Tin tức về Hà Gia Tuấn cũng chỉ nổi trên Internet khoảng hai ngày rồi bị lãng quên. Tin tức xã hội vô cùng vô tận, thông tin tiếp theo là nhà họ Hà đã đền một khoản tiền, người phục vụ đã đồng ý giải quyết riêng.
Sau đó, không có sau đó nữa, Trần Văn Cảng không mấy ngạc nhiên. Xã hội này có mặt sáng, cũng có cả mặt tối, dù tốt hay xấu, hằng ngày nó vẫn vận hành như vậy.
Hôm đó là ngày anh có lịch hẹn gặp bác sĩ, nhưng trời không chiều lòng người, đêm hôm trước trời mưa như trút nước. Đến sáng, mưa cuối cùng cũng đã nhỏ lại, nhưng không có dấu hiệu tạnh. Anh không muốn ai biết mình đến bệnh viện nên chỉ mang theo dù, gọi taxi, lặng lẽ đi từ sáng sớm.
Mây đen đè thành thành muốn đổ*, thời tiết xấu, nhưng người đến khám bệnh chẳng giảm đi chút nào, bệnh viện chen chúc như nêm.
* Trích trong bài thơ Nhạn Môn thái thú hành của Lý Hạ (thời Đường), bản dịch của Nguyễn Khắc Phi (thivien.net)
Nhà họ Trịnh có bác sĩ gia đình, có cả bệnh viện tư cố định, nhưng vào đó nghĩa là không có bí mật, nhìn vào hóa đơn là biết ngay anh đã đến khoa nào. Tất nhiên, việc đi khám bác sĩ tâm thần không phải là đáng xấu hổ, chẳng qua vì anh không muốn người khác biết chuyện.
Khoa tâm thần được tách ra, nằm ở một tòa nhà riêng nên mật độ bệnh nhân thấp hơn một chút. Mặc dù vậy, sau khi hoàn tất cả các mục xét nghiệm, anh cũng đã chạy lên chạy xuống hết cả buổi sáng.
Vị bác sĩ ngoài năm mươi tuổi kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của anh, khi nói cũng hiền lành tử tế: "Rối loạn hoảng sợ thường do cảm xúc lo lắng gây ra. Nó có thể xảy ra mà không cần lý do gì, hoặc có thể do những tình huống nhất định khiến cậu căng thẳng. Ngoài ra cũng có một số đông bệnh nhân đã trải qua tình cảnh người thân mắc bệnh nặng hoặc qua đời, bởi vì căng thẳng tinh thần kéo dài sẽ gây ra nỗi sợ hãi với cái chết cũng như sợ mất đi nơi nương tựa. Cậu nói rằng cha cậu đã mất cách đây mười năm, không thể loại trừ là có liên quan nhất định đến chuyện đó. Chấn thương vào thời điểm đó có thể ẩn sâu trong tiềm thức của cậu, có khả năng đột nhiên phát tác khi cậu lớn lên."
Trần Văn Cảng đặt tay lên đầu gối, mỉm cười. Thực ra đây là những lời nhàm tai, anh ốm lâu biết thuốc, đã nghe vô số lần rồi.
Ngày mẹ mất anh còn quá nhỏ, phải đến khi cha mất, anh mới hiểu được cảm giác bầu trời sụp đổ là như thế nào. Nhưng lúc đó anh vẫn còn đủ can đảm để nhìn về phía trước, cuộc sống của anh vẫn còn ánh nắng, không phải là một đống mảnh vỡ.
Hoắc Niệm Sinh chính là cọng rơm cuối cùng mà anh vuột mất.
Bác sĩ lại lật báo cáo xét nghiệm: "Cậu bị rối loạn hệ thần kinh thực vật, đây không phải là bệnh lý thực thể, nếu chưa yên tâm thì có thể đến khoa tim mạch để kiểm tra. Theo tôi, nếu không muốn dùng thuốc chống lo âu vẫn được, uống một ít Oryzanol và vitamin B1, tôi sẽ kê cho cậu một lọ Alprazolam, khi bị hoảng loạn cấp tính uống một viên là được. Điều quan trọng nhất là vẫn thế thôi, phải duy trì thái độ lạc quan và lịch sinh hoạt lành mạnh, tránh xa thuốc lá rượu bia cà phê, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân. Cậu đã tích cực tìm cách điều trị, tôi tin rằng cậu sẽ sớm bình phục."
