Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 34

Mở cánh cửa trượt của phòng để đồ, bên trong có đủ loại vật phẩm cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, nhưng tất cả đều là đồ dùng cá nhân của Hoắc Niệm Sinh. Đây là phòng suite riêng của y, không giống như những phòng ở phía dưới chỉ cung cấp đồ dùng cần thiết của khách sạn.

Trần Văn Cảng còn đang do dự, Hoắc Niệm Sinh đã tiện tay lấy một cái móc áo xuống, c** q**n áo trên đó ra: "Mặc cái này."

Trần Văn Cảng cầm chiếc áo choàng tắm màu đỏ rượu, dày và mềm, còn dấu vết đã giặt. Nhưng không có đồ lót, hành lý anh mang theo đều ném trong phòng ở tầng dưới.

Hoắc Niệm Sinh dựa vào tường, hai tay khoanh lại, nhìn anh trêu chọc: "Để không?"

Trần Văn Cảng quay đầu đi vào phòng khách, gọi nhân viên lễ tân, nhờ họ mang đồ lên giúp.

Trong phòng tắm đã xả sẵn một bồn nước, hơi nước bốc lên nghi ngút. Bồn tắm dù nói là bồn, nhưng thật ra lại lớn bằng cả hồ nước suối nước nóng, phải dùng bậc thang mới vào được, vòi nước nóng lạnh hình đầu thú bằng kim loại ngẩng cao, diễu võ dương oai.

Trần Văn Cảng ngồi trên mép bồn tắm, đưa một tay vào bồn, hơi nước bốc lên khiến cho tay anh trông càng thon và trắng hơn. Gương mặt anh phản chiếu trên mặt nước, những gợn sóng lăn tăn, chạm nhẹ là vỡ tan.

Kiếp trước, thật ra Trần Văn Cảng cũng từng ở trong phòng 707 của Hoắc Niệm Sinh, nhưng đó là chuyện của hơn mười năm trước rồi. Khi anh đến, cơ bản là không có người nào khác ở đây - Hoắc Niệm Sinh lần nào cũng bao hết cả câu lạc bộ, nhưng lại khác với cảnh chơi bời tụ họp này. Câu lạc bộ vắng tanh không một bóng người, trông như thể bị ma ám, nhưng không có bất cứ ánh mắt lạ thường nào. Trần Văn Cảng không thực sự thích cảm giác đó, chỉ là vì Hoắc Niệm Sinh ép anh phải ra ngoài chơi. Nhưng ít nhất vẫn còn có người bên cạnh anh, người duy nhất anh có thể bám vào giữa trời biển bao la.

Trần Văn Cảng yên ổn tắm rửa xong, Hoắc Niệm Sinh cũng không có ý định giở trò lưu manh, xông vào quấy rối. Có khăn và bàn chải mới trên bồn rửa, thậm chí kem đánh răng cũng mới. Trần Văn Cảng sửa soạn chỉnh tề, sấy khô tóc rồi ra ngoài.

Nhân lúc anh ở trong phòng tắm, ga trải giường và vỏ chăn trong phòng ngủ đã được thay mới, hoa văn và màu sắc đều khác. Hoắc Niệm Sinh không có trong phòng.

Trần Văn Cảng bước đến bên cửa sổ kiểu Pháp, đôi mắt phải chiếu một điểm sáng. Hoắc Niệm Sinh khoanh tay hút thuốc trên ban công rộng. Đang kiên nhẫn chờ đợi anh.

Tiếng động phía sau khiến Hoắc Niệm Sinh quay lại nhìn: "Tắm xong rồi?"

Trần Văn Cảng "ừ" một tiếng.

"Nước có lạnh không?"

"Vừa đủ."

Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo, chiếu ra một vầng sáng rực rỡ trên ban công. Trần Văn Cảng chỉnh lại cổ áo rồi bước về phía y. Chiếc áo choàng tắm khoác trên người anh lại hơi rộng, thắt lưng quấn quanh có thể làm vòng eo thon hơn, nhưng cổ áo lại không chịu nghe lời, phía trước thì mở toang, để lộ cả vùng ngực.

Hoắc Niệm Sinh đặt điếu thuốc cháy dở lên gạt tàn, xoay người anh lại, giúp anh kéo cổ áo kín vào, sau đó tháo thắt lưng của Trần Văn Cảng ra, quấn quanh eo cho anh, thắt một cái nơ bướm ở bên hông. Động tác gọn gàng dứt khoát, như đang gói một món quà lớn.

