Khi trời sáng hẳn, Trần Văn Cảng bị cơn ác mộng đánh thức. Anh gạt bỏ tâm trạng buồn bã thất vọng của mình, đi học như thường lệ.
Giống như những đứa con khác của nhà họ Trịnh, anh không ở ký túc xá mà đi học bằng xe đưa đón, chỉ đến trường khi có lớp học.
Trần Văn Cảng và Trịnh Ngọc Thành cùng học ngành quản trị kinh doanh, cả hai thường đi học cùng nhau, lái chiếc xe BMW màu bạc mà Trịnh Ngọc Thành thường dùng, một thời từng là chủ đề bàn tán sôi nổi của đám sinh viên.
Không biết bắt đầu từ khi nào, có người bắt đầu vạch trần chuyện xuất thân của Trần Văn Cảng thật ra không cao, chỉ khoác tấm da của người giàu có. Hoặc là nghi ngờ anh hám lợi, tóm lại, có rất nhiều ý kiến, đủ mọi loại lời đồn khác nhau.
Lớp hôm nay chỉ có Trần Văn Cảng đến, anh ngồi nghe giảng ở hàng ghế đầu, nhưng anh biết rằng đám sinh viên đang bàn tán về mình trong diễn đàn.
Diễn đàn sinh viên của trường Đại học Kim Thành là diễn đàn trực thuộc chính thức của trường, mỗi sinh viên chỉ được đăng ký một tài khoản bằng mã số sinh viên của mình. Khu vực trò chuyện cấm nhắc đến tên và thông tin cá nhân, nhưng sinh viên sử dụng nhiều từ viết tắt, biệt danh và bí danh khác nhau, lúc nào cũng có cách để vi phạm quy tắc.
-
BL7: Hôm nay một người đến lớp, không biết tâm trạng thế nào, người kia thì không đến. Có phải họ về nhà cãi nhau không?
BL12 trả lời BL7: Phải mất một lúc mới hiểu được cậu đang nói đến hai người nào. Người ta lên lớp để học thôi, sao phải suy nghĩ nhiều thế.
BL23: Các người nói T? Tin đồn vừa mới lan truyền đó, không phải là bé ba à, sao còn dám đến lớp như không có chuyện gì xảy ra nhỉ? Tôi mà là cậu ta, bị đương sự bắt gian tại trận, mặt mũi bị vạch trần ném xuống đất thì nhất định là sẽ trốn ở nhà không dám gặp ai.
BL30 trả lời BL23: Còn có chuyện này? Xin lửa đi.
BL34 trả lời BL30: Cậu chưa xem à, có người quay video rồi đấy, đúng là quá đặc sắc.
BL45: Không thể xem nữa rồi, từ đêm qua, tất cả các video liên quan do tài khoản cá nhân tải lên đều bị yêu cầu xóa, nghe nói là ban điều hành trường ra lệnh, từ lãnh đạo khoa đến cố vấn đều thông báo cho từng sinh viên một yêu cầu họ không được truyền bá thông tin nữa, ha, có thế lực đứng sau mạnh đấy.
BL51: Xóa đi có ích gì, tôi còn lưu trong điện thoại này, muốn thì để lại email.
BL59 trả lời BL45: Hả? Có thế lực vậy à? Con nhà giàu? Vậy tin đồn rằng cậu ta thực ra rất nghèo, thùng rỗng kêu to xuất phát từ đâu, có đúng không, có ai giải thích không.
BL69: T mà các cậu đang nói đến có phải là T mà tôi tưởng tượng không? Cậu ấy không thể là người như vậy được, rõ ràng là rất đẹp trai, tính tình cũng rất tốt, học kỳ trước chúng tôi còn học cùng lớp, tôi thậm chí còn muốn xin số điện thoại của cậu ấy nữa.
BL73 trả lời BL69: Đẹp trai có tác dụng gì? Các cô gái chỉ thích thả tam quan của mình đi theo mặt mũi thôi nhỉ.
BL80 trả lời BL73: Cậu là nam à? Cậu còn không bằng T đâu, ít nhất thì người ta có thành tích tốt hơn cậu, giàu hơn cậu, thậm chí có thể cao hơn cậu, cậu cao 1,8 mét chưa? Nếu không được, cậu chỉ biết ở đây để tán tỉnh con gái thôi.
