Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 164

Nếu cùng em lớn lên

---

Người dịch: Đổi dòng thời gian khác nữa, nếu anh ta chăm vợ từ bé =)))

 
---

"Không phải cô cổ hủ hay mê tín đâu, đã hỏi qua hai thầy rồi, cả hai đều nói giống nhau." Hoắc Mỹ Khiết hạ giọng, nhân lúc không có ai ở nhà, than thở với cháu trai: "Đứa trẻ đó thân vượng, khắc người thân, chắc chắn không nên đưa về nhà."

"Mấy lời thầy bói nói thật ra chỉ nên nghe một nửa thôi, tin thì có, không tin thì không có." Hoắc Niệm Sinh nói.

"Nhưng con thử nhìn cha mẹ ruột của nó xem, cả hai đều còn rất trẻ... ôi, có những thứ không thể không tin đâu."

Hoắc Niệm Sinh chỉ cười cười. Y ngồi trong phòng khách của nhà họ Trịnh, trước mặt là tách trà nóng, nhưng đã để cho nguội lạnh.

Hoắc Mỹ Khiết tạm dừng lại, vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc đến đổi tách khác cho y. Bà đánh giá người con trai của anh cả mình. Thật ra Hoắc Niệm Sinh cũng chỉ vừa mới trưởng thành, những thanh niên cùng tuổi với y còn đang mải mê vui đùa, toát ra cái vẻ hoang mang ngây ngô, nhưng Hoắc Niệm Sinh trưởng thành sớm, mọi cử chỉ hành vi đều toát lên khí chất điềm tĩnh. Đến nỗi Hoắc Mỹ Khiết thường vô thức coi y như người mà mình có thể tham khảo ý kiến, người đưa ra quyết định thay mình.

Lúc này, hình ảnh hiện lên trong đầu Hoắc Niệm Sinh chính là bé con mặc đồng phục học sinh kia - mặc áo sơ mi trắng thêu tên trường, quần yếm và tất cao đến bắp chân, dáng vẻ ngoan ngoãn, rụt rè được quản gia dẫn ra ngoài, đứng dưới ánh mắt phán xét của mọi người. Cậu đến nhà họ Trịnh từ năm kia.

Y nhấp một ngụm trà rồi nói: "Chú chắc không có liên quan đâu, dù sao thì cũng chỉ là cha nuôi, khắc cha cũng không dính đến chú được?"

Hoắc Mỹ Khiết nói: "Nếu thật là vậy thì cô đã không cần phải lo thế này. Niệm Sinh, cô nói thật cho con nghe, suốt cả năm ngoái trong nhà như bị phạm Thái Tuế ấy, làm gì cũng không thuận lợi, lúc thì tim của chú gặp vấn đề, rồi thì công ty gặp vấn đề, sau đó lại đến Mậu Huân dị ứng, nghiêm trọng đến mức suýt nữa thì ngất đi luôn. Lỡ như nó... thật sự là khắc hết những người xung quanh, ai biết được còn ai khác sẽ bị ảnh hưởng? Chú con vừa mới thoát chết sau tai nạn xe hơi năm kia, không thể chịu đựng thêm đâu. Trái tim cô ngày nào cũng treo lơ lửng, có nằm mơ cũng không yên được."

Nghe xong, Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Vậy cô định thế nào? Tìm lý do để đuổi người về?"

Hoắc Mỹ Khiết tỏ vẻ lo lắng: "Dĩ nhiên cô đã khuyên chú con suy nghĩ lại, nhưng ông ấy không nói gì, không biết đang nghĩ gì nữa."

Hoắc Niệm Sinh đặt tách trà lại trên bàn.

Sau đó bà ta lại tự mâu thuẫn: "Thật ra không khó để đoán ông ấy đang nghĩ gì, chẳng qua là sợ bị đồn thổi thôi. Ông ấy sợ người ta nói lúc đó nhận nuôi nó chỉ để làm màu, chờ thời gian qua đi lại tìm cách đuổi nó ra khỏi nhà, con cũng biết lời lẽ của giới truyền thông khắc nghiệt đến mức nào. Dù chỉ là vì danh tiếng của mình, chú con cũng sẽ không bao giờ làm vậy."

Hoắc Niệm Sinh suy nghĩ một chút: "Cũng không hẳn là không có cách nào. Nếu gửi vào trường nội trú thì sao?"

Câu nói này đã chạm đến trái tim Hoắc Mỹ Khiết, bà ta đã từng nghĩ đến rồi: "Nhưng... vẫn còn vấn đề. Một là nó vẫn phải về nhà trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Hai là không thể giải thích tại sao chỉ đưa mình nó vào trường nội trú, trong khi ở nhà nhiều trẻ con như thế?"

Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn Hoắc Mỹ Khiết, bà ta khoác một chiếc khăn choàng bằng len cashmere, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng, gần như không có nếp nhăn. Nhưng so với lúc còn trẻ, nếp nhăn giữa mũi và má rõ ràng hơn, nổi bật trên làn da mịn màng.

Y cười nhạt: "Hay là đi nước ngoài? Cũng có thể cân nhắc."

"Du học ư? Có được không?"

"Chỉ là đi du học thôi, thời đại này có phải là bất thường đâu."

"Cũng đúng. Nhưng theo con thì đi nước nào phù hợp?"

"Thế này nhé, con sẽ đi hỏi thăm trước." Hoắc Niệm Sinh nói: "Cô biết đấy, con cũng sắp đi du học ở Anh, bên đó có nhiều trường nội trú nổi tiếng, nếu Văn Cảng đáp ứng được các yêu cầu thì có thể đưa sang đó. Là họ hàng bên đó, con có thể cố gắng chăm sóc, không phải lo người khác bàn tán là cô chú đối xử tệ nữa. Cô nghĩ sao?"