Làm xong những việc này, Hoắc Niệm Sinh ngẩng đầu lên, thấy Trần Văn Cảng nheo mắt, an tâm hưởng thụ được y phục vụ. Anh nghiêng đầu, nhìn điếu thuốc của Hoắc Niệm Sinh, tìm chủ đề: "Bình thường anh thích hút thuốc hiệu gì?"

Hoắc Niệm Sinh lại cầm điếu thuốc lên, rít một hơi, thổi vào tai anh một cách tinh quái: "Sinh viên xuất sắc, cậu không hút thuốc kia mà?"

Gói thuốc lá nằm trên bàn cà phê, trên đó toàn là ký tự nước ngoài. Trần Văn Cảng thản nhiên liếc nhìn. Anh ngả người lại gần hơn, dựa sát vào vai Hoắc Niệm Sinh.

Hoắc Niệm Sinh nhướng mày, cuối cùng đưa tay sang, giơ ngang giữa không trung, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay hiện rõ khớp xương. Trần Văn Cảng nhắm mắt lại, ngậm lấy nơi môi y từng chạm vào. Hoắc Niệm Sinh tự mình rít thêm một hơi nữa. Cứ thế mỗi người một hơi, chia nhau nửa điếu thuốc còn lại.

Hơi đầu tiên, Trần Văn Cảng còn ngập ngừng thăm dò, sau đó càng lúc càng càn rỡ. Hoắc Niệm Sinh vui vẻ chiều lòng anh, để Trần Văn Cảng nắm tay mình, duỗi cái cổ thon dài, vươn đầu đến lòng bàn tay y.

Hút xong điếu thuốc, Hoắc Niệm Sinh nâng cằm anh, cúi đầu xuống, cẩn thận tinh tế hôn anh.

Trần Văn Cảng vòng tay ôm lấy cổ y, lạc lối trong biển khổ mang tên "Hoắc Niệm Sinh". Nụ hôn này có mùi thuốc lá, còn thoang thoảng mùi bạc hà tươi mát của kem đánh răng và sữa tắm trên người anh. Tầm nhìn của anh nhạt nhòa đi, hơi thở lại trở nên gấp gáp, nhỏ vụn. Ánh trăng lạnh lẽo, anh nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể Hoắc Niệm Sinh cũng dần dần tăng cao. Điếu thuốc ấy làm ý thức của Trần Văn Cảng bay ra khỏi cơ thể.

Hoắc Niệm Sinh càng ép chặt anh vào người mình, như muốn nghiền nát, lúc thì dịu dàng quyến luyến, lúc thì triền miên thương cảm. Trần Văn Cảng bám chặt lấy gáy y, đáp lại bằng dịu dàng vô tận.

Anh bị Hoắc Niệm Sinh nhấc bổng lên, ném lên giường. Hoắc Niệm Sinh hôn anh vỗ về, bộ ga giường mới thay mềm mại như bông, ngập tràn hơi ấm của mặt trời. Ánh mắt Trần Văn Cảng long lanh nước, nhưng anh lại chặn trước ngực y.

Hoắc Niệm Sinh hôn tai anh: "Còn muốn nói gì nữa không?"

Rồi y nghe Trần Văn Cảng hỏi: "Sau hôm nay, mối quan hệ của chúng ta là gì?"

"Cái gì quan hệ gì?"

"Chỉ có một đêm này thôi, hay là thế nào." Trần Văn Cảng hỏi y: "Còn có sau này không?"

"Bé ngoan." Hoắc Niệm Sinh cười bất đắc dĩ, tựa hồ không ngờ anh lại hỏi một câu cũ rích như vậy: "Tôi tiêu tốn cả gia tài không chỉ để lên giường với cậu, càng không chỉ để mua một đêm của cậu. Nếu cậu không muốn, cậu vẫn có quyền từ chối tôi."

Trần Văn Cảng nói: "Tôi biết. Tôi không có ý từ chối anh. Nhưng nói rõ ràng là rất quan trọng với tôi."