Trần Văn Cảng đứng lên nói cảm ơn.
Khi anh cầm theo túi thuốc nhỏ bước ra khỏi cổng bệnh viện, mưa cuối cùng cũng tạnh, nhưng bầu trời vẫn xám xịt, không khí còn lạnh thấu xương. Mỗi khi trời mưa, hệ thống thoát nước mong manh của khu phố cổ sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm. Những vũng nước đọng khắp nơi trên phố, phản chiếu bước chân vội vã của người đi bộ, trên khuôn mặt họ đều chẳng có nhiều biểu cảm. Không có người bệnh nào muốn ở lại bệnh viện trong thời gian dài.
Trần Văn Cảng đi theo lối đi bộ, băng qua đường, một chiếc xe phóng vụt qua. Anh bất ngờ không tránh kịp, nước bắn vào ướt sũng nửa người. Cũng may là anh tốt tính, không nói gì mà chỉ tránh vào bên trong đường, vắt quần áo ướt của mình. Tình trạng đường sá của phố cổ rất tệ, chẳng ai làm gì được. Mỗi khi trời mưa, có xe chạy qua là lại tạo thành một thác nước.
Chiếc xe gây sự kia đi rồi lại bất ngờ quay về, nó đang từ từ lùi lại. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tươi cười của Du Sơn Đinh: "Cậu em Trần, xin lỗi nhiều nhé! Cậu đi khám bệnh à?" Ông chủ Du rất chi là thực dụng, khi có tiền thì gọi "cậu", không có tiền thì chỉ là "cậu em".
Trần Văn Cảng nghe mà buồn cười, anh bước tới.
Du Sơn Đinh gác một cánh tay to khỏe của mình lên cửa sổ. Có một túi thuốc lớn trên ghế phó lái. Túi đựng thuốc của bệnh viện là loại bán trong suốt, hộp đựng bên trong mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy màu sắc và kích thước. Nhưng những loại thuốc này không lạ, hầu hết là thuốc theo toa dành cho bệnh mãn tính của người cao tuổi.
Du Sơn Đinh nhìn thoáng qua tay Trần Văn Cảng, không nhận ra anh đang cầm cái gì.
"Cậu ướt thế này cũng tại tôi." Du Sơn Đinh cười toe toét: "Cậu định đi đâu? Tôi chở cậu."
"Không sao, không cần đâu."
"Lên đi nào, tôi phải chịu trách nhiệm chứ. Cậu thế này khó bắt được taxi lắm đấy, đám tài xế thiếu hiểu biết sẽ từ chối chở cho xem."
Hắn không có ý định lấy túi thuốc ra khỏi ghế đó, Trần Văn Cảng đành đi vòng ra phía sau, mở cửa xe, sững sờ. Anh không ngờ rằng Hoắc Niệm Sinh cũng ở trên xe.
Hôm nay Hoắc Niệm Sinh ăn mặc rất chỉnh tề, âu phục dành cho giới thượng lưu tối màu, cà vạt cũng tối màu, như thể vừa kết thúc một cuộc họp trong công ty, trên đầu gối còn đặt một chiếc máy tính bảng chi chít những chữ. Trần Văn Cảng tự giác nhìn đi chỗ khác.
Hoắc Niệm Sinh đang nói chuyện điện thoại với cấp dưới, nhưng cũng không ngăn cản Du Sơn Đinh tự ý hành động. Trần Văn Cảng do dự một lát rồi ngồi xuống bên cạnh y, đóng cửa xe lại.
Hôm nay Du Sơn Đinh không lái chiếc Rolls-Royce hào nhoáng của Hoắc Niệm Sinh, hắn hỏi Trần Văn Cảng muốn đi đâu.
Trần Văn Cảng lại do dự, nhưng không quay về nhà họ Trịnh mà báo địa chỉ một công ty luật. Đây là công ty luật nổi tiếng của Kim Thành, anh định đi gặp luật sư riêng của Trịnh Bỉnh Nghĩa. Những luật sư kiểu này thường rất bận rộn, khó có thể sắp xếp thời gian, nếu anh thay đổi kế hoạch vào phút cuối chắc chắn là sẽ bất tiện, còn gây phiền phức cho người ta.