-
Sinh viên chính là nhóm người hễ nhàn rỗi thì chán đến chết, hễ bận rộn thì làm đến chết, diễn đàn là nơi những người nhàn rỗi tụ họp để trò chuyện. Nhưng không phải tất cả sinh viên đều có thói quen lướt diễn đàn.
Kiếp trước, Trần Văn Cảng ít khi lên diễn đàn, Trịnh Ngọc Thành cũng không xem nhiều, thời gian họ ở công ty còn nhiều hơn ở trường. Trong khi những sinh viên khác bận tham gia câu lạc bộ và giao lưu tình cảm với nhau, Trần Văn Cảng đã trải qua hai kỳ nghỉ đông và hè đầu tiên trong quãng đời sinh viên ở ngoài bến cảng để quan sát những công nhân xếp dỡ container, mỗi ngày làm bạn với gió biển và nắng.
Vòng tròn xã giao của anh không rộng, chỉ xoay quanh Trịnh Ngọc Thành, chưa bao giờ nghĩ đến việc nổi tiếng ở trường, càng không khôn khéo.
Sau khi tốt nghiệp vài năm, những bài đăng bàn tán xách mé này sẽ chỉ còn là một đống dữ liệu cũ, không ai còn nhớ đến nữa. Những người mỉa mai ngày hôm nay, ai biết ngày mai họ trải qua cuộc đời làm công ăn lương ở đâu.
Trong thâm tâm trước kia, anh ít nhiều gì cũng từng cho mình là thanh cao, không thèm tranh luận với những người tầm thường, sau cùng cũng không biết mình cố chấp vì điều gì.
Trần Văn Cảng tựa đầu vào tay, vừa suy nghĩ vừa lướt màn hình điện thoại.
Ở kiếp trước, có người vu khống anh dùng thủ đoạn bất chính để trục lợi trong học tập, khiến các sinh viên khác vô cùng phẫn nộ. Ủy ban học thuật đã thành lập một nhóm điều tra, dành nhiều thời gian để chứng minh anh vô tội, nhưng cũng khiến anh bỏ lỡ thời gian nộp đơn xin học thạc sĩ.
Dù sao cũng không oán hận gì với nhau, lúc này diễn đàn chưa hoàn toàn bị những lời vu khống một chiều nhấn chìm, ngoại trừ một vài tài khoản kiên trì bóc phốt anh, anh đoán rằng Mục Thanh trà trộn trong đó.
Trần Văn Cảng đã có suy tính riêng, anh đóng trang diễn đàn lại.
*
Sau giờ học, Trần Văn Cảng cầm sách giáo khoa chạy đến cổng đông của trường đại học như đã hẹn, chiếc Lincoln của nhà họ Trịnh đậu bên kia đường.
Bảo Thu dựa vào cửa xe, vẫy tay với anh: "Anh Văn Cảng, bên này!"
Trần Văn Cảng lên xe. Trịnh Bảo Thu mang theo một con thú cưng, một chú chó Poodle toàn thân trắng như tuyết nằm trong lồng l**m láp.
Con chó Poodle này là của Hoắc Mỹ Khiết nuôi, có dòng máu thuần chủng, đầy đủ giấy tờ, đã từng đạt giải thưởng quốc tế, lúc mua nó về nhà cũng tốn rất nhiều công sức, thế nên nó cũng cực kỳ quý giá, thường có người chịu trách nhiệm đưa nó đi spa định kỳ.
Hôm nay công việc này thuộc về Trịnh Bảo Thu: "Trước khi đi thì nghe thấy chị Cầm hẹn với tiệm thú cưng, nói phải đưa nó đi cắt tỉa lông, dù sao cũng tiện đường, em mang theo Yoyo luôn. Lát nữa đi đường vòng đưa nó đến cửa hàng thú cưng trước được không?"
Trần Văn Cảng không phản đối, còn trêu chọc nó cách lớp cửa lồng.
Chú chó Poodle nhỏ thè lưỡi ra l**m ngón tay anh, khiến anh nhớ Halley.
Halley là chó của Trần Văn Cảng, một chú chó Berger mà Hoắc Niệm Sinh tặng anh ở kiếp trước. Chó chăn cừu Đức cao lớn dũng mãnh, nhưng khi Hoắc Niệm Sinh ôm nó về lần đầu, nó vẫn còn là một chú chó con, tính ra cũng chỉ lớn khoảng thế này thôi.