"Ừm..." Hoắc Mỹ Khiết im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc chuyện này. Nhưng thực ra bà ta cũng dao động rồi: "Nghe thì cũng được, nhưng có làm phiền con không."

Hoắc Niệm Sinh đáp: "Không sao, cứ như vậy đi. Con thấy cậu ấy rất ngoan ngoãn, chỉ cần tự cậu ấy đồng ý thì sẽ không có vấn đề gì lớn."

Trước khi y đi, Hoắc Mỹ Khiết lại do dự: "Cô cũng không có ý đuổi nó đi, hoàn cảnh của đứa trẻ này nói ra thì cũng thật đáng thương. Nhưng con nói xem, ai mà chẳng ưu tiên gia đình mình chứ? Cô còn hơi lo cho con, con sống với nó lâu dài thì sao..."

Hoắc Niệm Sinh cười: "Đừng nói thế, con vốn không quan tâm tới những chuyện này. Lùi lại một bước, bất kể thầy bói có nói gì, con cũng không phải là thân nhân của cậu ấy, không đến nỗi gặp xui xẻo thế đâu."

Bên ngoài cửa sổ, một chú chim sẻ bay vút lên khỏi cành cây.

*

Hai tháng sau, mọi chuyện đã được quyết định.

Việc Trần Văn Cảng ra nước ngoài không thể thay đổi được nữa, mọi thủ tục cần thiết đã hoàn tất.

Trịnh Bảo Thu là người không nỡ nhất, cô bé khóc đỏ cả mắt. Trịnh Ngọc Thành cũng không chấp nhận được, chạy đến hỏi Trịnh Bỉnh Nghĩa tại sao phải đuổi Trần Văn Cảng đi. Cậu ta nghi ngờ đây là âm mưu của mẹ kế Hoắc Mỹ Khiết, nhưng kết quả là bị mắng một trận.

Trần Văn Cảng an ủi cậu ta trong phòng: "Đừng buồn, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở về."

Trịnh Ngọc Thành phẫn nộ: "Bà ta đe dọa cậu phải không? Bà ta chỉ muốn đuổi cậu ra ngoài thôi!"

Trần Văn Cảng mỉm cười ôn hòa: "Không phải. Tôi chỉ thấy đi nước ngoài du học hình như cũng thú vị."

Trịnh Ngọc Thành hậm hực, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì được, đành tặng cậu một con Transformer.

Nói thì nói vậy thôi, nhưng càng gần ngày khởi hành, Trần Văn Cảng càng hồi hộp, không ngủ được.

Khi được Trịnh Bỉnh Nghĩa và Hoắc Mỹ Khiết gọi vào phòng làm việc nói chuyện, Trần Văn Cảng thực sự rất hoang mang. Cậu lớn lên ở Kim Thành, mỗi khi ngước mắt lên là nhìn thấy bầu trời vuông vức trong sân. Sau hai năm ở nhà họ Trịnh, cậu đã thích nghi với cuộc sống ở đây theo nhịp độ của riêng mình.

Cái gọi là nước ngoài giống như một vực thẳm vô định, không biết nơi đó thật ra như thế nào. Đường phố như thế nào, lớp học ở trường ra sao, thầy cô và bạn học là ai, có dễ hòa đồng không, có thể kết bạn được không, vẫn có thể xem chương trình truyền hình yêu thích của mình chứ... Trí tưởng tượng hạn hẹp của cậu rất khó có thể đoán trước được cuộc sống tương lai của mình, cậu chỉ nhạy bén cảm thấy cha nuôi muốn mình gật đầu đồng ý.

Gia sư dạy kèm chuyên sâu trong hai tháng với mục tiêu thích nghi môi trường tiếng Anh. Mặc dù điểm tiếng Anh của Trần Văn Cảng khá tốt, cậu vẫn thấy đầu óc quay cuồng, đôi khi vội vã, ngữ pháp cứ đánh nhau trong đầu, không biết mình đang nói ngôn ngữ nào.

Khi Hoắc Niệm Sinh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn bày thế trận sẵn sàng đón địch đó ở sân bay, bé con vẫn đang lẩm bẩm một mình, tay cầm cuốn sổ từ vựng.

Bác Lâm dẫn theo tài xế của gia đình, đưa Trần Văn Cảng đến nhà ga sân bay. Nếu không có người nào khác đi cùng, tài xế sẽ mua thêm một vé, hộ tống cậu suốt chặng đường. Nhưng vì Hoắc Niệm Sinh nói có thể chăm sóc cậu, còn dẫn theo cả vệ sĩ tháp tùng, nên sau khi được bác Lâm dặn dò nhiều điều, Trần Văn Cảng được giao cho y.

Hoắc Niệm Sinh một tay đút túi, tay kia chìa ra cho Trần Văn Cảng: "Lại đây."

Trần Văn Cảng quay lại nhìn bác Lâm, bác Lâm vỗ về cậu: "Đi đi, nghe lời anh trai này đấy, đến nơi gọi cho bác."

Cậu bước tới, thử bắt lấy ngón tay của Hoắc Niệm Sinh.

Hoắc Niệm Sinh bật cười: "Sao lại ngại nữa rồi, lần trước tôi mua kem cho cậu, không nhớ sao?"

Trần Văn Cảng vẫy tay chào tạm biệt bác Lâm và tài xế.

