Nếu ta chưa từng bỏ lỡ nhau
Người giúp việc mở cửa phòng khách, Hoắc Niệm Sinh sải bước vào. Hoắc Chấn Phi đang đứng bên quầy bar, vừa lấy một chai rượu whisky xuống. Anh ta ra hiệu cho Hoắc Niệm Sinh: "Cái chú thích này, muốn uống không?"
Hai người ngồi xuống, trước mặt đặt hai chiếc ly thủy tinh đáy dày. Họ không rót nhiều, lớp chất lỏng màu nâu rất mỏng nằm dưới đáy ly.
Hoắc Chấn Phi đưa ly lên môi, thăm dò hỏi: "Gần đây chú qua lại với ai?"
Hoắc Niệm Sinh chỉ cười: "Sao mọi chuyện trong nhà lớn nhỏ đều cần anh phải lo lắng thế?"
Hoắc Chấn Phi trừng mắt nhìn y: "Nếu chú bớt quậy phá một chút thì anh cũng không muốn bận tâm nữa."
Hoắc Niệm Sinh ngửa đầu ra sau, uống cạn ly rượu nhỏ, rồi đẩy ly ra: "Đừng lo, cậu ấy là người đàng hoàng, là sinh viên giỏi."
Không đợi anh họ hỏi thêm câu nào nữa, y đứng dậy, để lại một hàng dấu chân hướng lên cầu thang. Hoắc Chấn Phi vẫn còn ở đó, vẻ mặt khó hiểu, thắc mắc: "Sinh viên? Đây là gu của chú à? Anh nói chú đấy, suốt ngày đừng chỉ nghĩ đến việc hại người được không..."
Tết đến gần, không khí ngày lễ càng đượm, nhà họ Trịnh trở nên nhộn nhịp hơn, khách đến thăm từ bạn bè, họ hàng đến đối tác kinh doanh ra vào không ngớt. Ngay cả thế hệ trẻ cũng không yên được, không bận chuẩn bị tiệc tùng thì cũng phải lo tiếp khách, mãi đến ngày mùng 3 Tết mới thả lỏng được.
Sau Tết, chủ yếu là thời gian thế hệ trẻ giao lưu. Ngày mùng 5 Tết, Trần Văn Cảng ăn sáng xong, trở về phòng, Trịnh Bảo Thu gõ cửa phòng, báo cho cậu biết quản gia vừa nhận được điện thoại nói Hà Gia Tuấn và Hà Uyển Tâm sẽ đến ăn trưa. Vì quan hệ với Trịnh Ngọc Thành nên địa vị của Trần Văn Cảng có phần khó xử, vậy là cậu trốn ra ngoài từ trước. Anh em nhà họ Hà không dễ chơi, thật ra Trịnh Bảo Thu cũng không muốn ở nhà tiếp khách, bèn lấy cớ có hẹn với bạn, cũng chạy ra ngoài luôn.
Tài xế trong nhà đưa họ đến trung tâm thành phố, Trịnh Bảo Thu hỏi: "Anh có muốn đi mua sắm với bọn em không?"
Trần Văn Cảng cười: "Thôi, em chơi đi."
Chia tay Trịnh Bảo Thu, cậu cảm thấy mình không còn nơi nào để đi. Vào trung tâm thương mại, không có gì để mua, đi thư viện, lúc này đang đóng cửa. Đang quan sát người qua lại trên phố, tự hỏi rạp chiếu phim nào vẫn còn chỗ trống thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi điện thoại. Là của Hoắc Niệm Sinh.
"Cậu đang ở đâu? Có bận không? Tôi có thứ này muốn tặng cậu."
Trần Văn Cảng ngập ngừng hỏi: "Cái gì vậy?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe như đang cười: "Nghe Trịnh Bảo Thu nói cậu muốn một bộ sách tiếng Anh gốc, mua cho cậu rồi."
Trần Văn Cảng chìm đắm trong suy nghĩ, người qua đường trước mặt thì ai cũng vui vẻ hào hứng.