Cuối cùng Hoắc Niệm Sinh cũng cúp máy, mỉm cười chào Trần Văn Cảng, như thể chỉ tiện đường cho một người bạn quá giang.
"Anh và ông chủ Du vừa có một vụ làm ăn lớn?" Trần Văn Cảng hỏi.
"Thật ra thì chuyện là như thế này, cách đây không lâu tôi đã cược với anh ta một ván, anh ta thua, dám chơi dám chịu, phải làm tài xế của tôi trong một tháng."
"Tôi cũng bất đắc dĩ lắm." Du Sơn Đinh cười hào sảng. "Thật ra là mấy năm đầu tôi làm ăn thất bại, gần như phá sản, lúc đó chỉ có sếp Hoắc chịu đầu tư, giúp tôi vực dậy. Thế là tôi chỉ đành cố tình thua cậu ấy."
Hoắc Niệm Sinh cười mắng: "Anh nên bớt lại đi."
Trần Văn Cảng mỉm cười phụ họa. Du Sơn Đinh cởi mở thân thiện, lại nói chêm chọc cười một vài câu.
Du Sơn Đinh thân hình cường tráng, sức chịu lạnh cũng cao, dù trời lạnh nhưng lái xe vẫn bật quạt gió theo ý mình. Hoắc Niệm Sinh đóng cả bộ vest thì cũng không sợ lạnh.
Chỉ có Trần Văn Cảng là nửa bộ quần áo bị nước thấm ướt, dính chặt vào người, chỉ dựa vào thân nhiệt để hong khô nên cảm giác vừa lạnh vừa nặng. Anh không quen với chiếc xe của Du Sơn Đinh, trong lúc vô thức, mùi da xa lạ trên ghế da khiến dạ dày anh cồn cào.
Trần Văn Cảng dựa vào lưng ghế, câu được câu chăng nghe hai người kia tiếp tục trò chuyện. Hoắc Niệm Sinh ngồi bên trái anh, như một nguồn nhiệt không thể chạm tới, mùi nước hoa gỗ thoang thoảng vấn vương quanh mũi.
Bên ngoài, sấm bắt đầu nổ, nhưng trời vẫn không mưa. Tiếng sấm rền vang trên cao bị bóp nghẹt, như tiếng một đoàn tàu đang lao vút qua bầu trời. Tiết trời âm u và cơ thể lạnh giá, cả hai khiến anh có cảm giác quen thuộc.
Trần Văn Cảng thậm chí còn rơi vào trạng thái mơ màng, tất cả những yếu tố này đưa anh trở về với ký ức của kiếp trước. Trở lại buổi hoàng hôn ảm đạm thê lương đó, khi anh trốn dưới gầm cầu hút thuốc, rồi cũng bước lên xe của Hoắc Niệm Sinh trong tình cảnh thảm hại nhếch nhác.
Hoắc Niệm Sinh chợt hỏi: "Lạnh à?"
Trần Văn Cảng đáp: "Cũng được."
Hoắc Niệm Sinh bảo Du Sơn Đinh tắt máy lạnh, trách hắn rằng trời đã không nóng thì lãng phí tài nguyên làm gì, rồi cởi áo vest ra.
Lớp vải vừa chạm vào người, Trần Văn Cảng đã giữ tay y lại, gọi Du Sơn Đinh: "Cảm phiền dừng lại phía trước." Giọng anh rất nhỏ, có vẻ hơi yếu ớt, sau khi nói xong anh ngậm chặt miệng lại.
Du Sơn Đinh vội vàng dừng xe bên vệ đường: "Này, cậu có sao không?"