Hành lý của Trần Văn Cảng gồm một kiện lớn và một kiện nhỏ, của Hoắc Niệm Sinh còn ít hơn, chỉ có một chiếc vali. Họ lần lượt đi qua trạm kiểm soát an ninh, vệ sĩ gom tất cả vali lại, cho lên xe đẩy cột chặt lại, để lại hai người một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau. Trần Văn Cảng không xa lạ gì với Hoắc Niệm Sinh, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cậu không biết phải nói gì.

Hoắc Niệm Sinh chủ động cười: "Đi thôi."

Trần Văn Cảng đi theo sau lưng y, ngượng ngùng vì cứ nắm tay, rồi không biết từ lúc nào lặng lẽ buông ra.

Hoắc Niệm Sinh quay lại, nắm lấy cổ tay cậu: "Theo sát, ở đây đông người, lỡ mà khuất tầm mắt, coi chừng bị người ta bán mất."

Trần Văn Cảng "a" lên một tiếng, mở to mắt nhìn y.

Hoắc Niệm Sinh hù dọa: "Có biết hậu quả khi bị bán đi là gì không? Người ta sẽ bán lên núi, không nghe lời sẽ bị đánh..."

Trần Văn Cảng bám dính ngay, nắm chặt tay y, nép sát vào người.

Một người kéo hai chiếc vali lớn đi qua, Hoắc Niệm Sinh che cho cậu, kéo cậu lùi lại.

Vệ sĩ đẩy xe đẩy đi theo, nhân viên giúp họ ký gửi những kiện lớn.

Hiện tại, Trần Văn Cảng chỉ còn mỗi chiếc ba lô mang theo bên mình. Hoắc Niệm Sinh nắm tay cậu đi qua cửa hải quan và kiểm tra an ninh, sân bay rất lớn, phải mất nửa ngày mới đi hết được, không nhìn thấy điểm cuối. Trần Văn Cảng lần đầu tiên đi máy bay, đầu óc quay cuồng đi cùng hai người lớn. Bước chân của họ quá dài, Trần Văn Cảng gần như phải chạy mới theo kịp.

Nào ngờ đến cổng lên máy bay thì loa lại thông báo chuyến bay bị hoãn do thời tiết, sẽ cất cánh muộn hơn ba giờ so với dự kiến. Họ mua vé hạng nhất, có phòng chờ riêng, bên trong là sô pha thoải mái và màn hình TV lớn. Nhân viên mang đồ uống và đồ ăn nhẹ đến, Trần Văn Cảng ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Hoắc Niệm Sinh. Chị xinh đẹp kia rất thích cậu, hỏi cậu có muốn xem phim hoạt hình không. Màn hình bắt đầu phát bộ phim Finding Nemo, Nemo bị đưa khỏi biển, người cha nhát gan bắt đầu một hành trình giải cứu.

Trần Văn Cảng chăm chú xem. Hoắc Niệm Sinh cúi đầu, nhìn ba lô của cậu: "Trong này có gì?"

Cậu đang tập trung chú ý, một lúc sau mới phản ứng lại, Trần Văn Cảng mở khóa cho y xem. Giấy tờ tùy thân của cậu nằm ở ngăn nhỏ, ở giữa là hai bộ quần áo và đồ dùng học tập, chiếm nhiều chỗ nhất là một con Transformer màu đen, trông thật oai vệ.

Hoắc Niệm Sinh cười cười, lấy Transformer ra nghịch. Trần Văn Cảng ngập ngừng, do dự một lát, nhưng không nói gì, dường như nghĩ y sẽ không làm hỏng, nên hào phóng để y chơi thoải mái. Hoắc Niệm Sinh biến Transformers thành hình dạng mới. Y nhìn xuống, mắt Trần Văn Cảng lại dán chặt vào tivi, nét mặt thay đổi theo từng trải nghiệm của cha Nemo. Hình như bé con này làm gì cũng đều có thái độ rất nghiêm túc.

Hoắc Niệm Sinh cũng không còn nhớ mình ở độ tuổi này thì như thế nào nữa, nhưng y cảm thấy trẻ em có đứa lớn nhanh hơn, cũng có đứa chậm hơn. Thật khó để nói Trần Văn Cảng thuộc loại nhanh hay chậm, so với Trịnh Ngọc Thành bằng tuổi thì cậu luôn có vẻ trẻ con hơn một chút. Nhưng thật ra cậu không ngu ngốc, theo một nghĩa nào đó, tâm trí cậu nhạy cảm và trưởng thành hơn. Nhưng cậu không có cái thái độ tự tin thái quá và dương dương tự đắc thường thấy ở những đứa trẻ cùng tuổi. Khi nhìn người khác, dường như cậu biết mọi thứ, chỉ là không chịu diễn đạt ra.

Nửa chừng lại có thông báo hoãn chuyến bay lần nữa, Trần Văn Cảng thức dậy sớm, chỉ ăn có một chút, rồi không biết từ lúc nào lại thấy buồn ngủ. Khi cậu bị đánh thức, bầu trời bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp ngập trong ánh hoàng hôn, một ngọn lửa hừng hực nhuộm đỏ nửa bầu trời. Cậu nằm trong lòng ai đó, dụi mắt rồi bò dậy, đầu óc trống rỗng, không biết hôm nay là ngày gì, cũng không biết mình đang ở đâu.

Giọng Hoắc Niệm Sinh từ trên đầu vọng xuống: "Sao vậy, ngốc rồi à?"

Trần Văn Cảng thoắt cái đã nhớ lại mọi việc. Cậu sắp phải rời xa quê hương, vượt đại dương đến một nơi xa xôi. Hoắc Niệm Sinh nhấc cậu lên, Trần Văn Cảng vẫn đang mơ màng ngái ngủ, túm lấy vạt áo y bước ra ngoài.