Sau một hồi im lặng, Hoắc Niệm Sinh ngồi dậy nói: "Cậu nói đúng, trước tiên hãy nói rõ ràng." Y vuốt tóc ra sau: "Tôi không thích nói dối, tôi có thể cho cậu mọi thứ, ngoại trừ lời hứa dài lâu. Quả thật là tôi không thể đảm bảo sẽ ở bên cậu bao lâu, nhưng chỉ cần chúng ta ở bên nhau một ngày, tôi sẽ đối xử tốt với cậu."

Trần Văn Cảng nhìn y, một luồng hơi lạnh lẽo len lỏi vào lòng. Nhưng anh không biểu hiện ra mặt.

Hoắc Niệm Sinh sờ tóc anh: "Không vui à?"

Trần Văn Cảng nói: "Tôi thích một mối quan hệ lâu dài hơn."

Biểu cảm của Hoắc Niệm Sinh không thay đổi ngay lập tức - ít nhất là y không biểu hiện như thể mình vừa nghe thấy điều gì đó vô nghĩa. Y vẫn đối xử với Trần Văn Cảng bằng thái độ dịu dàng, thậm chí cưng chiều, nhưng tay đã ngừng lại. Y rời khỏi người Trần Văn Cảng, thở dài, ngồi bên giường, lục tìm gói thuốc lá và bật lửa, rồi châm một điếu mới.

Trần Văn Cảng lặng lẽ nhìn bóng lưng y, không hề nhắc nhở y rằng làm thế sẽ dễ đốt cháy ga trải giường.

Một lúc lâu sau, Hoắc Niệm Sinh thở ra một vòng khói: "Vậy thì có lẽ tôi thật sự không nên chọc vào cậu."

Trần Văn Cảng cũng ngồi dậy: "Bởi vì anh chỉ muốn chơi đùa, không ngờ tôi lại ra giá cao như vậy, làm anh sợ rồi?"

Hoắc Niệm Sinh quay đầu nhìn anh, bàn tay còn lại nâng mặt anh: "Với hoàn cảnh lớn lên của cậu, có ý nghĩ như vậy cũng là bình thường. Điều cậu muốn là ổn định, không chỉ là tụ tập vui chơi. Thực ra Bảo Thu đã nhắc nhở tôi nhiều lần rồi, nhưng tôi không để tâm. Tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể đạt được sự đồng thuận ở vùng trung tâm, nhưng hóa ra tôi đã coi mọi thứ là hiển nhiên quá rồi."

Trần Văn Cảng không nói gì, tránh khỏi tay y. Dáng vẻ của anh như hơi bực bội, anh quỳ trên giường, lại ôm Hoắc Niệm Sinh từ phía sau.

Anh hiểu ý của Hoắc Niệm Sinh, cảm xúc dâng trào trong lòng anh thực ra không thể gọi là buồn được. Vả lại, Trần Văn Cảng đã chuẩn bị tinh thần cho những suy nghĩ hiện tại của Hoắc Niệm Sinh. Anh chưa bao giờ hy vọng rằng Hoắc Niệm Sinh vừa gặp đã yêu anh chết đi sống lại, nhưng bản thân anh cũng bị d*c v*ng và vẻ bề ngoài làm mờ mắt. Thủy triều rút, chỉ để lại những tảng đá lởm chởm trên bãi biển, anh mới phát hiện là chúng rất sắc nhọn, sự thật thì không đẹp đẽ chút nào.

Trần Văn Cảng không biết đây có phải là một cuộc đàm phán thất bại hay không, hoặc là do anh quá vội vàng, hoặc giả Hoắc Niệm Sinh vốn chỉ là một tên khốn nạn. Kiếp trước, giữa họ không có một khởi đầu tốt đẹp, nên mất cả bảy năm ròng cũng chỉ đi đến một kết cục bi thảm.

Trần Văn Cảng thấy lòng trống rỗng, lúc này, cuối cùng anh cũng hiểu rõ hơn một chút vì sao số phận của họ lại như vậy. Người sống trên đời, hầu hết thời gian đều phải đối mặt với những tình huống yêu cũng khó mà hận cũng không dễ.

Vậy thì sao?

Chẳng lẽ kiếp này cũng phải đi qua con đường cũ một lần nữa sao?

Không phải là anh không có kiên nhẫn, chỉ vì một mình anh đang ôm lấy quá nhiều ký ức, không có ai để chia sẻ, bị nỗi cô đơn giày vò từng phút từng giây. Anh như một con quái thú khổng lồ dưới biển sâu, dù có gọi thế nào cũng không được đồng loại đáp lại, một ngày nào đó sẽ phát điên.