Hoắc Niệm Sinh hỏi thêm: "Sao vậy, bận à?"
Cậu chậm rãi lên tiếng: "Bận thì không bận..."
"Nếu không thì tôi đưa sang cho cậu cũng được."
Trần Văn Cảng chịu thua: "Vậy thì không cần, phiền anh quá."
Hoắc Niệm Sinh lập tức nhắn địa chỉ đến, gần trung tâm thương mại Quốc tế. Như ma xui quỷ khiến, Trần Văn Cảng vươn tay, gọi một chiếc taxi.
Lần này không phải khách sạn mà là một căn hộ cao cấp. Hoắc Niệm Sinh mang cho cậu một đôi dép, làm bằng vải bông mềm mại, mới toanh. Trần Văn Cảng bước vào nhà, đánh giá xung quanh, có vẻ hơi câu nệ.
Hoắc Niệm Sinh đặt tay lên vai cậu: "Sao thế?"
Tim cậu hẫng một nhịp, bây giờ mới đột nhiên nhận ra mình đã làm gì - tùy tiện dâng lên tận cửa, ở chung một phòng với cái người lăng nhăng này.
Không đợi cậu suy nghĩ thêm, Hoắc Niệm Sinh chỉ vào bộ tiểu thuyết tiếng Anh phiên bản sưu tầm trên bàn ăn: "Nhìn xem, có phải là thứ cậu muốn không."
Trần Văn Cảng nhẹ nhàng v**t v* những gáy sách mạ vàng, cả bộ mười ba cuốn trông rất nặng nề. Tác giả mà cậu thích không theo dòng văn học đại chúng, trừ hai cuốn đầu tiên có bản dịch tiếng Trung thì không còn cuốn nào khác được mua về dịch, cậu chỉ đọc được bản điện tử.
Trần Văn Cảng ngước lên: "Bao nhiêu vậy? Tôi chuyển cho anh."
Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Tôi tặng cậu mà lại đòi tiền, chẳng phải là ép mua ép bán à?"
Trần Văn Cảng lại cúi đầu xuống, mắt lại nhìn vào sách. Lúc này, Hoắc Niệm Sinh vươn tay ra, thử ôm lấy cậu vào lòng. Trần Văn Cảng vẫn bất động, nhưng trong lòng vẫn đang đấu tranh, không biết có nên từ chối hay không.
Hoắc Niệm Sinh chậm rãi siết chặt vòng tay, y ôm lấy Trần Văn Cảng, miệng hỏi: "Được không?"
Ngày hôm nay Hoắc Niệm Sinh mặc một chiếc áo len cashmere màu đen, vòng tay ấm áp và mềm mại. Trần Văn Cảng không nói gì, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Cậu từng có quan hệ thể xác với người này, làm những việc thân mật nhất với y, nhưng cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì, nên cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Vài giây sau, Hoắc Niệm Sinh buông tay, ánh mắt y rất dịu dàng: "Người bạn mua giúp cũng mua cho tôi một cuốn tiểu thuyết nữa, nói rằng nó nằm trong danh sách bán chạy nhất, khá mới lạ, tôi chưa từng đọc cuốn sách nào như vậy, cậu giúp tôi xem thử?"
Trần Văn Cảng nhìn cuốn tiểu thuyết dày cộp trên tay y, bìa màu nâu xám được cố ý làm cũ, trông như sờn rách, giống sách tiện tay mượn từ thư viện. Cậu từng nghe các bạn học nói qua, đây thực ra là một cuốn sách giải đố, đúng là rất được ưa chuộng, ban đầu cậu cũng có chút hứng thú.
Trần Văn Cảng do dự, vô thức nhìn lên trời. Đến lúc này mới nhận ra rằng kính ban công lấm tấm nước, cơn mưa mùa đông hiếm hoi đang rơi. Không hiểu sao mỗi lần cậu gặp Hoắc Niệm Sinh đều có liên hệ với mưa. Nhưng nếu thời tiết xấu thì cậu có lý do ở lại rồi. Lại thêm một lần ma xui quỷ khiến, cậu gật đầu đồng ý.