Sau khi lên máy bay, hai người ngồi cạnh nhau, khoang hạng nhất rộng rãi, Trần Văn Cảng bắt đầu tò mò nhìn quanh. Tiếp viên hàng không đến giúp cậu thắt dây an toàn, nhẹ nhàng nhắc nhở cậu không được tháo dây cho đến khi máy bay cất cánh. Sau đó nó từ từ di chuyển, lướt đi và cất cánh.

Nhiệt độ trong cabin ngày càng lạnh, Trần Văn Cảng đã lấy áo khoác từ ba lô ra mặc vào, nhưng vẫn không đủ ấm. Cậu ôm ba lô, hơi run rẩy, chưa bao giờ nghĩ rằng đi máy bay lại là một trải nghiệm lạnh giá như thế này. Đột nhiên, một tấm chăn được trùm lên đầu, cậu kéo chăn ra, bắt gặp ánh mắt của Hoắc Niệm Sinh đang nhìn mình như trêu đùa.

"Lạnh thì phải kêu lên chứ." Hoắc Niệm Sinh nhướng mày: "Không biết nói à?"

Trần Văn Cảng không giận, chỉ nói nhỏ: "Cảm ơn."

Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn cậu, khóe miệng giật giật, hai tay khoanh trước bụng, nhắm mắt lại.

Sau một chuyến bay dài, chiếc máy bay khổng lồ gầm rú hạ cánh xuống sân bay Heathrow.

Vừa xuống sảnh sân bay, thế giới như đảo lộn, thay đổi hoàn toàn. Trước mắt chỉ toàn người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, tai ù đi vì tiếng nước ngoài líu ríu, Trần Văn Cảng nghe được rời rạc, dường như hiểu một phần, nhưng rất khó theo kịp. c** nh* con, khi ngẩng lên, từ bảng hiệu cửa hàng đến biển hiệu đường bộ đều hoàn toàn xa lạ. Trần Văn Cảng cảm thấy bất an, Hoắc Niệm Sinh và vệ sĩ có ngoại hình giống mình, nói cùng một ngôn ngữ đã trở thành chỗ dựa duy nhất của cậu.

Họ lên một chiếc xe hơi dài thật dài, rồi đi cả một chặng đường dài, đến một căn hộ được trang trí sang trọng với một dãy cửa sổ lồi cổ điển. Đây là bất động sản thuộc sở hữu của Hoắc Khải Sơn, cung cấp mọi dịch vụ từ quản gia, người giúp việc đến tài xế.

Đến nơi, Trần Văn Cảng kiệt sức, mệt mỏi vì lệch múi giờ, cậu vào phòng nghỉ đã chuẩn bị sẵn cho mình, ngã xuống ngủ suốt một ngày một đêm.

Quản gia là người Anh, theo lệnh của Hoắc Mỹ Khiết và Hoắc Niệm Sinh, trong thời gian Trần Văn Cảng ở đó, anh ta nhận trách nhiệm chăm sóc cậu. Anh ta có vẻ mặt nghiêm nghị nhưng cũng khá kiên nhẫn, chú ý nói năng chậm rãi để trao đổi với Trần Văn Cảng, dẫn cậu đi tham quan khu vực xung quanh.

Ngược lại, Hoắc Niệm Sinh có cuộc sống riêng của y, đi sớm về muộn. Nhiều ngày liền, Trần Văn Cảng chỉ được gặp y hai lần một ngày, sáng và tối. Ở tuổi này, cậu tự nhiên sẽ ngưỡng mộ một anh trai lớn tuổi hơn, lại thêm sự ỷ lại khi cùng là người Trung Quốc, nên dần dần cậu coi Hoắc Niệm Sinh là trụ cột của mình. Nhưng Hoắc Niệm Sinh dường như không có cùng quan điểm. Có lẽ y chỉ muốn đảm bảo có người trông chừng Trần Văn Cảng, vậy đã là làm tròn trách nhiệm rồi.

Vào cuối tuần cuối cùng trước khi khai giảng, Trần Văn Cảng theo quản gia từ bên ngoài trở về, trong nhà có người đang dựa vào cửa sổ nói chuyện điện thoại. Hôm đó là một ngày nắng hiếm hoi, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ vào nhà, tạo nên những sọc sáng tối trên khuôn mặt Hoắc Niệm Sinh. Y nói chậm rãi, cúp máy, nhìn sang với nụ cười trên môi. Dường như tâm trạng của Hoắc Niệm Sinh đang vui vẻ, y chủ động hỏi Trần Văn Cảng: "Sắp đi học chưa?"

Trần Văn Cảng ngoan ngoãn đáp lại.

Hoắc Niệm Sinh suy nghĩ một chút: "Ngày mai đi chơi nhé?"

Trần Văn Cảng gật đầu, bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang hân hoan.

Ngày hôm sau, Hoắc Niệm Sinh giữ lời hứa, đưa cậu đi tham quan Luân Đôn một ngày. Họ đến công viên Hyde vào sáng sớm, ngắm vịt và thiên nga ở hồ Serpentine, sau đó đến thăm phòng trưng bày Quốc gia, Cung điện Buckingham, Tu viện Westminster, rồi đến tháp Big Ben. Hai người tìm một nơi để ăn trưa gần sông Thames, sau đó đi thuyền tham quan tháp London và cầu Thiên niên kỷ, ghé qua nhiều cửa hàng trên phố, cuối cùng dừng chân tại một nhà hàng Trung Hoa ở phố Tàu. Trần Văn Cảng ôm con búp bê Nutcracker mà Hoắc Niệm Sinh mua cho mình, sờ vào chiếc mũ cứng cáp, nhẵn mịn của nó, yêu thích không muốn buông tay.

