Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 46

Nhưng có vẻ như có rất nhiều việc cùng chen nhau diễn ra vào thứ bảy này.

Vào thứ tư, Thích Đồng Chu cũng muốn hẹn Trần Văn Cảng, hỏi anh có muốn đi xem triển lãm tranh không - tất nhiên đây không phải là triển lãm cá nhân của Mục Thanh, vẫn còn lâu nữa mới đến - mà là triển lãm nghệ sĩ mới của giám tuyển mới nổi kia tại phòng tranh, lễ khai mạc vào thứ bảy.

Nhờ Thích Đồng Chu giới thiệu, Mục Thanh coi như đã gặp được Bá Lạc của mình, lần này có ba tác phẩm được sưu tầm trong đó. Xem như xoay người trở thành một nghệ sĩ mới. Nếu có một nhà tài trợ giàu có nào để ý, rồi tăng giá một chút là giá trị của gã sẽ tăng ngay lập tức, về lý thuyết, việc này hoàn toàn có thể sắp xếp được.

Tóm lại là Mục Thanh mời Thích Đồng Chu trước, Thích Đồng Chu đồng ý, sau đó còn muốn mời Trần Văn Cảng tham gia, nhưng không ngờ thời điểm lại không thích hợp.

"Vậy mọi người sẽ đi chơi cùng nhau à? Đi đâu?"

"Vẫn chưa quyết định, có lẽ sẽ đi cùng thầy giáo của tôi... Xin lỗi, triển lãm tranh thì có lẽ phải chờ cơ hội lần sau."

Đối với Thích Đồng Chu, tình thế này quả thật hơi khó xử. Cậu ta tự trách mình đã đồng ý vội vàng, lại còn thề son thề sắt với Mục Thanh mất rồi. Nếu Trần Văn Cảng tăng ca thì không có gì để nói, nhưng bây giờ Thích Đồng Chu muốn đổi ý rồi, có điều Mục Thanh lại rất mong chờ lễ khai mạc đó, nhiều lần yêu cầu cậu ta hứa sẽ tham dự. Nói cho leo cây là cho leo cây thì thật sự không hay ho gì, Mục Thanh cũng là một người bạn quan trọng của cậu ta.

Cuối cùng, Thích Đồng Chu đành phải nhịn đau nói: "Được, lần sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ tham gia cùng anh."

Đáng tiếc là cậu ta không biết Hoắc Niệm Sinh cũng đi cùng, nếu biết thì có lẽ đã bất chấp tất cả để đi theo rồi.

Thứ bảy, Hoắc Niệm Sinh đổi sang xe MPV bảy chỗ, vì lúc sáng sớm Trần Văn Cảng đã nhắn tin cho y, nói rằng hôm nay có thể sẽ có đông người hơn. Không hổ danh là một tay chơi, không có đối thủ trong khoản lấy lòng người khác, y không mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như Thích Đồng Chu và Trịnh Ngọc Thành, mà ăn mặc giản dị, không hề phô trương, thân thiện dựa vào cửa sổ xe, chờ ngoài cổng nhà họ Trịnh, lười biếng cười với Trần Văn Cảng.

Hoắc Niệm Sinh xuống xe, lấy một hộp bánh vòng từ ghế sau ra: "Ăn một cái trước đi."

Bánh vòng màu sắc sặc sỡ, được rắc đầy những hạt kẹo cốm dễ thương. Trần Văn Cảng do dự một lát, Hoắc Niệm Sinh bèn cầm một cái vị matcha, ân cần đưa lên miệng anh: "Đừng nói là định giảm cân gì đó nhé? Em ốm quá rồi, không cần thiết, ốm hơn nữa thì rất cộm tay đấy."

Trần Văn Cảng cúi đầu cắn một miếng, vị ngọt pha lẫn chút đắng tan ra trong miệng. Tay nghề của tiệm bánh này khá tốt, mặc dù anh không thích đồ ngọt cũng thấy có thể cho điểm tuyệt đối.