Hoắc Niệm Sinh hình như vừa cười đắc thắng. Y không dọn chỗ ở bàn ăn mà đi thẳng đến bàn trà, ngồi xếp bằng trên tấm thảm trước sô pha. Trần Văn Cảng cẩn thận đi theo, tìm được một chỗ thích hợp bên cạnh y.
Thật ra thì ngồi trên thảm tiện lợi hơn bàn ăn, vì cuốn sách này còn kèm theo rất nhiều phụ kiện, linh ta linh tinh cả một đống. Trần Văn Cảng lấy ra từng mẩu báo, thiệp, bưu thiếp, khăn ăn kẹp trong cuốn sách, lần lượt trải ra sàn nhà. Những món phụ kiện này làm rất giống thật, nhưng trong mắt Hoắc Niệm Sinh lại chỉ có cái đầu bù xù được ánh đèn chiếu sáng của cậu.
Hoắc Niệm Sinh cầm sách, mở ra chương đầu tiên, cuốn sách được chế tác rất độc đáo, ngoài phần nội dung chính được in, lề trên dưới và những phần còn để trắng đều có chữ viết tay. Trần Văn Cảng ghé lại gần hơn, chưa kịp đọc mấy đoạn thì điện thoại của Hoắc Niệm Sinh bỗng reo vang. Ở khoảng cách này, Trần Văn Cảng có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt trong loa, có lẽ là cấp dưới của y.
Hoắc Niệm Sinh không hề né tránh: "Ừ... Ừ... Được rồi. Tôi sẽ lo liệu."
Y cúp máy, Trần Văn Cảng tự giác nói: "Nếu anh bận việc thì..."
Hoắc Niệm Sinh kéo cậu lại: "Tết nhất ai còn bận việc? Đợi hết Tết rồi tính."
Họ đầu kề sát bên đầu mày mò, cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới đọc xong hơn phân nửa cuốn tiểu thuyết. Chữ viết tay trong những khoảng trống có nhiều màu sắc, thoạt đầu rõ ràng là tác phẩm của hai người, rồi dần xuất hiện một người thứ ba bí ẩn, như một mối nguy hiểm rình rập trong bóng tối.
Nhưng thông tin quá dày đặc, Trần Văn Cảng hoàn toàn bị cuốn hút, lúc này lại có một cuộc điện thoại đến không đúng thời điểm. Lần này là Trịnh Bảo Thu giục cậu: "Anh đâu rồi? Tài xế đã đến rồi, anh xong việc thì chúng ta cùng về?"
Chính Trần Văn Cảng cũng không hề ý thức được, cậu vô thức nhìn về phía Hoắc Niệm Sinh để hỏi ý kiến. Hoắc Niệm Sinh không can thiệp, cậu cảm thấy hơi chột dạ: "...Anh gặp một người bạn, đến nhà anh ấy chơi... Ừ, ừ, thế nên tối nay không về nhà."
Sau khi cúp máy, Trần Văn Cảng cố tình tránh ánh mắt của Hoắc Niệm Sinh. Hoắc Niệm Sinh làm như không để ý, chỉ chăm chú nhìn vào sách: "Thì ra con khỉ này có ý nghĩa đặc biệt..." Y đứng dậy vươn vai: "Đói không? Chúng ta xem ăn gì trước nhé."
Hầu hết các nhà hàng có thể giao hàng gần đó vẫn đóng cửa, cuối cùng họ gọi đồ ăn nhanh, hai chiếc pizza, gà chiên và Coca.