Đêm đó, khi trở về căn hộ, cậu đang ngáp thì nghe Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Đã quen sống ở đây chưa."

Trần Văn Cảng gật đầu, cầm con búp bê trên tay, suy nghĩ một lúc rồi ôm chầm lấy y.

Hoắc Niệm Sinh xoa xoa đỉnh đầu cậu: "Giờ chơi đủ rồi thì phải tập trung đầu óc, học hành chăm chỉ."

Trẻ em thực sự dễ thích nghi với môi trường mới hơn người lớn, với chúng, nỗi nhớ nhà thường là một cảm xúc mà phải mất một thời gian dài nữa mới hiểu được. Sau một thời gian sống ở đây, Trần Văn Cảng đã không còn sợ sệt như trước, cậu dần quen với lối sống mới.

Quản gia đưa cậu vào trường nội trú, đến khi Hoắc Niệm Sinh nhớ ra thì hình như đã lâu lắm rồi y không gặp Trần Văn Cảng. Thật ra cũng không phải lâu lắm - chỉ hai tháng, không quá dài mà cũng không quá ngắn. Hoắc Niệm Sinh có việc học và cuộc sống riêng, y cũng biết Trần Văn Cảng có thầy cô và nhân viên tại trường nội trú chăm sóc. Nhưng mỗi ngày khi trở về căn hộ, không có bé con cứ lén bám theo khắp nơi nhưng lại tưởng đã che giấu rất kỹ, y cảm thấy như thiếu điều gì đó.

Có lẽ là linh cảm, tối hôm đó Hoắc Niệm Sinh nhận được điện thoại của Trần Văn Cảng. Cuộc gọi được kết nối, nhưng đầu dây bên kia không nói gì. Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Người bên kia im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng hít thở rất nhẹ truyền qua. Hỏi thêm vài lần nữa mà không thấy trả lời, Hoắc Niệm Sinh nhướng mày: "Vậy tôi cúp máy đây."

Trần Văn Cảng thì thầm: "Đừng." Cuối cùng cậu lắp bắp nói: "Em hơi nhớ anh."

Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ở trường có ai bắt nạt không?"

Trần Văn Cảng đáp: "Không có. Chỉ là không ai nói được tiếng Trung, em thấy hơi cô đơn."

Cuộc gọi kết thúc như vậy, chỉ là bé con nhớ nhà, dường như chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hoắc Niệm Sinh mở cửa phòng ngủ của khách. Đây là phòng dành cho Trần Văn Cảng, bên trong có một vài đồ dùng cá nhân, không nhiều nhưng được sắp xếp gọn gàng. Cậu không mang theo đồ chơi đến trường, trên giá sách có một con Transformer rất ngầu, đứng cạnh Transformers là con búp bê Nutcracker đó, đang kiêu hãnh vác khẩu súng, đôi mắt tròn xoe nhìn xuống kẻ đột nhập.

Đến thứ sáu, Hoắc Niệm Sinh nhớ ra điều gì đó, bèn để dành chút thời gian, lái xe đến trường nội trú. Y đến gặp giám thị trước, tìm hiểu tình hình của Trần Văn Cảng ở trường.

Trần Văn Cảng học ở một trường công lập lâu đời, đồng thời là một trường nam sinh ưu tú, nhà họ Trịnh cho cậu vào học chứng tỏ cũng không xử tệ với cậu. Cả giám thị và giáo viên các môn đều khen ngợi Trần Văn Cảng, cậu rất chăm chỉ, ban đầu vẫn còn gặp khó khăn vì phải học bằng tiếng Anh, nhưng mỗi ngày đều dành thời gian rảnh rỗi tra từ điển, đến nay đã có thể theo kịp. Những học sinh khác không bắt nạt cậu, các bạn cùng lớp cũng hòa thuận.

Tuy nhiên, nền tảng văn hóa và phong tục mà những đứa trẻ này được tiếp xúc từ nhỏ lại hoàn toàn khác với những gì Trần Văn Cảng biết. Cậu cũng hướng nội, không giỏi nói chuyện, dù người khác không cố tình cô lập, cậu vẫn luôn khó hòa nhập khi mọi người đang trò chuyện sôi nổi. Hơn nữa, hầu hết học sinh có thể theo học tại trường này đều xuất thân từ gia đình danh giá, có năng khiếu về thể thao và các môn nghệ thuật khác. Cả năm, trường có nhiều môn thể thao ngoại khóa, các cuộc thi và hoạt động câu lạc bộ, trong khi những người khác đang tham gia thì Trần Văn Cảng phải dành nhiều thời gian tra từ điển và ôn lại bài học của mình. Dù được giám thị khuyên nhủ tận tình, cậu vẫn không đủ sức để tham gia các hoạt động, chứ đừng nói đến chuyện kết bạn.

Trước cửa ký túc xá, khi Trần Văn Cảng lẻ loi một mình nhìn thấy Hoắc Niệm Sinh, mắt cậu sáng lên ngay. Cậu đang ôm sách giáo khoa trên tay, gần như là nhảy tung tăng tới: "Sao anh lại ở đây?"

Hoắc Niệm Sinh mỉm cười nói: "Không phải nói nhớ tôi sao? Đến đón em đi ăn cơm."

Thức ăn ở căng tin trường chủ yếu là đồ Tây, mặc dù dinh dưỡng ở mức chấp nhận được, nhưng Trần Văn Cảng đã sớm trải qua cảm giác tuyệt vọng không phù hợp với độ tuổi khi nhìn thấy cá chiên, khoai tây chiên và bánh mì kẹp thịt.