Trên đường đi, Trần Văn Cảng lại lấy ra một cái vị việt quất, Hoắc Niệm Sinh vừa lái xe vừa nhìn về phía trước: "Ngon không?"

Trần Văn Cảng mỉm cười, quay sang bên cạnh, đưa phần chưa cắn đến bên miệng y.

Hoắc Niệm Sinh không chút do dự cắn một miếng lớn, gần như cắn luôn vào ngón tay anh, miệng đầy vị ngọt.

Trần Văn Cảng và một nữ tình nguyện viên khác là chị Hoàng dẫn theo hai bé gái ra khỏi Ngôi nhà Nhân ái, một tên Đồng Đồng, một tên Điểm Điểm, cả hai cùng kêu "oa" lên, háo hức bám dính lấy hộp bánh vòng, nhưng không lấy bánh. Hai đứa bé đều trông khoảng năm hoặc sáu tuổi, cũng có thể chỉ vì bề ngoài nhỏ bé thôi, cùng mắc bệnh tim bẩm sinh, ăn nhiều đường nhiều muối sẽ tạo ra gánh nặng cho tim.

Lúc này, Trần Văn Cảng lấy từ trong ba lô ra một chiếc hũ nhựa trong suốt như làm ảo thuật, mở nắp ra, bên trong đựng đầy dâu tây sấy lạnh: "Đó là đồ ăn vặt chú chuẩn bị cho người khác, mỗi người đều có phần của mình, của hai đứa ở đây này."

Đồng Đồng reo lên vui vẻ rồi chạy tới bốc lên một nắm. Em lớn hơn một chút, năng động và hoạt bát hơn, không sợ người lạ, vừa nhét đầy dâu vào miệng, nhai kêu rắc rắc, vừa tò mò ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Niệm Sinh. Em biết dì và anh rồi, còn đây là một sinh vật lạ hoàn toàn mới mẻ.

Điểm Điểm ngượng ngùng, ôm lấy chân Trần Văn Cảng, vùi mặt ra đằng sau, cô bé cằm nhọn nhọn, yếu ớt nhút nhát, có hơi giống khí chất như liễu trong gió của Lâm Đại Ngọc, chào hỏi cũng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Trần Văn Cảng bốc một nắm trái cây sấy khô, đặt vào tay em, để em tự ăn.

Chị Hoàng trò chuyện với anh: "Cả một hũ lớn thế này, mua ở đâu thế? Nếu có đợt giảm giá, tối nay về nhà tôi sẽ mua một ít cho con gái."

"Vậy chị mua loại trái cây sấy lạnh này, đắt hơn một chút, nhưng không có chất phụ gia, tốt cho trẻ em."

Chị Hoàng vuốt tóc, bắt tay Hoắc Niệm Sinh: "Xin lỗi nhé, cậu Hoắc, hôm nay tôi cũng phải đi nhờ xe của cậu. Nguyên nhân chính là do quy định ở đây, không được đưa trẻ ra ngoài một mình, ít nhất phải có hai người đi cùng."

Chế độ quản lý của mỗi viện phúc lợi xã hội đều khác nhau, nhưng dù là viện nào thì cũng không thể để trẻ em ra ngoài tự do. Bọn trẻ chắc chắn sẽ cảm thấy mình không được tự do, bị hạn chế rất buồn chán, một số trẻ thậm chí có cảm xúc bài xích, nhưng vì liên quan đến vấn đề an toàn nên buộc phải tuân thủ nguyên tắc này.

Hoắc Niệm Sinh cười rất thân thiện: "Không có gì, hôm nay tôi sẽ làm tài xế cho mọi người."