Trần Văn Cảng ăn uống rất lịch sự, cậu rất cẩn thận để không làm dính dầu mỡ lên thảm hay trang sách. Hoắc Niệm Sinh thản nhiên dựa vào sô pha, nuốt miếng pizza cuối cùng, đi rửa tay rồi quay lại, tiếp tục nhận trách nhiệm lật trang. Y đột nhiên ra lệnh cho Trần Văn Cảng: "Cho tôi thêm một miếng gà nữa." Nhưng lại không có ý đưa tay ra nhận.
Trần Văn Cảng đeo găng tay dùng một lần, cầm một miếng lên, do dự một lúc rồi đút cho y. Hoắc Niệm Sinh ngậm lấy hết sức tự nhiên, mùi gà lan tỏa trong không khí.
Phần lớn thời gian trong ngày được tiêu phí như thế, họ thậm chí còn tìm giấy bút để ghi lại manh mối và dòng thời gian. Trần Văn Cảng chống hai tay xuống đất, Hoắc Niệm Sinh nhìn chằm chằm vào xương bả vai của cậu, lơ đãng một lúc rồi mới quay lại tập trung vào cốt truyện. Trịnh Bảo Thu nói cậu thích những trò chơi tốn chất xám như thế này, quả thực là vậy. Mãi đến khi đồng hồ điểm mười một giờ, Hoắc Niệm Sinh mới đậy nắp bút lại: "Hôm nay dừng ở đây thôi, dày thế này, một lần không đọc hết được, để tôi tìm quần áo cho cậu, cậu đi rửa mặt?"
Nói thì nói vậy, nhưng y lại lười biếng nằm dài ra, người vắt ngang cả tấm thảm.
Trần Văn Cảng đáp lại, mắt vẫn dán vào tờ giấy ghi chép mà cả hai đã cùng nhau viết, lòng có chút tiếc nuối.
Hoắc Niệm Sinh cong khóe môi, nhìn cậu từ góc phía dưới: "Đúng rồi, ngày mai cậu có việc gì không?"
Trần Văn Cảng ngồi quỳ, tay chống lên sàn, bề mặt thô ráp của tấm thảm cọ xát vào lòng bàn tay: "Tôi rảnh."
Hoắc Niệm Sinh đưa một tay về phía cậu: "Vậy ngày mai vẫn ở nhà tôi, tiếp tục?"
Trần Văn Cảng nắm lấy bàn tay đó, ra sức kéo y lên khỏi mặt đất.
Sáng hôm sau, khi Trần Văn Cảng thức dậy, cậu cảm thấy như không biết mình đang ở nơi nào. Cậu mặc bộ đồ ngủ của Hoắc Niệm Sinh, qua đêm trong phòng ngủ dành cho khách của y, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng nhớ lại toàn bộ sự việc. Lần này chẳng liên quan gì đến chuyện say xỉn, chỉ là khó mà tưởng tượng được Hoắc Niệm Sinh lại rảnh rỗi dành cả ngày để chơi trò giải đố với cậu. Tối qua, y mang đồ vệ sinh cá nhân cho Trần Văn Cảng, thái độ rất lịch thiệp, không hề có ý định quấy rối, cứ như thể chỉ là bạn bè bình thường ngủ nhờ qua đêm vậy.
Trần Văn Cảng bước vào phòng khách, chứng kiến một cảnh tượng còn bất ngờ hơn, Hoắc Niệm Sinh đang bận rộn trong căn bếp bán khép kín.
Trong chảo có trứng, đĩa bên cạnh có giăm bông đã cắt sẵn: "Làm sandwich, ăn tạm được không?"
Cậu thậm chí còn hơi thấy lo: "Làm phiền anh."
Sách và phụ kiện vẫn còn bày trên tấm thảm trước sô pha, không ai thu dọn. Hai người họ vẫn tiếp tục giết thời gian. Hôm nay Trần Văn Cảng lại trở nên mất tập trung, vì cậu sắp không thể nhớ được lần cuối cùng mình ở bên Trịnh Ngọc Thành như thế này là khi nào. Mọi loại trò chơi cờ, chơi bài, giải đố dường như đã trở thành trò trẻ con từ khi vào đại học, bị đem bỏ vào gác xó, những việc quan trọng hơn lấp đầy thời gian mỗi ngày. Hoắc Niệm Sinh gác tay trên gối tựa sô pha, không chạm vào Trần Văn Cảng, nhưng lại gần như ôm cậu trong lòng.