Cho nên khi Hoắc Niệm Sinh đưa cậu đến phố Tàu lần nữa, cả hai tay cậu bám lên cửa sổ xe, mắt long lanh nhìn tấm biển phía trên đầu. Hoắc Niệm Sinh đạp thắng, liếc nhìn cậu, không nhịn được phì cười.

Hầu hết các nhà hàng Trung Hoa ở nước ngoài đều được điều chỉnh để phù hợp với khẩu vị địa phương, tìm được một nhà hàng chính tông thật ra không hề dễ dàng. May mắn là công tử Hoắc vẫn tìm thấy, hương vị khá ngon.

Trần Văn Cảng đang dùng đũa gắp từng miếng từng miếng gà Kung Pao một cách nhã nhặn. Hoắc Niệm Sinh một tay chống cằm, tay kia cầm muỗng lên, đột nhiên múc một muỗng đầy, hào phóng đổ vào cái chén nhỏ trước mặt cậu. Trần Văn Cảng ngẩng đầu, thấy Hoắc Niệm Sinh đang cười: "Chỉ có hai chúng ta, không có người ngoài, không cần phải ăn uống câu nệ như vậy."

Sau đó, y lấy một cái bánh tráng, cho vịt quay và dưa leo sợi vào, thêm tương ngọt, cuộn lại rồi đưa cho Trần Văn Cảng. Chỉ hơi bất cẩn một chút, mặt sau của bánh tráng cũng dính đầy tương, Trần Văn Cảng muốn nhận, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Hoắc Niệm Sinh ra hiệu bằng mắt. Cậu do dự một lúc, rồi cắn luôn trên tay người kia, mùi thơm lan tỏa trong miệng.

Không hiểu sao Trần Văn Cảng lại cảm thấy Hoắc Niệm Sinh hôm nay khác lạ, như có điều gì muốn nói.

Ăn no uống say rồi, đêm xuống, họ đi dạo một lát, thậm chí còn đi khá xa, cho đến khi đứng trên một cây cầu để hóng gió. Gió mát lồng lộng, dễ chịu vô cùng, Hoắc Niệm Sinh chợt hỏi Trần Văn Cảng: "Em có hối hận vì đồng ý đến đây học không?"

Trần Văn Cảng vẫn giữ gấu áo của y, vẻ mặt khó hiểu: "Cái gì?"

Hoắc Niệm Sinh cười nhạt: "Thật ra, tôi là người đề nghị đưa em đến đây, nhưng không biết một ngày nào đó em nhớ lại, liệu có hận tôi không."

Trần Văn Cảng ngơ ngác nhìn y, dường như không hiểu ý nghĩa của câu vừa rồi, sao lại đột nhiên chuyển sang một chủ đề nặng nề như hận thù. Nhưng dù sao cậu cũng trưởng thành sớm, nhanh chóng phản ứng lại: "Có phải vì họ không cho em ở lại nhà cha nuôi không?"

Hoắc Niệm Sinh "ồ" lên một tiếng: "Em biết à?"

Trần Văn Cảng nhìn xuống dòng nước đen thẳm, khẽ nói: "Thì thầy Khưu đó nói, em ở ngoài cửa sổ nghe được, ông ta nói bát tự của em xấu, không có duyên với người thân, phải xa cha mẹ và anh chị em thì gia đình mới bình an, nên chắc hẳn mọi người đều rất khó xử."

Hoắc Niệm Sinh nói: "Thầy quái gì chứ, đừng nghe lão nói bậy."

Trần Văn Cảng lần đầu tiên nghe y ăn nói thô lỗ như vậy, cậu bật cười, mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết.

Một lúc sau, Hoắc Niệm Sinh quay mặt cậu lại đối diện với mình, y ở trên cao nhìn vào mắt Trần Văn Cảng: "Bất kể là ai, chúng ta cũng khó có được tự do chân chính. Chỉ là con người tôi đây thích xem chuyện vui, đôi khi lại thích xen vào chuyện của người khác. Theo tôi thấy, nếu em cứ ở lại nhà họ Trịnh thì sẽ mắc kẹt trong lưới nhện, sau này đi đâu làm gì cũng thân bất do kỷ. Vì vậy, tôi không khỏi tò mò, nếu thay đổi môi trường, em sẽ trở thành người như thế nào? Tôi tự ý quyết định đưa em đến nơi xa xôi này, có thể là cơ hội để em nắm bắt, hoặc cũng có thể là một sai lầm nghiêm trọng, thật ra thì chẳng ai biết tương lai sẽ ra sao. Em hiểu chứ?"

Y lần mò tìm bật lửa trong túi: "Nếu em thực sự muốn quay về, chuyển về nước học, thì bây giờ vẫn chưa muộn."

Trần Văn Cảng nhìn y, rồi gần như không suy nghĩ gì mà lắc đầu: "Không sao, không cần đâu."

Một cảm xúc bốc đồng bất ngờ ập đến, xúi giục cậu vòng tay ôm lấy eo Hoắc Niệm Sinh, cậu dường như rất thích ôm Hoắc Niệm Sinh như vậy.

"Em có thể cố gắng thích nghi với trường học, hơn nữa, em thích sống với anh hơn."

Hoắc Niệm Sinh có vẻ sững sờ, khựng lại vài giây rồi chậm rãi cười: "Tôi? Tôi có gì tốt chứ?"

Trần Văn Cảng thành thật nói: "Anh quan tâm đến em mà."

Nụ cười của Hoắc Niệm Sinh càng sâu hơn, y đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu.