Đến điểm dừng tiếp theo, Lư Thần Long và em trai Tiểu Bảo cũng lên xe. Tiểu Bảo chẳng lịch sự chút nào, ôm lấy bánh vòng ăn mà miệng dính đầy sốt socola, chưa kịp đến nơi thì vạt áo trước đã dính bẩn hết cả. Lư Thần Long vừa chán ghét vừa thành thói quen, lẩm bẩm vài câu, Trần Văn Cảng chu đáo đưa một gói khăn ướt ra đằng sau. Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn anh, nhưng chưa kịp nói gì, Kiều Tư Kim và cậu bé mà ông nhận nuôi đã đứng đợi ở phía trước.

Tình cờ là Kiều Tư Kim cũng phải đưa con đi dạo vào cuối tuần nên mọi người mới tụ tập lại. Ông tự lái xe đến đây, gặp mọi người ở trong sân.

Hoắc Niệm Sinh bắt tay ông một cách trang trọng, nghe Trần Văn Cảng giới thiệu là thầy cũ của anh.

Bên trái một bé hạt tiêu, bên phải một bé hạt tiêu, Trần Văn Cảng mỗi tay dắt một đứa, Hoắc Niệm Sinh lặng lẽ đưa tay lên eo anh.

Mọi người đều nói cười, Trần Văn Cảng vốn còn lo Hoắc Niệm Sinh sẽ thấy chán, nhưng nếu y muốn, y hoàn toàn có thể giữ cho mình không trở thành người ngoài cuộc. Thậm chí y còn nói với chị Hoàng vài câu chuyện đời thường, chẳng khác nào một người đàn ông của gia đình. Chỉ có trực giác của trẻ con mới chính xác, không đứa nào dám lại gần quấy rầy Hoắc Niệm Sinh, chỉ cần y quay đầu lại là cả bọn đều nhất loạt trốn sau lưng người lớn.

Nhóm lớn của họ không có nhiều lựa chọn về địa điểm. Công viên giải trí, cắm trại, dã ngoại - những hoạt động này đều không phù hợp. Tuy nhiên, một bộ phim hoạt hình rất được yêu thích vừa mới phát hành, sau khi thảo luận, mọi người quyết định mua vé vào rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim đông đúc, máy lạnh bật ở mức cao. Chị Hoàng lấy ra một cái khăn quàng, quấn Điểm Điểm lại.

Qua ánh sáng nhợt nhạt của màn hình lớn, Hoắc Niệm Sinh thấy Trần Văn Cảng cũng lấy một chiếc khăn lụa từ trong túi ra, quấn thành một chiếc áo choàng cho Đồng Đồng, trông như nữ hoàng băng giá. Y không khỏi thắc mắc liệu còn thứ gì khác được giấu trong chiếc ba lô giống như rương kho báu của anh.

Trẻ con nghịch phá thì không bao giờ chịu im lặng khi xem phim, cảm xúc của chúng thường bộc lộ quá đà, tiếng cười nói và la hét vang khắp nơi là điều tất yếu. Ngoài ra còn có những tiếng khóc ngắt quãng của mấy đứa bé còn quá nhỏ không hiểu được cốt truyện, chỉ là do bị cha mẹ kéo đến đây. Đến giữa bộ phim, Hoắc Niệm Sinh không chịu nổi nữa nên đi ra ngoài.

Vốn định đi đến khu vực hút thuốc, nhưng nghĩ lại, y cất hộp thuốc lá vào. Thật ra, y không có thói quen hút thuốc, chỉ có điều không nhớ là bắt đầu từ khi nào, y đã dần dần không châm thuốc trước mặt Trần Văn Cảng nữa. Nếu không Trần Văn Cảng sẽ lại đòi của y. Hút một vài hơi cũng không sao, nhưng Hoắc Niệm Sinh lại cứ cảm thấy anh nên tránh xa thuốc lá và rượu bia.

Không lâu sau, Trần Văn Cảng đi ra theo: "Xin lỗi, anh thấy chán phải không?"