Trần Văn Cảng cúi đầu, hôn l*n đ*nh đầu Hoắc Niệm Sinh. Sau đó di chuyển xuống dưới, hôn lên gáy và vai y. Nụ hôn của anh như những giọt mưa nhẹ nhàng, đầy ắp yêu thương trân trọng, ngây thơ đến nỗi người ta sẽ thấy xấu hổ khi nảy sinh d*c v*ng.

Cuối cùng, Hoắc Niệm Sinh chịu thua, nhẹ nhàng thoát khỏi anh: "Thôi được rồi, hôm nay đi ngủ đã, sau này nói chuyện tiếp."

Trần Văn Cảng vẫn không nói, cũng không buông tay. Anh chậm rãi c** th*t l*ng áo choàng tắm: "Tất nhiên chúng ta có thể thống nhất. Nếu anh chỉ muốn lên giường, chỉ cần nói rõ trước, tôi cũng không phản đối..."

Hoắc Niệm Sinh ngược lại bắt đầu thấy đau đầu: "Bé ngoan, cậu thế này cứ như trẻ vị thành niên chạy vào hộp đêm giả làm người lớn, trên mặt viết cần có ai đó chịu trách nhiệm với cậu. Tất nhiên tôi sợ cậu vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, có thể hôm nay nghĩ rằng ổn, ngày mai lại do dự, ngày kia lại hối hận. Đến lúc đó sẽ không còn đường lui nữa."

Trần Văn Cảng nói: "Đúng là làm khó công tử Hoắc diễn tả cái 'không muốn chịu trách nhiệm' theo một cách mới mẻ tinh tế như vậy."

Hoắc Niệm Sinh đáp: "Không, tôi thực sự thích cậu - nếu không tôi đã chẳng cần phải suy nghĩ, cứ ngủ với cậu, cậu có thể làm gì? Văn Cảng, chuyện đã đến nước này, vì chính cậu nên tôi mới để cậu lựa chọn hết lần này đến lần khác."

Y đứng dậy: "Chỉ cần cậu thấy không ổn, chúng ta thà rằng đừng bắt đầu."

Lời đã nói đến đây thì cũng chẳng làm gì được nữa, thật lâu sau, Trần Văn Cảng mới cố cười một cái: "Tôi xuống lầu ngủ đây."

Hoắc Niệm Sinh xoa tóc anh: "Hành lý đã mang lên rồi, đừng tự hành hạ nữa. Sô pha ở ngoài cũng ngủ được, tôi ra phòng ngoài. Tối vừa mới bệnh, ngủ một giấc đi. Có thêm người trông chừng còn có thể chăm sóc cậu."

Trần Văn Cảng sững sờ, Hoắc Niệm Sinh đã đóng cửa phòng ngủ lại.

Cửa phòng tắm mở ra rồi đóng lại, chặn tiếng nước xối ào ào bên trong, nghe tiếng thôi cũng thấy thật lạnh lẽo.

Trần Văn Cảng nhắm mắt lại, chôn mình dưới chăn. Anh cau mày trong tiếng nước chảy, siết chặt ga trải giường.

*

Đêm nay lẽ ra phải là một đêm không ngủ, nhưng Trần Văn Cảng quấn áo choàng tắm mà Hoắc Niệm Sinh từng mặc, lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Một chuỗi những giấc mơ khiến anh còn mệt mỏi hơn là phải thức.

Cảnh mở đầu cực kỳ dịu dàng quyến rũ, hoàn thiện mọi thứ đáng lẽ phải diễn ra đêm đó.

Trần Văn Cảng không phân biệt nổi kiếp trước và kiếp này, lúc thì là Hoắc Niệm Sinh ôm anh, hoặc ân ái dịu dàng, hoặc đòi hỏi vô độ, lúc thì là những giọng nói hỗn loạn: "...Đối diện với khuôn mặt đó mà cũng được à... hay là tắt đèn đi c** q**n áo ra thì cũng vậy?"