Họ trò chuyện linh tinh một lúc, chủ yếu là Hoắc Niệm Sinh nói với Trần Văn Cảng về những chuyện mà cậu quan tâm. Về chuyện học hành, y nói với Trần Văn Cảng: "Thế này nhé, từ giờ trở đi, cuối tuần em về nhà, đừng để ở Anh lâu quá rồi lại quên mất tiếng Trung."

Lời hứa này là một niềm vui bất ngờ, đến nỗi mắt Trần Văn Cảng sáng lên long lanh, gần như làm bừng sáng cả khuôn mặt của Hoắc Niệm Sinh.

Hoắc Niệm Sinh thở phào nhẹ nhõm, vòng tay qua vai cậu, hỏi: "Ở trường còn gặp rắc rối gì nữa không?"

Trần Văn Cảng đầu tiên là lắc đầu nói không, rồi nhớ ra điều gì đó, thận trọng kéo tay áo y. Hoắc Niệm Sinh nghiêng người ghé sát lại gần Trần Văn Cảng, cảm giác như cậu phải lấy hết can đảm mới hạ quyết tâm cất tiếng, lắp bắp mấy chữ: "Em bị đau một cái răng..."

Hoắc Niệm Sinh ngây ra: "Đau răng?"

Sự thật là răng hàm trên bên phải của Trần Văn Cảng đã bị đau từ lâu rồi, nhưng cậu ngại không dám làm phiền thầy giáo, cũng không dám nói với quản gia, nên đành chịu đựng cho đến bây giờ. Tất nhiên, đây là cái cớ của cậu, có thể chỉ là một phần lý do.

Đến trước cửa phòng khám, Hoắc Niệm Sinh mới nhận ra rằng có lẽ là cậu sợ nha sĩ hơn. Trần Văn Cảng đi theo sau Hoắc Niệm Sinh, vẻ mặt muốn chạy nhưng không dám, đến giờ hẹn, bị y lôi vào phòng khám.

Sau khi chụp X-quang và chẩn đoán, thì ra có một chiếc răng khôn mọc ở phía sau, mà lại mọc lệch nên đành phải nhổ. Trong phòng khám bị rèm che khuất vang lên tiếng khoan điện làm người nghe ê cả răng, tiếng rè rè rè như khoan thẳng vào xương. Khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay của Trần Văn Cảng tái nhợt như tờ giấy. Hoắc Niệm Sinh ngồi trên ghế, Trần Văn Cảng nắm tay y, thậm chí còn cố giả vờ không hiểu y tá đang nói gì.

Hoắc Niệm Sinh suýt nữa thì cười thành tiếng, xoa đầu cậu: "Dũng cảm lên nào, vào đi."

Trần Văn Cảng vẫn cứng đầu bất động, chân như bị đóng đinh.

Hoắc Niệm Sinh nghiêng người sang, cho cậu một cái ôm ấm áp: "Đừng sợ, có gây tê, sẽ không đau đâu. Nếu thấy đau thì ra đây đánh tôi một trận."

Như đã rút được chút sức mạnh từ y, Trần Văn Cảng cuối cùng cũng buông tay Hoắc Niệm Sinh ra.

Khi cậu trở ra, Hoắc Niệm Sinh lại kiên nhẫn đi tới ôm cậu lần nữa: "Nhìn xem, không đau chứ?"

Trần Văn Cảng không có tâm trạng mà cãi lại, cả người héo rũ bám lấy y.

Sau khi vượt qua được thử thách kinh khủng này, xin nghỉ học hai ngày, Trần Văn Cảng uể oải được quản gia chăm sóc, phải ăn thức ăn lỏng vài ngày. Chờ vết thương lành, đến phòng khám cắt chỉ, cậu mới khôi phục lại sức sống, đi học trở lại.

Sau đó, mỗi thứ sáu, Hoắc Niệm Sinh đều đưa cậu về nhà như đã hứa. Khi rảnh rỗi thì y tự lái xe, không rảnh thì quản gia đi thay. Thời gian càng lâu, Trần Văn Cảng càng đặc biệt ỷ lại vào y, với cậu, Hoắc Niệm Sinh như cha cũng như anh, chung gốc gác và xuất thân, dường như trở thành mối liên hệ duy nhất với quê hương.

Hoắc Niệm Sinh cũng thể hiện ra lòng kiên nhẫn đặc biệt dành cho Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng không biết đi xe đạp, y tìm một quảng trường để dạy cậu. Trần Văn Cảng học làm diều Trung Quốc trong lớp thủ công, Hoắc Niệm Sinh vừa nhướng mày vừa cùng cậu nghiên cứu cách bện nan tre.

Cộng thêm những ngày nghỉ, trong vài năm qua, họ không chỉ đi khắp Vương quốc Anh, mà dù ít dù nhiều cũng đã để lại dấu chân của mình ở các quốc gia châu Âu khác.

Bốn năm trôi qua thật nhanh, cuộc đời đại học của Hoắc Niệm Sinh sắp kết thúc.

Y đứng bên cửa sổ lồi, quan sát hai thiếu niên từ xa tiến lại gần. Cả hai đều khoảng mười mấy tuổi, một người là Trần Văn Cảng, người kia là bạn học của cậu, tên là Michael. Họ trò chuyện, cười đùa, vẫy tay tạm biệt trước cửa căn hộ.

Trần Văn Cảng bước vào, lúc đầu giật mình, sau đó mừng rỡ: "Không phải anh về nước rồi sao, sang đây từ khi nào?"

Hoắc Niệm Sinh vươn tay, đón lấy cái ôm của cậu: "Vừa về đến nhà. Ai vẫy tay với em ở dưới đó?"