Như để bù đắp cho việc khách chỉ được ăn hai bữa đơn giản liên tiếp, buổi trưa có người mang đến cho họ một bữa ăn thịnh soạn, ba món mặn và một món canh.
Xế chiều, hai người thay quần áo rồi ra ngoài, vừa tìm đồ ăn vừa đi dạo. Đi bộ một hơi ba cây số thì tìm thấy cạnh chợ một quán ăn nhỏ đèn sáng trưng, trên cửa kính có mấy chữ lớn - lẩu cốt cháo. Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Thử cái này xem?"
Trần Văn Cảng mỉm cười nhìn y: "Anh cũng ăn kiểu quán nhỏ dành cho dân thường như thế này à?"
Cậu kéo dài hai chữ "dân thường" ra một chút, nhưng vẫn bị phát hiện, Hoắc Niệm Sinh nhướng mày, y chưa kịp nói gì, Trần Văn Cảng đã vội vàng đẩy cửa kính ra. Hai người ngồi xuống, Hoắc Niệm Sinh cầm thực đơn, vừa nghiên cứu vừa hỏi phục vụ.
Trần Văn Cảng đưa tay chống cằm nhìn họ, bỗng nghe Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Cậu thích ăn gì?"
"Cái gì cũng được."
"Cái gì cũng được mới là khó chiều nhất, cậu tự gọi."
Ăn uống no nê rồi, Trịnh Bảo Thu lại gọi điện hỏi xem hôm nay Trần Văn Cảng có về không. Vậy là lại quay về căn hộ của Hoắc Niệm Sinh, nhưng thay vì đi lên lầu, thang máy lại đi thẳng xuống tầng hầm, Hoắc Niệm Sinh lái xe đưa cậu về nhà.
Cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ xe thay đổi liên tục. Trên đường, Trần Văn Cảng rất yên tĩnh, nếu không có cuộc gọi này, thật ra cậu vẫn chưa nghĩ đến việc đêm nay có ở lại không. Ở ngoài một đêm thì dễ giải thích, nhưng ở nhà người khác hai ba ngày liên tiếp là thế nào?
Nhưng khi đến trước cửa nhà họ Trịnh, cậu xuống xe, Hoắc Niệm Sinh nhìn qua cửa sổ, hỏi: "Ngày mai cậu lại đến chứ?"
Đêm đông tối tăm, một cơn gió lạnh đột nhiên nổi lên sau lưng, luồn vào cổ.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Trần Văn Cảng quyết định: "Được."
*
Trần Văn Cảng gần như dành phần lớn thời gian nghỉ đông còn lại tại căn hộ của Hoắc Niệm Sinh.
Mặc dù Trịnh Thị đã bắt đầu làm việc, nhưng hầu hết mọi người vẫn còn đắm chìm trong không khí ngày Tết của tháng Giêng, công việc không mấy bận rộn. Trịnh Bỉnh Nghĩa tôn trọng truyền thống Tết, không yêu cầu Trịnh Ngọc Thành và Trịnh Mậu Huân về công ty sớm. Trần Văn Cảng cũng được hưởng lợi theo, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian.
Trần Văn Cảng không rõ Trịnh Ngọc Thành đã làm gì trong thời gian nghỉ lễ. Chiến tranh lạnh vẫn tiếp tục, từ khi chia tay, họ giống như hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà. Còn về phần mình, mối quan hệ giữa cậu và Hoắc Niệm Sinh dường như là đang hưởng thụ một thứ hạnh phúc lén lút. Biết rõ điều đó là không ổn, cũng không dám nói với ai, nhưng mỗi lần Hoắc Niệm Sinh mời, Trần Văn Cảng cuối cùng vẫn đồng ý.
