, cắt ngang lời thì thầm của họ. Hai bên cùng chào buổi sáng. Nhà hàng rộng rãi nhưng trống trải, chỉ có ba người quen nhau, nếu ngồi cách xa nữa thì có vẻ quá xa lạ. Diệp Nhiên rất tự nhiên ngồi xuống bên kia bàn, đặt đĩa xuống: "Sao mọi người vẫn còn ngủ thế?"

Trần Văn Cảng ngước lên cười: "Anh Nhiên chỉ ăn nhiêu đây thôi à, có phải ít quá không?"

Diệp Nhiên cười ôn hòa: "Không cần gọi tôi là anh đâu, tôi chỉ lớn hơn cậu một chút thôi, cứ gọi tên tôi là được."

Khi trời tối, thuyền đã bảo trì xong xuôi, Lý Hồng Quỳnh đưa khách ra biển. Chiếc thuyền đánh cá cỡ nhỏ hướng ra khơi, phía sau thuyền là những bọt sóng trắng xóa, sau khoảng một giờ, cuối cùng thuyền đánh cá dừng lại giữa biển, xung quanh là làn nước đen kịt, không còn nhìn thấy gì khác. Tiếng động cơ nhỏ dần rồi biến mất, thân thuyền lắc lư theo sóng. Những vị khách lần đầu đến đây thi nhau nhoài người ra nhìn xuống, cảm thấy thật mới lạ. Câu mực không cần cần câu hay mồi câu, chỉ cần một sợi dây có gắn lưỡi câu chùm, thả xuống biển là có thể tay không bắt mực. Mọi người thi nhau thả câu.

Trần Văn Cảng nheo mắt, có vẻ kinh nghiệm rất phong phú. Anh đứng bên mạn thuyền tìm kiếm một lúc, rồi không biết bằng cách nào mà câu được một con mực nang đặc biệt nặng, treo lên không trung cho nhả hết mực ra, sau đó mới kéo dây lên, to bằng hai con mực mà người khác câu được.

Nhóm người ra khơi hôm nay chủ yếu là vài người nước ngoài mà Lý Hồng Quỳnh tiếp đón, Trương Minh Nhàn và hai người bạn ưa nịnh hót khác đã về. Ba bốn người tóc vàng mắt xanh thì chẳng có tâm tư gì đặc biệt, thấy con mực khổng lồ còn cổ vũ nhiệt tình. Mọi người bắt đầu reo hò, chẳng mấy chốc Trần Văn Cảng đã được đãi ngộ như Vua câu mực trên thuyền. Hoắc Niệm Sinh chỉ nhìn anh, cười.

Halley chưa đi thuyền bao giờ, lo nó sẽ không thích nghi được nên để lại trên bờ một đêm để nhân viên chăm sóc.

Cũng có người không thích nghi được với sóng biển dập dềnh, thuyền đi được nửa đường thì Diệp Nhiên bị say sóng, nôn mửa rất lâu trong cabin, hiện giờ mặt tái mét nằm trên sô pha nghỉ ngơi, không thể tham gia cùng nhóm câu mực.

Cuối cùng nhân viên trên thuyền trao Huân chương thủy tinh "Vua câu mực" cho Trần Văn Cảng, đem mấy con mực bị bắt lên đi xào ngay tại chỗ. Trần Văn Cảng tặng món quà lưu niệm cho một vị khách nước ngoài đang như hổ rình mồi, họ trở về cabin, Diệp Nhiên trông có vẻ đã khá hơn.

Mực tươi xào chỉ cần thêm một ít hành tỏi, không cần nêm nếm gia vị mà hương vị tươi ngon không gì sánh bằng. Mọi người ăn xong rất hài lòng, nhưng trên đường trở về lại gặp một vấn đề nhỏ khác, động cơ lại đình công, đành phải liên lạc với bờ, chờ cứu hộ. Mặc dù bị mắc kẹt, họ cũng không quá lo lắng, thuyền cứu hộ đã xuất phát, nhưng phải mất thêm một tiếng nữa mới đến nơi.

Trần Văn Cảng đứng trên boong, thuyền đánh cá của họ đứng đơn độc giữa mặt nước, trên đầu là vầng trăng tròn trong veo. Hoắc Niệm Sinh đứng bên cạnh nắm tay anh, trái ngược với cảm giác bất lực khi bị bỏ rơi, khung cảnh này lại có thêm phần lãng mạn thê lương.

Diệp Nhiên vừa rồi ăn không nhiều, vì còn say sóng, bụng hắn vẫn đang cồn cào. Nhóm Lý Hồng Quỳnh ngồi buồn chán trong cabin, quay ra chơi bài giết thời gian nên hơi ồn ào. Hắn bước ra khỏi cabin, thấy hai người kia đứng ngay trước mặt, bèn sáp lại gần, chen vào trò chuyện.

Trần Văn Cảng cười nói: "Tiếc là anh còn phải chịu đựng thêm một giờ tra tấn nữa."

"Cũng không sao, khỏe hơn nhiều rồi." Diệp Nhiên xua tay: "Nhưng có lẽ đó là do bệnh nghề nghiệp, mỗi khi gặp những cảnh như thế này, tôi luôn cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra tiếp theo, phim ảnh luôn bắt đầu như thế này, cảm giác déjà vu thực sự rất mạnh, cậu hiểu mà nhỉ."

"Vậy thì không biết chúng ta đang đóng loại phim gì, phim phiêu lưu, phim thảm họa hay phim kinh dị."

"Ha ha, không ngờ cậu lại hiểu biết đến vậy." Diệp Nhiên cười nói: "Cậu thích xem phim không?"

Trần Văn Cảng lịch sự khen ngợi: "Chúng tôi đã xem phim Hài đen của anh cách đây vài ngày, rất hay, chẳng trách doanh thu phòng vé lại cao."

Diệp Nhiên vừa cười vừa đánh giá anh: "Thật ra đóng phim rất thú vị, tôi thấy ngoại hình của cậu cũng nổi bật, đến trường quay dạo một vòng biết đâu sẽ có người phát hiện ra cậu. Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc thử đóng phim chưa?"

Trần Văn Cảng tò mò: "Sao chứ, chẳng lẽ có người tìm kiếm tài năng để mắt đến người không biết gì như tôi sao?"

Diệp Nhiên giải thích: "Vốn dĩ không phải ai trong ngành giải trí cũng xuất thân từ diễn viên chuyên nghiệp, cậu còn trẻ thế này, hoàn toàn có thể bước vào ngành trước, bắt đầu bằng phim thần tượng, biết đâu lại có thể hot lên chỉ sau một đêm, trở thành hiện tượng, rồi làm trung tâm của mọi ánh đèn thì sao."

Hoắc Niệm Sinh đặt tay lên vai Trần Văn Cảng, không nhịn được cười, hỏi: "Em có muốn làm ngôi sao không?"

Trần Văn Cảng cũng cười: "Người khác khen ngợi mà anh lại xúi dại à, em không muốn, hay là anh đi."

Bình Luận (0)
Comment