Hoắc Niệm Sinh mua một cây kẹo que trên quầy ngậm: "Không có chuyện đó. Sao em không xem tiếp?"

Hai người đi vài bước, Trần Văn Cảng cùng y ngồi xuống chiếc ghế dài ở ngoài. Chiếc ghế vốn dành cho ba người, nhưng hai người đàn ông cao lớn ngồi trên đó thì lập tức trở nên chật chội. Hoắc Niệm Sinh chiếm khá nhiều diện tích, chân dài gác lên, mắt cá chân đặt trên đầu gối chân kia. Trần Văn Cảng đưa mu bàn tay chạm vào đùi y, cơ bắp dưới lớp vải quần săn chắc khỏe khoắn. Hoắc Niệm Sinh thoải mái nắm tay lấy anh.

"Thật ra thì đúng là nhàm chán, nhưng nơi mà bọn trẻ có thể đến lại không nhiều, đi công viên thì sợ say nắng, ra ngoài trời thì sợ cảm lạnh, một cơn bệnh vặt thôi cũng có thể dễ dàng dẫn đến biến chứng tử vong." Trần Văn Cảng nói: "Ông trời thật bất công, có những đứa bé vừa sinh ra đã rơi thẳng vào màn chơi khó. Nhưng nếu có cơ hội, em rất muốn đưa chúng đi biển cạn một lần. Sinh ra ở nơi như Kim Thành, sao có thể không gắn bó với biển."

"Thích đi biển cạn đến thế à?"

"Anh chưa đi bao giờ sao?"

"Em thậm chí còn không cho tôi ra biển nữa kìa, quên rồi à?"

"Đi biển cạn không giống như ra khơi." Trần Văn Cảng mặc kệ y già mồm át lẽ phải, cười nói: "Trong ấn tượng của em hồi nhỏ, đi biển cạn là phải dậy rất sớm, mang theo xô, đi tìm hàu, trai, hải sâm, cua và vỏ sò lớn trên khắp bãi bồi... xong thì cứ dựng bếp nấu ăn ngay trên bãi biển. Lư Thần Long giỏi nhất là tìm cua và đào ngao, cậu ấy có bản lĩnh, thành thạo như người lớn vậy."

"Còn em?"

"Em chờ ăn. Đi biển cạn phải dậy quá sớm, em không dậy nổi, lần nào cũng chỉ qua loa xong chuyện cho đến giờ ăn."

Hoắc Niệm Sinh cười thành tiếng: "Có cơ hội thì phải dẫn tôi đi." Y nghe xong thì có vẻ rất muốn thử: "Xem tôi có đủ bản lĩnh hay không."

Trần Văn Cảng dựa vào vai y. Ngày lễ, trung tâm thương mại đầy trẻ con chạy nhảy. Anh nghe Hoắc Niệm Sinh nói sang chuyện khác để tính sổ với mình: "Vậy nên là, hai đứa nhóc kia gọi em là anh, sao lại để chúng gọi tôi là chú?"

Trần Văn Cảng quay mặt đi cười mấy tiếng. Chính anh là người khởi xướng sáng nay, bảo Điểm Điểm và Đồng Đồng gọi y là chú, sau đó đến em trai Lư Thần Long và con trai Kiều Tư Kim cũng học theo gọi như vậy, người lớn không thấy có gì là sai.

"Bọn chúng quen em từ khi em học trung học, nên mới là anh trai nhân ái." Trần Văn Cảng nói: "Sếp Hoắc, năm nay anh bao nhiêu tuổi, thêm vài năm nữa là đến 30 tuổi rồi, người ta chưa lên tiểu học đâu đấy, chúng dám gọi thì anh có dám trả lời không?"

Hoắc Niệm Sinh không có gì phải ngượng, y còn có ý đồ khác, vừa nâng cằm Trần Văn Cảng lên vừa nói: "Tất nhiên là tôi không để bụng với người khác, tôi chỉ quan tâm đến vai vế của em thôi, bé ngoan, em cũng gọi chú thử nghe xem nào?"

