Dạo gần đây trời mưa to liên miên, nhiệt độ thay đổi đột ngột, người bị cảm lạnh rồi sốt quả nhiên nhiều không đếm xuể. Già trẻ nam nữ, người ngồi người nằm, khu phòng khám đông nghẹt như sủi cảo vào nồi. Nhân viên tạp vụ vung cây lau nhà thật dài quét ngang sàn nhà, rồi ngay lập tức lại bị dẫm đầy bùn đất và vết bẩn.
Trần Văn Cảng mu bàn tay cắm kim truyền dịch, đang tựa vào lưng ghế bằng một tư thế khá khó khăn. Anh ngồi trên chiếc ghế nhựa, không biết là ai kéo từ đâu đó về, không hề thoải mái chút nào. Nhưng khi anh bước vào, giường và sô pha đã kín chỗ, nhờ một bệnh nhân vừa tiêm xong sắp ra về nên anh mới chiếm được một chỗ ở góc phòng.
Du Sơn Đinh vẫn còn lải nhải bên tai anh: "Hồi nhỏ tôi dốt nát, không cha không mẹ, sống với bà ngoại, tư tưởng của bà cụ là mọi nghề đều thấp kém, chỉ có học tập là cao quý, còn tôi hả, thậm chí không thể học hết cấp hai, ngày ngày đi đánh nhau với người ta, rồi thì hút thuốc..."
Trần Văn Cảng bị hắn làm phiền, không thể suy nghĩ mạch lạc, đầu anh như muốn nổ tung.
Quả thật, từ lâu anh đã biết Du Sơn Đinh là đứa cháu trai "không có tương lai", rất đáng thất vọng mà bà Chu hay mắng, nhưng vì lần trước khi đến Medusa, Du Sơn Đinh chơi khăm anh, anh bèn tinh quái giữ bí mật này cho riêng mình, chờ xem khi nào thì hắn phát hiện ra.
Họ hàng xa không bằng láng giềng gần, kiếp trước sau khi Lư Thần Long ra nước ngoài, người duy nhất mà Trần Văn Cảng thỉnh thoảng gặp là bà cụ này. Đôi khi anh đến nhà bà Chu thăm hỏi, mua vài thứ, sau đó lại tình cờ gặp Du Sơn Đinh ở nhà bà, ngẫu nhiên vậy đấy.
Việc bà cụ bị ngã trong trận mưa này là tai nạn bất ngờ, kiếp trước Trần Văn Cảng không biết đến. Cũng may là phát hiện kịp thời, bà không bị thương nghiêm trọng.
Du Sơn Đinh vẫn còn ngồi đó hồi tưởng nửa đầu cuộc đời gian nan của hắn: "Sau đó, có lần chúng tôi đánh nhau, dùng đến cả ống thép và dao rựa, một viên gạch đập vào đầu đối phương, suýt nữa thì đánh người đó tàn phế, chỉ đến lúc đó tôi mới biết sợ, cảnh sát đến bắt người, bà cụ thay tôi đền tiền, vẫn phải bị giam một thời gian. Sau đó, tôi xấu hổ không dám nhìn mặt bà, để lại một tờ giấy rồi bỏ chạy mất, nói rằng không làm nên chuyện gì thì không bao giờ quay lại... lăn lộn bên ngoài, thế mà đã gần hai mươi năm rồi. Cậu xem, bây giờ bà ấy thấy tôi là vẫn còn đuổi cổ ra khỏi cửa kìa..."
"Ông chủ Du." Trần Văn Cảng khéo léo ngắt lời hắn: "Bà ngoại anh đi chụp xong chưa?"
"Cái nào cần thì chụp rồi. Còn phải đợi hai giờ mới có kết quả." Du Sơn Đinh đáp: "Không sao đâu, bà cụ đang nằm ở phòng bệnh trên lầu, lo cho cậu nên bảo tôi xuống xem thế nào. Tôi đã muốn đưa bà ấy về sống cùng tôi từ lâu rồi, nhưng bà ấy không chịu, thích chỗ cũ..."