Trần Văn Cảng đã mở cửa xe bước ra ngoài, đi đến chỗ bụi cây ven đường nôn tối tăm mặt mũi. Anh giờ cũng chẳng quan tâm mình có còn ra người ra ngợm nữa không, chỉ dựa vào bức tường gạch trát xi măng thô ráp, đầu đầy mồ hôi lạnh, ngón tay run rẩy, tim đập dữ dội. Tưởng như có một sợi dây thần kinh đang giật mạnh phía sau đầu, anh sờ lên người, phát hiện ra lọ thuốc Alprazolam vừa được kê đơn vẫn còn trên xe. Cũng khó nói rõ là lên cơn bệnh hay chỉ say xe, anh điều chỉnh hơi thở, nhưng cuối cùng lại nôn khan thêm một lần nữa.
Hoắc Niệm Sinh xuống xe theo, vỗ nhẹ lưng anh: "Còn thấy khó chịu?"
Trần Văn Cảng lắc đầu, nhắm mắt không nói nên lời, trong lòng hy vọng y không đi theo mình. Cần gì phải thấy cảnh tượng xấu hổ này?
Hoắc Niệm Sinh lấy một chai nước khoáng trong xe ra, mở nắp, một tay đỡ Trần Văn Cảng, tay còn lại đưa nước lên miệng anh: "Súc miệng đi."
Trần Văn Cảng ngậm nước lạnh vào miệng, Hoắc Niệm Sinh đỡ chai, còn anh cứ thế súc miệng hai lần, nhổ nước xuống đất. Anh nhận lấy chai nước từ tay Hoắc Niệm Sinh, cảm thấy có vật nặng đè lên người, mang theo cả nhiệt độ cơ thể, là Hoắc Niệm Sinh ép anh khoác áo vào.
Trần Văn Cảng ngây ra nhìn y.
Có thứ gì đó chạm vào miệng, Trần Văn Cảng vô thức mở miệng ra đón lấy, vị ngọt lan tràn. Hoắc Niệm Sinh bóc một viên kẹo cà phê cho anh, cười nói: "Đến ngân hàng làm thủ tục, lấy ở sảnh." Y vỗ nhẹ vào lưng Trần Văn Cảng: "Nếu thấy không thoải mái, đưa cậu về nhà trước nhé."
Trần Văn Cảng dùng lưỡi ấn viên kẹo vào vòm miệng, cảm giác khó chịu dần dần dịu lại: "Không sao, tôi khỏe hơn nhiều rồi."
"Đừng ép mình."
"Không phải thế." Anh cười với Hoắc Niệm Sinh: "Cảm ơn."
Hai người họ nối đuôi nhau đi về. Du Sơn Đinh vẫn đợi trên xe, không hề nghi ngờ điều gì, chỉ coi như Trần Văn Cảng bị say xe thông thường.
Hoắc Niệm Sinh lại vừa cười vừa chê hắn lái xe không vững, vừa đi vừa giật giật, thật sự quá kém, sau cùng thì dứt khoát đổi vị trí, Hoắc Niệm Sinh thành tài xế. Còn người say xe tất nhiên phải ngồi hàng ghế trước, vậy là Du Sơn Đinh và thuốc của hắn bị đuổi ra ghế sau.
Trần Văn Cảng khoác áo của Hoắc Niệm Sinh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần này đến công ty luật một cách suôn sẻ, thời gian hẹn cũng sắp đến. Ban đầu anh dự định tìm một cửa hàng quần áo, mua tạm một bộ dùng trong lúc khẩn cấp, nhưng bây giờ đã quá muộn. Trời lại đổ mưa phùn, người ra người vào tòa nhà dưới những tán dù đủ màu sắc.
Hoắc Niệm Sinh tìm một chỗ đậu xe tạm thời bên đường: "Đi đi, phải mất bao lâu?"
Trần Văn Cảng soi mình qua mắt y: "Khoảng một giờ... Không, khoảng nửa giờ cũng đủ rồi."
Hoắc Niệm Sinh bảo anh đừng vội: "Yên tâm, hôm nay tôi và ông chủ Du đã tiễn Phật thì sẽ tiễn về đến Tây thiên."
Nhìn theo Trần Văn Cảng bước vào tòa nhà, Hoắc Niệm Sinh rút bật lửa sẵn trên xe ra, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Du Sơn Đinh suýt nữa thì ngủ quên ở ghế sau. Dù sao thì tay lái cũng không ở trong tay hắn, chỉ có thể đi theo. Đợi chán quá, Du Sơn Đinh lấy điện thoại ra chơi Anipop, một tin nhắn hiện lên trên thanh thông báo, thư ký hỏi khi nào về công ty, hắn mới nhớ ra mình đã quên hủy lịch trình tiếp theo, nhưng không thể bỏ lại cả xe cả người ở đây được, vậy là hắn nói không về nữa.