Trần Văn Cảng liếc y: "Sếp Hoắc."

Hoắc Niệm Sinh âu yếm vẽ vòng tròn lên mu bàn tay anh: "Vậy giữ lại ý tưởng này, lần sau chờ không có người rồi thử."

Lúc này, chị Hoàng cũng từ cửa sau đi ra, tay dắt theo một nhóc đang rưng rưng nước mắt, nhìn thấy bọn họ thì thở phào nhẹ nhõm: "Sao hai người lại ở đây, tôi tìm mãi mới thấy." Bàn tay to khỏe mạnh của chị đang nắm lấy bàn tay nhỏ gầy như không xương.

"Văn Cảng, Điểm Điểm nhất định đòi cậu."

"Ngoan, làm sao thế?" Trần Văn Cảng bế cô bé lên, xoa đầu em.

Điểm Điểm ôm lấy cổ anh nức nở, nước mắt lăn dài trên má, như thể là tủi thân lắm vậy.

"Con bé không muốn xem phim, muốn chơi với cậu." Chị Hoàng nói: "Tiểu Lư và thầy Kiều đang trông chừng ở trong, tôi dẫn con bé ra ngoài tìm, vừa hay hai người chưa đi xa... Cậu trông con bé đi, tôi về đây, đừng chạy lung tung."

"Chúng tôi đợi ở đây." Trần Văn Cảng đồng ý. "Lát nữa không tìm thấy thì gọi điện cho tôi."

Điểm Điểm nằm nhoài trên vai anh, tủi thân khóc một hồi rồi dừng lại, nhìn Hoắc Niệm Sinh bên cạnh bằng đôi mắt ươn ướt. Hoắc Niệm Sinh cũng nhìn lại, em đột nhiên như vỏ sò khép lại, e thẹn vùi mặt vào vai Trần Văn Cảng.

Trần Văn Cảng đổi tư thế thoải mái, lấy điện thoại ra, đặt ngang trước mặt, mở phần mềm video: "Sao không xem phim, chúng ta xem cái gì khác được không. Em thích xem gì, Chú bọt biển tinh nghịch?"

Sau khi đổi một vài thứ, cuối cùng cô bé cũng gật đầu. Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, cúi xuống cùng xem với họ.

Cứ thế đợi đến khi phim kết thúc, cả nhóm hợp lại, đi đến Legoland trên sân thượng. Bốn đứa trẻ vây quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, mỗi đứa ráp ra những thứ hình dáng kỳ dị.

Điểm Điểm chơi được một lúc thì lại không chơi nữa, bắt đầu lân la sang, treo mình trên bắp chân Trần Văn Cảng. So với phim hoạt hình và đồ chơi, cô bé này rõ ràng là ỷ lại vào con người nhiều hơn.

Trần Văn Cảng kéo một chiếc ghế nhỏ lại, ngồi xuống cạnh bàn tròn, kê chân lên cho em dựa vào, cô bé lại bắt đầu chơi, ấn vào một vài khối là lại phải sờ thử xem anh có còn ở đó không. Cô bé nhất quyết phải dính lấy Trần Văn Cảng, Đồng Đồng thấy vậy cũng học theo, thế là anh lại có thêm một món đồ trang trí, thoáng cái gây ra hiệu ứng bầy đàn.

Hai cậu bé còn lại cũng lao tới cướp Trần Văn Cảng, như thể anh là một cái bánh thơm phức, ai nhanh chân mới có được. Tiểu Bảo không chen vào được, bất ngờ cầm một nắm những khối Lego rời lên ném vào mặt Điểm Điểm.

Cô bé ngơ ngác.

Lư Thần Long nắm lấy tay em trai, vỗ một cái vào lòng bàn tay: "Làm gì vậy? Ai cho nghịch ngợm?"