Khung cảnh xoay chuyển, Hoắc Niệm Sinh đang lạnh lùng hút thuốc. Nhìn thấy Trần Văn Cảng, y đột nhiên nở nụ cười bất cần đời, vẫy tay với anh: "Lại đây." Trần Văn Cảng bước tới, Hoắc Niệm Sinh vứt điếu thuốc đi, hôn lên trán anh. Trần Văn Cảng ôm lấy y, nhưng lại nghe y nói bên tai: "Thôi bỏ đi, cậu vẫn chưa sẵn sàng đâu."

...

Sau khi tỉnh lại, ý thức anh dần quay về.

Trần Văn Cảng tự giễu nghĩ rằng có lẽ mình nên học cách viết hai chữ "phong tình". Nếu không thì sao bầu không khí tốt đẹp đêm qua lại có thể trở nên rối tung lên như vậy?

Trên bàn phòng khách có đồ ăn sáng, cả kiểu Trung và kiểu Tây: bánh sừng bò, bánh sandwich, thịt xông khói chiên, salad rau, mì spaghetti sốt thịt, cháo rau xanh gan heo, bánh bao, trứng luộc trà, chân gà sốt xì dầu, cơm chiên Dương Châu, mì rưới sốt, sữa bò, sữa đậu nành... Hoắc Niệm Sinh gọi phục vụ phòng mang lên, bữa ăn thịnh soạn một cách rất thái quá, nhưng không thấy y đâu.

Trần Văn Cảng đứng ở phòng khách quan sát một lúc rồi quay người đi bật TV. Âm thanh của bản tin buổi sáng lập tức chiếm đầy căn phòng, thêm cho nó một phần hơi người sôi động hơn. Anh ngồi một mình ở bàn ăn sáng, vừa nghe tin tức vừa nhìn điện thoại.

Trịnh Bảo Thu và Thích Đồng Chu đều gửi cho anh nhiều tin nhắn thể hiện quan tâm, Trần Văn Cảng trả lời từng người một. Cả hai đều không phản ứng gì, có lẽ không thể dậy sớm như anh rồi.

Trần Văn Cảng thay quần áo rồi đi xuống dưới. Trên đường đi, anh không thấy quá nhiều người, có lẽ hầu hết vẫn còn say xỉn hoặc chìm trong vòng tay tình ái của người đẹp nào. Anh ngồi một mình ở đại sảnh, cảm thấy buồn chán.

Lý Hồng Quỳnh mặc đồ thể thao bước tới, hỏi: "Chào buổi sáng, có muốn đi leo núi không?"

Trần Văn Cảng mỉm cười đồng ý, rồi hỏi cô đã gặp Hoắc Niệm Sinh chưa.

Lý Hồng Quỳnh gật đầu: "Anh ta lái du thuyền ra khơi rồi, không biết đang nghĩ gì nữa, đã nói là chiều nay cùng đi."

Nói xong, cô liếc nhìn sắc mặt của Trần Văn Cảng, có cảm giác anh lại trầm lặng hơn nhiều. Điều này khiến Lý Hồng Quỳnh kết luận rằng họ đang cãi nhau.

Thật ra thì vừa đúng vừa sai.

Trần Văn Cảng có thể không quan tâm những chuyện khác, dù hai người thực sự cãi nhau cũng không sao cả. Anh đang nghĩ về việc Hoắc Niệm Sinh ra khơi, chỉ hai chữ này thôi cũng đủ khiến tim anh thắt lại. Dù rằng kiếp trước Hoắc Niệm Sinh không gặp tai nạn ở thời điểm và địa điểm này, nhưng trong lòng anh vẫn có bóng ma tâm lý.

Hai người cùng nhau đi lên theo con đường mòn dưới chân núi. Lý Hồng Quỳnh lại hỏi anh: "Hôm qua có vẻ khá hỗn loạn, sau đó cậu có ổn không?"

Trần Văn Cảng cười: "Đừng lo, chỉ là bệnh cũ thôi. Đã làm mọi người sợ à."

Anh đi ở phía trước, Lý Hồng Quỳnh đánh giá bóng lưng của anh, cao gầy, vai và lưng thẳng, một người điềm đạm đúng mực. Chẳng trách hôm qua em nuôi của cô ôm sầu hết cả nửa đêm trong phòng cô, không phải chỉ vì lo lắng.

Nhưng Hoắc Niệm Sinh lại không chạm vào anh, Lý Hồng Quỳnh thực sự khá bất ngờ.

Bình Luận (0)
Comment