Nửa tiếng trước.
Trịnh Bảo Thu phàn nàn sau lưng, nhưng khi Mục Thanh dẫn bạn đến gần, cô vẫn cố trưng ra một nụ cười giả tạo.
Bên kia, Thích Đồng Chu theo Trần Văn Cảng trở lại, nhóm người tụ tập cùng nhau nói chuyện, bất kể có quen hay không.
Các nhân viên ở cạnh đó xếp lại một tháp sâm panh mới, rượu chảy cuồn cuộn xuống từ đỉnh kim tự tháp xuống trông như một thác nước bằng vàng. Nhiều người chơi hết mình cũng uống hết mình, reo hò ầm ĩ xung quanh cảnh tượng hoành tráng này.
Bạn bè của Mục Thanh đề nghị qua bên đó chơi trò chơi uống rượu.
Trần Văn Cảng không có ý định tham gia, lùi lại một chút để nhường chỗ cho họ.
Có người cho rằng anh giả thanh cao đó, không chịu nổi nên lên tiếng chế giễu: "Làm thế có ý gì, bày đặt thiên hạ đều say mình ta tỉnh hả?"
Trần Văn Cảng chỉ cười, giả vờ điếc không để ý đến.
Kẻ đó ngược lại còn nổi cơn lên, thúc giục anh tham gia, nói rằng nếu không thì tức là không nể mặt.
Trịnh Bảo Thu không chịu nổi: "Ờ, anh ấy chuyển hóa rượu kém, không được uống rượu. Lần trước đi khám sức khỏe bác sĩ đã nói như vậy rồi."
Đám bạn của kẻ đó xúm lại cười: "Chỉ là một ly thôi, cái gì mà không thể chuyển hóa được? Đi về đái thêm vài lần là hết thôi."
Trịnh Bảo Thu nhíu mày, cô chưa kịp phản ứng thì Thích Đồng Chu đã vội nói: "Làm gì thế? Ở đây có con gái đấy, ăn nói đàng hoàng."
Kẻ đó quay sang Trần Văn Cảng: "Con gái thì đương nhiên không cần uống rượu. Sao hả, mày cũng là con gái? Hay là đang trong kỳ kinh nguyệt?"
Thấy Trịnh Bảo Thu sắp mất kiên nhẫn, Trần Văn Cảng ngăn cô lại: "Thôi bỏ đi, đừng bận tâm đến những người vô nghĩa nữa."
Kẻ đó la lối: "Tới đây, mày thì giỏi, nói thêm câu nữa nghe xem?"
Có rượu trong bụng, lại còn trẻ nên hung hăng, chỉ hai ba câu không vừa ý nhau là bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Lúc này, Mục Thanh bước ra xoa dịu tình hình, khuyên bạn mình nên nói ít lại. Cuộc chiến đã dừng leo thang, nhưng đã ghét nhau thì nói thêm nửa câu cũng là nhiều, hai nhóm trở mặt với nhau, dứt khoát tách biệt rạch ròi, mỗi bên một góc của mình.
Trịnh Bảo Thu quay lưng lại, khịt mũi: "Em biết hai người đó, một tên trong nhà làm nhà máy cơ khí, một tên i thì nhà máy cải tiến. Dù sao cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, không đáng nhắc tới. Nhìn xem họ chơi với ai, biết ngay là vật họp theo loài, người chia theo bầy."
Thích Đồng Chu lên tiếng phụ họa. Nhưng cậu ta lại có ấn tượng tốt về Mục Thanh, thực ra không biết Trịnh Bảo Thu đang ám chỉ ai.
Ban nhạc trên sân khấu vẫn đang lắc lư gào thét. Dưới sân khấu không biết là ai khởi đầu, bắt đầu lắc chai sâm panh thật mạnh đến muốn vỡ tung, bùm một tiếng, nút chai và rượu bắn tung tóe ra ngoài, mọi người xung quanh ướt đẫm. Người bị ướt không chịu thua kém, lập tức cầm lấy chai rượu khác để đánh trả.