Họ đã nghiên cứu xong cuốn sách giải đố khó hiểu kia, phải dành nhiều ngày đọc đi đọc lại mấy lần, bức màn bí ẩn bên trong và bên ngoài cuốn sách dần dần được vén lên. Nhưng rồi Hoắc Niệm Sinh lại tiếp tục tìm ra nhiều thứ mà Trần Văn Cảng sẽ có hứng thú, chúng đến từ nhiều nguồn khác nhau, bạn bè tặng, nhìn thấy trên phố, tìm thấy trong kho...
Y theo đuổi một cách thong thả tuần tự, có chừng mực, và nhìn bề ngoài cũng có vẻ chân thành. Trước mặt Trần Văn Cảng, vị công tử nhà giàu này dành rất nhiều tâm huyết, bỏ hết cái tôi của mình, thậm chí còn sẵn sàng dành cả một buổi tối để cùng cậu ráp một con tàu cướp biển Lego.
Vào ngày cuối cùng trước khi khai giảng, Trần Văn Cảng cùng Hoắc Niệm Sinh đi xem triển lãm tranh. Triển lãm tặng hai món quà lưu niệm, khi bước ra khỏi phòng tranh, có một xe kem đậu trên phố. Những món đồ lạnh xuất hiện trái mùa rất được ưa chuộng, thậm chí có nhiều người còn xếp hàng dài. Hoắc Niệm Sinh mua hai cái về, một đỏ một trắng, đưa một cái cho Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng nói cảm ơn. Đột nhiên, kem được đưa lên môi, Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Thử của tôi không?"
Không rõ là lần thứ mấy ma xui quỷ khiến, Trần Văn Cảng nếm thử một miếng, mát lạnh lan tỏa trong miệng, vị ngọt trôi xuống cổ họng. Để đáp lại, hình như cậy cũng có nghĩa vụ phải trả lại một miếng. Lúc này, một người bạn quen biết Hoắc Niệm Sinh từ trên trời rơi xuống, tiến đến chào hỏi, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Trần Văn Cảng, Hoắc Niệm Sinh đáp lại hai ba câu rồi đuổi hắn đi.
Buổi hẹn vẫn chưa kết thúc, họ đi dạo một lúc rồi trở về căn hộ của Hoắc Niệm Sinh, xem phim trong rạp chiếu phim gia đình.
Phim là do Trần Văn Cảng chọn ngẫu nhiên từ thư viện, nhìn tên phim cứ tưởng là phim kinh dị hồi hộp. Kết quả là một bộ phim hạng B, pha chút hài hước tinh quái của đạo diễn, khi nữ chính c** đ*, bầu không khí ngượng ngùng trong phòng khách lấn át cả yếu tố kh*** g**. Hoắc Niệm Sinh gần như không giấu được nụ cười trêu chọc, hai tai Trần Văn Cảng đỏ bừng lên. Cậu muốn tắt tivi, nhưng điều khiển lại ở sau lưng Hoắc Niệm Sinh, Trần Văn Cảng với tay lấy, nào ngờ lại như tự nhào vào lòng y.
Hoắc Niệm Sinh vòng tay qua lưng cậu, nổi tính xấu thì thầm vào tai cậu: "Thì ra sinh viên giỏi lại có gu này."
Trần Văn Cảng không còn gì để phản bác, mặt càng đỏ hơn, cậu ra sức đẩy Hoắc Niệm Sinh, nhưng lần này Hoắc Niệm Sinh không buông tay. Y thì thầm: "Yên nào."
Trần Văn Cảng nín thở.
Đầu ngón tay Hoắc Niệm Sinh chạm vào mặt cậu. Y đã đủ kiên nhẫn rồi, thời gian qua, tiếp xúc thân thể giữa họ chỉ giới hạn ở việc ôm một cái cách lớp áo, nắm tay một lát, cánh tay chạm vào nhau lúc đi đường. Bây giờ, rõ ràng là y cảm thấy đã đến lúc phải tiến xa hơn. Trần Văn Cảng hơi cứng người, im lặng.