Du Sơn Đinh nhìn quanh, thuốc của Trần Văn Cảng vẫn nằm ở hàng ghế sau. Nhìn một cái không phạm pháp đâu nhỉ? Hắn không chạm vào mà chỉ tò mò nhìn, rồi dùng điện thoại tìm kiếm "Alprazolam dùng để làm gì". Câu trả lời trên Internet là "sử dụng để điều trị lo âu, trầm cảm, mất ngủ, có thể được sử dụng để chống hoảng loạn, có thể làm giảm các triệu chứng cai rượu cấp tính".
Hoắc Niệm Sinh như có mắt ở sau đầu, thậm chí không quay đầu lại mà chỉ giơ một tay lên không trung.
Du Sơn Đinh sửng sốt, nhìn điện thoại rồi nhìn thuốc, sau đó mới hiểu ra, đưa cả hộp thuốc lẫn túi cho y.
Hoắc Niệm Sinh không lấy thuốc ra mà chỉ nhìn vào túi nilon, đọc rõ chữ rồi đặt lại lên ghế, không hỏi dùng để làm gì.
Du Sơn Đinh do dự, nhưng vẫn chủ động nêu vấn đề ra. Cũng không hẳn là hắn rất quan tâm đến Trần Văn Cảng, bản thân hắn không phải là gay, con gái đẹp ngoài kia còn chưa ngắm đủ, cớ gì phải chú ý một người đàn ông? Nhưng dù sao thì trước đó Hoắc Niệm Sinh cũng bảo điều tra, hắn cũng kiểm tra thật, trên tư liệu thì không thấy người này có tiền sử bệnh tâm thần. Hôm nay thật là không đúng lúc, thế mà lại gặp ngay Trần Văn Cảng ...
Du Sơn Đinh không muốn tỏ ra mình làm việc chưa đủ tận tâm, cũng không chắc Hoắc Niệm Sinh có để ý đến chuyện này hay không. Mọi dấu hiệu đều chỉ rõ đây là mục tiêu mà Hoắc Niệm Sinh có hứng thú muốn cua về. Nhưng không ai tìm người tình mà lại chọn người bệnh tâm thần cả. Không phải là kỳ thị người có bệnh, nhưng hầu hết mọi người luôn kiêng dè những người có tình trạng tâm thần không ổn định. Lỡ mà gặp phải người thực sự bị trầm cảm hoặc nghiện rượu gì đó, liệu có đủ khả năng để tiếp tục mối quan hệ không?
Du Sơn Đinh rượu thịt đến miệng không từ chối, cũng mặc kệ Phật tổ có quan tâm hay không, chỉ niệm A Di Đà Phật trong lòng.
Hoắc Niệm Sinh nghe xong chỉ cười, liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe: "Nhóc đáng thương."
Du Sơn Đinh nghe không rõ: "Cậu nói sao?"
Hoắc Niệm Sinh nhìn ra phố, đầu nghĩ đến chiếc đèn chùm pha lê sáng lấp lánh đó. Xinh đẹp mà mong manh.
Bàn tay cầm điếu thuốc đặt trên cửa sổ xe, y gập ngón tay búng tàn thuốc: "Anh nghe nhầm rồi, tôi không nói gì cả."
---
Tác giả nhắn gửi:
Nội dung về rối loạn hoảng sợ là do tác giả tự biên soạn sau khi tham khảo nhiều tài liệu, không phải sao chép trực tiếp nên khó có thể liệt kê rõ từng liên kết, bao gồm Bách khoa toàn thư Baidu, Zhihu và nhiều trang web y khoa khác nhau. Tác dụng của Alprazolam thì sao chép từ Bách khoa toàn thư Baidu.
Đúng vậy, kiếp này, Lão Hoắc chính là nguồn cơn trực tiếp gây nên chứng căng thẳng thần kinh cho Văn Cảng, đều tại y.