Đó là khoảng thời gian tinh thần của Trần Văn Cảng sa sút nhất. Chứng trầm cảm và lo âu hành hạ khiến cả anh và Hoắc Niệm Sinh đều rất đau khổ. Anh không muốn ra ngoài gặp gỡ mọi người, cũng rất sợ gặp người khác, trốn tránh giao tiếp xã hội, ngày càng trở nên khép kín.
Một ngày nọ, Hoắc Niệm Sinh đến thăm anh, đột nhiên mang theo sinh vật nhỏ này.
Trần Văn Cảng vẫn nhớ như in cảnh y bế chú chó nhỏ xíu trên tay ngắm nghía: "Không khó đâu, chớp mắt cái là lớn lên thôi, nghe nói cho nó ăn bừa đi là đã biết bảo vệ chủ rồi." Chú chó con muốn l**m tay y, thế là bị y bế lên dỗ dành Trần Văn Cảng: "Em nghĩ nó trông thế này thì hợp với tên gì?"
Trần Văn Cảng do dự, Hoắc Niệm Sinh đã đặt chó vào lòng anh. Một cục lông ấm áp cứ thế chui vào ngực, Trần Văn Cảng vô thức ôm chặt lấy nó, cục lông phát ra tiếng r*n r* nho nhỏ.
Trần Văn Cảng không nói gì, cuối cùng Hoắc Niệm Sinh là người đặt cái tên Halley.
Nhưng nó đã được chính tay Trần Văn Cảng nuôi nấng từng chút một. Hoắc Niệm Sinh đầu tư tiền bạc và công sức vào Halley không kém gì bà Trịnh đầu tư vào chú Poodle quý báu của mình. Y mời một huấn luyện viên đã xuất ngũ đến nhà, huấn luyện nó theo tiêu chuẩn của chó cảnh sát, Halley là một chiến sĩ tiên phong xuất sắc, nó quả nhiên đã trung thành ở bên Trần Văn Cảng suốt cuộc đời.
Ngay cả sau khi Hoắc Niệm Sinh qua đời, nó vẫn theo sát chủ nhân của mình như hình với bóng.
Ở Kim Thành, ngay cả những người chỉ từng nghe nói đến ông Trần cũng biết một dấu hiệu để nhận ra anh là dù đi bất cứ đâu cũng có một sợi dây da trên tay. Chú Berger đi theo anh, cảnh giác quan sát từng người có ý định tiếp cận, vừa ngoan ngoãn lại vừa hung dữ. Với Trần Văn Cảng, trên thế giới này không còn chú chó nào tốt hơn Halley nữa.
Đến trung tâm thương mại, Yoyo được đưa vào tiệm chăm sóc thú cưng mà nó thường đi.
Trịnh Bảo Thu thì liến thoắng nói: "Động não đi nào, một người đàn ông trưởng thành cần gì, cà vạt? Thắt lưng? Ví da?"
Nghe cứ như một món quà Ngày của Cha dành cho cha già ở nhà. Trần Văn Cảng có một ý tưởng trong đầu, đến phía sau trung tâm thương mại, anh dẫn Trịnh Bảo Thu đi thẳng đến Whisky House. Có đủ loại quán bar trên con phố này, cũng có nhiều cửa hàng bán rượu xen lẫn trong đó. Tặng ai đó ví hoặc cà vạt có thể không đúng sở thích, người ta cũng chưa chắc sẽ dùng đến, nhưng nếu mua một chai rượu mà họ yêu thích, ít nhất họ cũng sẽ vui vẻ uống vài ly.
Trịnh Bảo Thu suy nghĩ, thấy cũng hay, nhưng mà: "Rượu vang đỏ không phải phổ biến hơn sao? Anh đi theo em sang cửa hàng đó đi, chủ cửa hàng có rất nhiều mối quan hệ, năm ngoái còn tìm mua cho ba một chai Romanee-Conti năm 1974 chính hiệu."
Trần Văn Cảng cười cười: "Vậy thì đi xem hết đi, thế nào?"