Như một tín hiệu, mọi người nhanh chóng bắt đầu cuộc chiến khui rượu sâm panh, tham gia vào một hoạt động vui chơi nhàm chán. Rượu bắn tung tóe khắp nơi như thể miễn phí, có người còn đổ thẳng xuống hồ bơi, không biết đêm nay đã lãng phí bao nhiêu tiền.
Trần Văn Cảng và Trịnh Bảo Thu trao đổi ánh mắt, cả hai đều không muốn bị tạt rượu đầy người nên quyết định rút lui sớm. Trần Văn Cảng che chắn cho Trịnh Bảo Thu, tìm đường thoát an toàn định rời khỏi đó. Thích Đồng Chu theo sát phía sau họ. Khi đến vòng ngoài của khu tổ chức tiệc, cậu ta nghe thấy có người gọi Trần Văn Cảng.
Tai nạn tiếp theo đó xảy ra với tốc độ nhanh như chớp.
Thích Đồng Chu chỉ thấy rượu sâm panh b*n r* khỏi chai theo hình vòng cung, nhận ra rằng có kẻ nào không có mắt đang tạt rượu đánh lén họ. Sau đó lại có một suy nghĩ khác, vụ tấn công này cố ý nhắm vào Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng bị tạt trúng ngay tại chỗ. Lúc này, Thích Đồng Chu đã nhận ra đây là một trò đùa ác độc thấp kém.
Nhưng không ngờ Trần Văn Cảng phản ứng cực kỳ dữ dội, lùi lại một bước thật dài. Khi Thích Đồng Chu nhận ra tiếng gào thảm thiết phát ra từ anh, anh đã ôm mặt ngã xuống đất. Không giống như bị tạt rượu, mà giống như bị tạt axit hơn.
Trịnh Bảo Thu hoàn hồn, mắng: "Ai làm vậy?" Cô vội chạy tới, lo lắng hỏi xem có phải bị bắn vào mắt không.
Đám người nhìn nhau, tất cả đều tỏ vẻ vô tội, tất nhiên không ai chủ động thừa nhận.
Thích Đồng Chu thì đã nhìn thấy, kẻ tạt rượu chính là tên ngốc vừa mắng mình. Nhưng lúc này không màng đến truy cứu đối phương, cậu ta cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Văn Cảng, nhưng chỉ biết lúng túng giơ tay lên.
Trần Văn Cảng cuộn tròn cơ thể lại, đây là tư thế mang tính phòng thủ rất chặt chẽ, cả người anh căng lên như cây cung bị kéo chặt, không cho bất kỳ ai chạm vào mình, đây không phải là phản ứng bình thường.
Không biết tiếng hát dừng lại từ khi nào, chỉ còn lại nhạc vẫn đang phát, các thành viên trong ban nhạc đều nghiêng đầu nhìn về phía này để xem cuộc vui ...
"Xảy ra chuyện gì?"
"Có người bị thương?"
"Đừng nói đang đóng kịch đấy? Này, đừng đùa nữa."
Trong đám đông người xem, có người thận trọng hỏi: "Có phải là động kinh không?"
Du Sơn Đinh chen qua đám đông như Moses rẽ biển, thò đầu ra, hắn vẫn khá bình tĩnh, trách mắng người mẫu vừa lên tiếng: "Động kinh cái gì! Làm gì thế làm gì thế, chen vào làm gì, thế này không thiếu oxy mà được à? Còn không giải tán đi, cho người ta có thêm không khí?"
Nhiều người mẫu trong số này là người quen cũ cả rồi, Du Sơn Đinh liếc một cái ra hiệu, tất cả đều cười lên rồi tản ra.