Trần Văn Cảng đáp: "Một bạn học chọn tiếng Trung làm môn tự chọn, cậu ấy muốn biết cách thi đậu HSK."

Hoắc Niệm Sinh nhìn cậu thật sâu. Tất nhiên y biết Michael này là ai, ban đầu lấy cớ học tiếng Trung để kết bạn với Trần Văn Cảng, luyện nghe nói đọc viết mãi rồi số lần đi cùng nhau càng nhiều hơn, giờ còn tìm đến tận nhà.

Trần Văn Cảng rót cho y ly nước, Hoắc Niệm Sinh dựa vào bàn: "Hoắc Chấn Phi muốn tôi trở về làm việc ở công ty con của Hoắc Thị."

Y thấy nụ cười trên khuôn mặt Trần Văn Cảng dần nhạt đi, trở thành vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Văn Cảng do dự rồi thăm dò: "Vậy anh muốn về nước làm việc à?"

Hoắc Niệm Sinh mỉm cười tiến lại gần cậu: "Em không nỡ để tôi đi?"

Trần Văn Cảng khẽ cười, đẩy y một cái: "Đây là chuyện nghiêm túc, cần đi thì dĩ nhiên phải đi rồi."

Cậu lại nghĩ: "Em vẫn còn ba năm nữa mới vào đại học, lúc đó có thể về..."

Nhưng Hoắc Niệm Sinh vẫn bình tĩnh nói: "Đi thì cũng không nhất định, tôi đã từ chối rồi."

Trần Văn Cảng sửng sốt: "Tại sao?"

Hoắc Niệm Sinh cười: "Em nghĩ sao?"

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ. Hoắc Niệm Sinh đặt ly lên bệ cửa sổ, nước trong ly khẽ lay động, nhưng không b*n r* ngoài.

"Văn Cảng." Hoắc Niệm Sinh dịu dàng vuốt tóc cậu: "Tôi chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt, cũng không thích rêu rao như thế. Nhưng tôi muốn nói thẳng ra, với tôi, em hoàn toàn khác biệt. Có thể người ta đều sẽ tính toán về những gì mình đã bỏ ra, ít nhất tôi đã dành thời gian vài năm qua để cùng em lớn lên, quá trình này có ý nghĩa đặc biệt với tôi. Bây giờ chuyện đã đến nước này, tôi không có ý định bỏ cuộc giữa chừng, cũng không định tùy tiện về nước, ít nhất thì tôi sẽ không bỏ em ở đây một mình cho đến khi em tốt nghiệp."

Trần Văn Cảng lo lắng nhìn y: "Công việc của anh thì sao?"

Hoắc Niệm Sinh nói: "Ở đây cũng có văn phòng, vả lại, tôi tin rằng Hoắc Chấn Phi có thể tìm được việc gì đó cần tôi làm thay anh ta."

Lời nói của y đầy ẩn ý, Trần Văn Cảng có vẻ nhẹ nhõm. Cậu bật cười, lấy đi cái ly của Hoắc Niệm Sinh, đặt lại lên bàn.

Hoắc Niệm Sinh nhìn theo bóng lưng cậu. Trần Văn Cảng đã lớn lên rồi, cũng cao hơn rồi, cậu cao lên rất nhanh, có khi nửa đêm còn kêu đau chân. Cùng lúc đó, toàn bộ con người cậu đều đã trưởng thành hơn, đường nét đã rũ bỏ vẻ non nớt, trở nên mềm mại dịu dàng.

Hoắc Niệm Sinh tham gia vào mọi khía cạnh của quá trình phát triển này. Y biết rõ khẩu vị của Trần Văn Cảng từ khi còn nhỏ, nhớ rõ cậu bắt đầu dậy thì từ khi nào, vỡ giọng từ khi nào, yết hầu của cậu bắt đầu nhô lên từ khi nào. Y còn biết rõ từng thói quen, từng hành động nhỏ, từng việc mà Trần Văn Cảng muốn làm trong tương lai. Trước khi tất cả những việc này hoàn tất, y không có ý định rời đi.

Trần Văn Cảng quay lại, bắt được ánh mắt của y: "Ba năm sau, khi em tốt nghiệp, chúng ta nên quyết định thế nào?"

Hoắc Niệm Sinh cười, nói: "Chúng ta sẽ nghĩ sau, bây giờ hãy nghĩ xem tối nay ăn gì, tôi dẫn em đi."

Họ vẫn còn nhiều thời gian bên nhau, nên không cần vội.

Câu chuyện tương lai sẽ tiếp tục khi bé con mà y bảo vệ lớn lên.

---

Tác giả nhắn gửi:

Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành trên suốt chặng đường, cảm ơn tình yêu của các bạn dành cho Văn Cảng và Niệm Sinh. Câu chuyện này đã kết thúc trong nhiều lưu luyến, nhưng tình yêu của họ sẽ mãi mãi trường tồn. Yêu tất cả mọi người!

Vì một số lý do, cuốn tiểu thuyết tiếp theo sẽ là "Trợ lý Phùng có lời muốn nói", bước sang một bước mới trên con đường trở thành trợ lý tổng giám đốc, vẫn xoay quanh những giằng co và tình yêu của người trưởng thành.

Người dịch:

"Trợ lý Phùng có lời muốn nói" chính là bộ "Bề tôi đắc lực" đó, sau muôn vàn sự góp ý (lẫn chê bai đặt tên truyện dở) thì tác giả đổi sang cái tên nghe hết sức trừu tượng =))).

HẾT./.

Bình Luận (0)
Comment