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Tiểu Bảo bĩu môi, sau đó gào khóc trước.

Điểm Điểm lúc này mới bị cảm xúc đó lây nhiễm, mắt cũng đỏ lên từng chút một. Chị Hoàng vội vàng dỗ cả hai bên. Trần Văn Cảng bế ngay Điểm Điểm lên, không liên quan gì đến thiên vị cả, chỉ vì em là đứa bé có sức khỏe kém nhất trong số những đứa ở đây, bị bệnh tim bẩm sinh lại chưa được phẫu thuật, người lớn sợ có bất kỳ sơ sót nào với em.

Tất cả rối tung hết cả lên, bậc thầy công bằng Kiều Tư Kim thì cố gắng hòa giải, cuối cùng Lư Thần Long đè Tiểu Bảo ra bắt xin lỗi. Điểm Điểm ôm cổ Trần Văn Cảng, ngượng ngùng nói tha thứ cho nó: "Không sao."

Trần Văn Cảng đỡ lưng cô bé, em vung tay lên chống vào mặt anh. Anh không để ý, chân mày cong cong ẩn chứ nét dịu dàng khó tả. Vừa ngước lên đã chạm mắt với Hoắc Niệm Sinh.

Hoắc Niệm Sinh đặt tay lên vai Trần Văn Cảng, đột nhiên thấy đùi trĩu xuống, Đồng Đồng cũng đang mong ngóng đưa tay ra: "Con cũng muốn bế..."

Hoắc Niệm Sinh cúi xuống nâng cô bé lên. Tầm mắt được bao quát toàn cảnh khiến em thấy thỏa mãn, lấn át nỗi sợ hãi đối với người lạ này, Đồng Đồng duỗi tay ra, không chút khách sáo vươn ra khỏi vòng tay của Hoắc Niệm Sinh, móc ngón tay của mình vào của cô em gái nhỏ.

Sóng gió nổi lên nhanh, tan biến cũng nhanh.

Tiểu Bảo được anh trai "chăm sóc" một bước không rời, Lư Thần Long kẹp chặt thằng bé vào giữa hai đùi, giữ kín kẽ. Cung phản xạ của cậu bé được Kiều Tư Kim nhận nuôi cuối cùng vòng trở về từ mặt trăng, đột nhiên bật cười khúc khích trước cảnh tượng này.

Nhưng đã đến lúc phải quay về, những khối Lego này chỉ có thể chơi ở bên ngoài, không thể mang chúng về. Viện phúc lợi xã hội có quy định về an toàn, cả hai bé trai cũng đều bị khuyết tật về trí tuệ, không thể mang theo những món đồ chơi có các bộ phận dễ vô tình nuốt phải, thế là cả đám lại òa lên khóc.

Trần Văn Cảng mua hai chú gấu bông màu trắng mặc váy bồng bềnh tặng hai bé gái coi như đền bù: "Các em có thể chọn cái mình thích."

Hai đứa con trai thì anh không quan tâm đâu, dù sao cũng có anh trai và cha của chúng ở đó rồi. Sau khi do dự một lúc lâu, Đồng Đồng chọn con gấu màu hồng nhạt, còn Điểm Điểm chọn màu xanh nước biển. Chị Hoàng ngồi xổm xuống nói: "Các con cảm ơn anh đi, rồi đặt tên cho gấu nhé?"

Đồng Đồng thẳng thắn nói: "Gọi là Gấu Nhỏ."

Điểm Điểm lí nhí nói: "Gọi là Văn Văn."

Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, cảm thấy đứa trẻ này cũng rất đáng yêu, y ngồi xổm xuống theo: "Có thích Văn Văn không?"

Sau một ngày ở chung, Điểm Điểm đã tin tưởng sinh vật lạ này, ôm chặt lấy cổ y rồi được bế lên: "Có!"

Bình Luận (0)
Comment