Trịnh Bảo Thu kéo cổ áo lên, ngửi thứ chất lỏng bắn vào người mình, thậm chí còn cố l**m mu bàn tay mình, thật sự chỉ là rượu sâm panh. Có thể là có thứ gì bị trộn vào trong rượu không? Cô hơi bối rối, lại cúi xuống: "Anh Văn Cảng, anh thấy thế nào?"
Trần Văn Cảng nghiến chặt răng không trả lời. Rượu thấm qua quần áo, cái lạnh chạy thẳng lên não dọc theo các dây thần kinh, nhưng thứ anh cảm thấy không phải lạnh, mà chỉ có nóng bỏng, nóng đến mức gần như cháy rực lên, thiêu đốt từng tấc da thịt đau không tả xiết. Ý thức của anh cũng hỗn loạn, anh không thể phân biệt được hiện thực và ký ức.
Trần Văn Cảng mấp máy môi, Thích Đồng Chu tưởng anh muốn nói điều gì đó, nhưng đáng tiếc là không nghe rõ.
Trịnh Bảo Thu ra quyết định: "Hay là gọi xe cấp cứu...Tôi đi gọi ngay."
Thế nhưng cô đang ăn mặc mát mẻ, điện thoại di động thì khóa trong tủ đồ. Du Sơn Đinh chống hai đầu gối, cúi xuống xem xét tình hình, nghe vậy cũng sờ vào người mình, chỉ có mỗi cái quần đùi.
Trịnh Bảo Thu vội vàng đứng dậy chạy đi lấy, nhưng quay lại thì sững sờ, gọi một tiếng "anh họ". Thích Đồng Chu hoang mang lo sợ ngồi xổm ở đó, khi vô thức ngẩng đầu lên thì thấy bên cạnh còn có một người nữa. Cậu ta không để ý Hoắc Niệm Sinh đến từ khi nào.
Nhưng công bằng mà nói, Hoắc Niệm Sinh cũng không thèm để mắt tới cậu ta.
Trịnh Bảo Thu rõ ràng tin tưởng vào người nhà mình hơn, nắm lấy vai Thích Đồng Chu kéo về đằng sau, ra hiệu cho cậu ta tránh ra. Thích Đồng Chu đành phải tránh sang một bên, nhìn Hoắc Niệm Sinh co một gối lại quỳ xuống đất, nhẹ nhàng gọi tên Trần Văn Cảng.
Nghe được giọng nói của y, Trần Văn Cảng cuối cùng cũng đáp lại. Hoắc Niệm Sinh cảm thấy tay trái của mình bị siết lấy, bị anh nắm chặt. Trần Văn Cảng siết mạnh đến nỗi muốn bóp gãy xương tay y. Tay còn lại của anh vẫn che kín mặt, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài vẫn trắng nõn sáng bóng, không có dấu hiệu nào cho thấy bị thương.
Hoắc Niệm Sinh lúc này mới nhẹ nhõm, để mặc anh nắm tay mình, quay sang chỉ huy Trịnh Bảo Thu: "Em tìm trong túi của cậu ấy, xem có một cái..." Một hộp đựng thuốc nhỏ để chia phần. Nếu Trần Văn Cảng mang theo bên mình thì chắc chắn chỉ bỏ nó vào túi bên phải.
Hoắc Niệm Sinh nhíu mày, dừng lại: "Thôi, để anh."
Một lần nữa, một bản thân khác dường như xuất hiện bên trong y, thuần thục lấy ra hộp thuốc từ chỗ quen thuộc. Hoắc Niệm Sinh chỉ có một tay nên không tiện, bèn đưa cho Trịnh Bảo Thu, mở ra thì thấy bên trong có hai viên thuốc màu trắng không rõ thành phần. Thế nhưng Hoắc Niệm Sinh lại biết đó là Alprazolam.
Trịnh Bảo Thu đổ một viên thuốc ra rồi đưa cho y với vẻ nghi ngờ.