Ghé thăm nhiều cửa hàng, cuối cùng họ vẫn quay lại Whisky House. Nhân viên bán hàng đưa cho anh một chai Macallan, Trần Văn Cảng cầm cổ chai rượu. Thấy vẻ mặt chăm chú của anh, Trịnh Bảo Thu bỗng sửng sốt: "Loại này nhiều mùi khói than bùn... "
Trừ khi biết rõ sở thích của người nhận, không thì whisky khói than bùn cũng giống như rau mùi, người yêu kẻ ghét chia thành hai thái cực đối lập. Người yêu thích thì cho rằng uống rượu whisky là vì hương vị khói nồng gắt của nó, nếu không thì uống whisky làm quái gì nữa; kẻ ghét lại nghĩ uống nó cũng hệt như uống thuốc khử trùng đựng trong gạt tàn thuốc, ngửi vào chỉ toàn là mùi lốp xe bị cháy.
Khẩu vị là thứ rất riêng tư. Trịnh Bảo Thu chưa từng chơi bời uống rượu cùng anh họ, không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Trần Văn Cảng nhớ lại, anh biết khẩu vị của Hoắc Niệm Sinh trước hết là nhờ có tủ rượu trong nhà y.
Sống trong nhà Hoắc Niệm Sinh một thời gian, nhưng anh chưa bao giờ để ý đến cái tủ rượu đó, chỉ biết rằng nhà y có một thứ như vậy. Còn về những loại rượu được cất bên trong, là cổ hay kim, là nội hay ngoại đều không liên quan gì đến anh, không quan tâm.
Cho đến một ngày, vẫn là một ngày mà Trần Văn Cảng mất ngủ cho đến tận sáng sớm. Vì phải trải qua nhiều lần phẫu thuật nên Hoắc Niệm Sinh đã tịch thu toàn bộ thuốc lá của anh, anh nhớ đến những chai rượu mạnh ở tầng dưới, nên mặc quần áo đi xuống, hy vọng sẽ tìm được chút an ủi từ chất cồn khi chủ nhà đi vắng.
Nhưng anh phát hiện Hoắc Niệm Sinh đến từ lúc nào, đang ngồi ở quầy bar nhỏ uống rượu.
Ngày hôm đó, Hoắc Niệm Sinh mở một chai Scotch Whisky, cái chai pha lê sáng lấp lánh dưới ánh đèn laser. Ly thủy tinh chứa chất lỏng màu hổ phách, bên trên là những viên đá tròn trôi nổi. Loại ly đó được gọi là ly whisky, chuyên dùng để uống rượu whisky, đáy ly rất dày vì thường phải thêm đá.
"Sao thế?"
"..."
"Không phải nghe thấy tiếng động nên xuống lầu chào đón tôi chứ?"
"Không. Thực ra, tôi muốn xem có rượu không."
"Bác sĩ bảo em phải cai thuốc cai rượu."
"Tôi biết. Xin lỗi, ngủ ngon."
Trần Văn Cảng quay người muốn lên lầu, nhưng Hoắc Niệm Sinh đột nhiên gọi anh: "Lại đây."
Y kéo Trần Văn Cảng vừa đi đến vào lòng, thì thầm vào tai anh: "Có thể phá lệ một chút, nhưng không được uống nhiều."
Trần Văn Cảng ngồi trên đùi Hoắc Niệm Sinh, nếm được mùi của khói, rong biển, iốt và lửa trại bên bờ biển trộn lẫn trong miệng y.
Đó là mùi nồng nặc của than bùn.
Hình ảnh trong ký ức rung lắc rồi vỡ nát, nhưng lại có vô số chi tiết sống động nổi bật. Ánh trăng như một tấm màn trắng phủ trên người họ, Hoắc Niệm Sinh không tháo bỏ lớp khăn che đó, mà vén áo ngủ của anh lên, hôn lên yết hầu anh. Ký ức này đến từ thời điểm vừa sống cùng nhau chưa lâu, khi vết thương trên mặt Trần Văn Cảng vẫn chưa lành, anh chưa hiểu nhiều về Hoắc Niệm Sinh, thậm chí Halley còn chưa chào đời.
Trần Văn Cảng nói với Trịnh Bảo Thu: "Không sao đâu, đây là thứ mà một người đàn ông trưởng thành cần có." Anh ra lệnh cho nhân viên bán hàng: "Lấy cái này, gói lại đi."