Cậu không phản kháng nên được hiểu là ngầm đồng ý, Hoắc Niệm Sinh được nước lấn tới, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cậu. Trần Văn Cảng túm lấy vạt áo của y, tim đập thình thịch. Hoắc Niệm Sinh hôn cậu rất lâu, rồi hôn dọc theo cổ, cho đến tận yết hầu. Khi định tiếp tục đi xuống, cuối cùng Trần Văn Cảng giữ chặt vai y.
Trần Văn Cảng tựa hồ muốn lùi bước: "Tôi nghĩ..."
Hoắc Niệm Sinh nhẹ nhàng hỏi: "Nghĩ thế nào?"
Trần Văn Cảng tiến thoái lưỡng nan. Hai tay Hoắc Niệm Sinh đã thò vào trong áo, ngang nhiên làm loạn. Y lại cạy răng Trần Văn Cảng ra, thong thả hôn cậu. Những ngón tay của Trần Văn Cảng cuộn tròn lại, cuối cùng đặt lên sau gáy Hoắc Niệm Sinh. Khi họ tách ra, một sợi tơ bạc vương lại giữa môi và răng.
Hoắc Niệm Sinh nói: "Nhân tiện, hôm kia tôi đi dự một buổi diễn thuyết, được tống cho một bụng toàn súp gà."
Trần Văn Cảng hoàn hồn, cười gượng gạo: "Diễn thuyết gì vậy, súp gà cho tâm hồn à?"
Hoắc Niệm Sinh hắng giọng: "Là về mối quan hệ giữa người với người. Diễn giả trên sân khấu nói rằng nếu một người thậm chí không có khả năng và lòng can đảm để tin tưởng người khác thì khó mà có một cuộc đời hạnh phúc viên mãn."
Trần Văn Cảng hơi cong môi, hoài nghi nhìn y: "Anh bịa ra chuyện này cho tôi phải không."
Hoắc Niệm Sinh không thừa nhận: "Đúng là diễn giả nói mà. Và người ta nói có lý thật chứ, cậu giao tiền cho người khác thì có thể mất tiền đầu tư, trao niềm tin cho người khác thì có gì phải sợ, tổn thất tình cảm? Nhưng tình cảm cũng là một thứ tự nhiên, như cây xanh có thể mọc lại, không lãng phí tài nguyên hay gây ô nhiễm môi trường, chỉ cần có một chút can đảm, cậu luôn có thể tìm lại. Nếu cậu không chọn đúng dự án đầu tư, bị mất tiền, cậu vẫn phải cân nhắc đến dự án tiếp theo. Cậu không muốn khảo sát người tiếp theo sao?"
Trần Văn Cảng nhìn y, không nói một lời, cũng không cười nữa.
Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Cậu không thể thử tin tưởng tôi sao?"
Đến thời điểm này, có thể hay không đã không còn hoàn toàn tùy thuộc vào Trần Văn Cảng nữa. Họ vốn đang ngồi trên thảm, Hoắc Niệm Sinh nhấc cậu lên, đặt cậu trên sô pha. Y cúi người xuống, ấn đầu gối xuống thảm. Trần Văn Cảng nắm chặt ngón tay, siết chặt đến nỗi tạo thành một mớ nếp nhăn lộn xộn trên vai áo Hoắc Niệm Sinh. Suy nghĩ của cậu lại càng hỗn loạn hơn, đầu óc cứ kêu ong ong.
Hoắc Niệm Sinh lại hỏi: "Thử với tôi xem sao, được chứ?"
---
Người dịch:
Cuốn sách mà Niệm Sinh dùng để dỗ em bé nhà anh ta là S. (hay còn gọi là Ship of Theseus) của tác giả Doug Dorst, phát hành lần đầu vào năm 2013. Nhìn hình rất là thú vị đó, thảo nào ẻm bị dụ thật =))