Hoắc Niệm Sinh đỡ gáy Trần Văn Cảng, nâng cao đầu anh lên một chút. Mùi hương quen thuộc khiến Trần Văn Cảng không còn kháng cự, anh nuốt lấy viên thuốc trên tay Hoắc Niệm Sinh, ấn nó dưới lưỡi theo bản năng.
Hoắc Niệm Sinh đổi tư thế để anh dựa vào mình. Y thả tay phải ra, vỗ nhẹ vào lưng Trần Văn Cảng an ủi. Du Sơn Đinh lấy ra một chiếc khăn tắm sạch, cái này được đặt rất nhiều ở cửa ra vào hồ bơi. Hoắc Niệm Sinh liếc hắn một cái, Du Sơn Đinh cũng kịp phản ứng, nhanh chóng mở khăn ra. Hoắc Niệm Sinh nhận lấy, dùng khăn quấn Trần Văn Cảng và một cánh tay của mình vào trong.
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng buông lỏng tay ra một chút, chỉ nhẹ nhàng đặt lên mặt. Anh dựa vào lòng Hoắc Niệm Sinh, mặt và cơ thể vẫn còn ướt đẫm vết rượu. Hoắc Niệm Sinh kéo khăn lên, nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Động tĩnh ở đây một lần nữa thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò, nhưng phần lớn đều bị Du Sơn Đinh và những người khác chặn lại. Hoắc Niệm Sinh dặn dò Trịnh Bảo Thu vài câu, không để ý đến Thích Đồng Chu đang chần chừ không dám nói, rồi quấn kỹ Trần Văn Cảng trong khăn, bế ngang anh lên.
Có lẽ là nhờ Alprazolam bắt đầu phát huy tác dụng, âm thanh sắc nhọn do các dây thần kinh phát ra trong đầu Trần Văn Cảng cũng dịu đi. Anh cuộn mình trong vòng tay Hoắc Niệm Sinh, nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nghe thấy giọng Du Sơn Đinh hỏi "Đến phòng nào". Rồi lại nghe thấy Hoắc Niệm Sinh bảo hắn sao chưa nhấn nút thang máy, đừng có lằng nhằng.
Dao động bấp bênh khi di chuyển lại như đang bay giữa mây trời, nhưng trước mặt là một vùng bóng tối an toàn, Trần Văn Cảng nhắm mắt lại, không mở ra nữa.
Sau vài phút, hoặc có khi là nửa giờ, anh được đặt lên giường. Bên dưới cơ thể mềm mại như một đám mây, anh chìm vào đó, như đang chìm xuống đáy biển.
Trọng lượng của Trần Văn Cảng không phải là gánh nặng đối với Hoắc Niệm Sinh, ngược lại còn thấy ôm vừa một vòng tay. Suốt cả một đường, không hiểu sao trong lòng y lại có cảm giác vừa chua xót vừa mềm mại, bị dày vò bởi một cảm giác quen thuộc tưởng chừng như xa cách một đời, như thể đang ôm trong lòng một báu vật vô cùng quý giá đã mất vừa tìm lại được.
Hoắc Niệm Sinh đến 707, phòng này là một phòng suite, y đá tung cửa phòng ngủ, đặt Trần Văn Cảng lên giường.
Vừa rời khỏi vòng tay y, Trần Văn Cảng lại bắt đầu bất an vùng vẫy, Hoắc Niệm Sinh vội xoa xoa anh: "Văn Cảng, đừng sợ."
Y cởi giày, mặc kệ quần áo rồi trèo lên giường cùng anh, kéo anh vào lòng: "Đừng sợ, Văn Cảng, có tôi đây."
Dỗ dành một hồi, cơ thể căng cứng của Trần Văn Cảng mới dần thả lỏng, anh vươn tay vòng qua cổ Hoắc Niệm Sinh.
Hoắc Niệm Sinh hôn lên thái dương và má anh. Y cúi đầu, phát hiện Trần Văn Cảng đã tỉnh, mắt hé mở rất ít, đồng tử đen nhánh mơ màng nhìn y.
Hoắc Niệm Sinh không nhịn được lại hôn lên mắt anh, tiếp tục dùng khăn lau khô quần áo còn đang ẩm của anh.
Không lâu sau, bác sĩ mang theo hộp dụng cụ y tế đến, đây là người của bệnh xá trong câu lạc bộ, nhân viên gọi đường dây nội bộ xong thì cho anh ta vào.
Hoắc Niệm Sinh dẫn anh ta vào phòng ngủ: "Tiêm cho cậu ấy một liều an thần."
Bác sĩ có hơi do dự. Tất cả các thành viên của câu lạc bộ đều có tiền có quyền, một người nằm trên giường, nửa mặt chôn vào gối, trông có vẻ uể oải, nhưng vẫn nhận ra được là rất xinh đẹp, giờ này chẳng hiểu sao lại gọi bác sĩ đến đây tiêm thuốc an thần, thật khó để không nghĩ theo hướng tồi tệ. Nếu anh ta không nhìn thấy thì thôi, chứ không thể bỏ qua đạo đức nghề nghiệp, đến làm đồng phạm của người ta mà không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bác sĩ do dự đề nghị: "Sao không để tôi xem xét tình hình trước?"
Người trên giường lên tiếng: "Đã không sao rồi." Trần Văn Cảng giải thích: "Tôi mắc rối loạn hoảng sợ nhẹ."
Hoắc Niệm Sinh ngồi bên giường, vuốt tóc cho anh: "Tiêm một mũi, ngủ một đêm ngon giấc sẽ khỏe hơn nhiều."
Trần Văn Cảng lại nhắm mắt: "Cũng được."
Bác sĩ cúi xuống hỏi anh: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Chính cậu có muốn tiêm không?"
Trần Văn Cảng đáp: "Sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Nhiều nhất chỉ mất nửa giờ là qua thôi."
Hoắc Niệm Sinh lên tiếng: "Thôi bỏ đi, vậy anh kiểm tra cho cậu ấy đi."
Sau cùng không cần phải tiêm thuốc. Bác sĩ kiểm tra nhanh tình trạng của Trần Văn Cảng, nghe nhịp tim, bước đầu loại trừ khả năng bị đau tim, sau đó mang đến cho anh một gói thuốc viên Đông y để làm dịu thần kinh, pha với nước ấm đút cho anh.
"Cứ nghỉ ngơi là được, nếu có chuyện gì không ổn thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Hoắc Niệm Sinh tiễn bác sĩ đi rồi quay lại bên giường, thấy Trần Văn Cảng đã tự quấn mình vào chăn. Anh nằm nghiêng, lưng cong lại, trông có vẻ yếu ớt, tựa như một chiếc lông vũ không có trọng lượng. Mặc dù không dùng thuốc an thần, nhưng có lẽ anh đã kiệt sức vì quá nhiều rắc rối. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, ngay khi anh nhắm mắt lại, hơi thở đã bắt đầu có xu hướng trở nên nhẹ hơn dài hơn.
Hoắc Niệm Sinh muốn gọi anh dậy thay quần áo, nhưng sau cùng không nói gì, chỉ ém lại góc chăn cho anh. Y dựa vào đầu giường, lắng nghe tiếng thở đều đều của Trần Văn Cảng, lòng suy nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng vỗ nhẹ lưng anh.
Nếu có người ở gần đó nhìn thấy Hoắc Niệm Sinh, lúc này sẽ thấy trên mặt y dù không có biểu cảm gì, nhưng ẩn chứa nhiều cảm xúc mà người ngoài không hiểu nổi.
---
Người dịch: Anh ta không nhớ gì cả, nhưng bản năng anh ta vẫn biết chăm sóc em bé cưng của mình thế nào mới đúng.