"Hay là anh đừng nói nữa." Cuối cùng Trần Văn Cảng cũng ngắt lời hắn: "Tôi bị ù tai."
"Ồ, không nói nữa, không nói nữa, cậu nghỉ ngơi đi." Du Sơn Đinh nói, nửa phút sau lại lên tiếng: "Cậu có muốn đi vệ sinh không?"
Trần Văn Cảng nhắm mắt, đầu ong ong, anh giả vờ điếc, rồi đột nhiên mở mắt ra: "Ông chủ Du."
Du Sơn Đinh hỏi: "Sao thế?"
Anh nói: "Anh đừng làm ồn nữa. Ở phố Giang Hồ có một Vọng Hải Tửu Gia, ân nhân của anh mở đấy, anh có rảnh thì đến ủng hộ. Tôi sẽ cho anh số điện thoại, anh lưu ngay đi."
Sau cổ trống không chẳng có điểm tựa, Trần Văn Cảng thẳng lưng, hơi nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế, ngồi rất mệt mỏi, cho đến khi gáy anh đập vào một bức tường mềm - bức tường này còn chủ động đập vào anh, lực rất nhẹ rất mềm, đỡ lấy đầu anh cho ngửa ra sau.
Cùng lúc đó Du Sơn Đinh đứng dậy: "Ấy, sếp Hoắc, cậu tự đến à? Tài xế đâu?"
"Dưới lầu." Hoắc Niệm Sinh cúi xuống hôn l*n đ*nh đầu Trần Văn Cảng: "Sao lại tự làm cho mình thành ra thế này nữa?"
Vừa bước vào phòng, y đã hoàn toàn lạc lõng với phong cách khoa ngoại trú của bệnh viện công, vẫn mặc nguyên bộ vest, trông như người mẫu bước xuống sàn catwalk vào một khu chợ rau, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. Trần Văn Cảng ngạc nhiên mừng rỡ, vô thức mỉm cười, đưa bàn tay không của mình cho y.
"Chuyến bay đã được nối lại à? Không phải đã nói là mưa lớn làm phải hoãn, mất thêm vài ngày nữa mới có thể quay lại sao?"
"Tài xế lái xe về." Hoắc Niệm Sinh nắm tay anh.
"Vất vả vậy, anh không nghỉ thì cũng nên để người ta về nghỉ chứ."
"Toàn lo cho người khác thôi, em tự thương mình đi bé ngoan, nếu không là định đợi tôi thương à." Hoắc Niệm Sinh sờ ghế của anh, nói: "Rồi lại ngồi không ra ngồi nằm không ra nằm, tôi bảo Lão Lý đi lấy cho em một phòng bệnh."
Du Sơn Đinh lúc này mới vỗ trán cười: "Xem tôi này, không nghĩ tới việc này nữa chứ..."
Hoắc Niệm Sinh xua tay với hắn: "Thôi bỏ đi, nhà anh còn bận, đi lên chăm sóc bà ngoại đi."
Du Sơn Đinh vẫn rất áy náy, liếc nhìn Trần Văn Cảng một cái. Sáng nay anh dầm mưa bị sốt, đo ra 38,1℃, y tá đưa anh đến khoa ngoại trú để truyền dịch. Cảm lạnh rồi sốt không cần phải nhập viện, có muốn vào cũng phải tự trả tiền, hầu hết mọi người không muốn tốn tiền lại tốn công làm thủ tục. Du Sơn Đinh giúp anh lấy số xong, Trần Văn Cảng giục hắn đưa bà cụ đi chụp chiếu. Em trai của Lư Thần Long vẫn bị nhốt trong nhà, hắn chỉ vội vàng dặn dò vài câu rồi nhanh chóng bị Trần Văn Cảng đuổi về. Du Sơn Đinh bận rộn chạy đôn chạy đáo suốt buổi sáng, không có thời gian để suy nghĩ, đến bây giờ mới nhận ra anh vẫn mặc bộ quần áo ẩm.
Trần Văn Cảng lười biếng tựa đầu vào thắt lưng Hoắc Niệm Sinh, nheo mắt lại, dưới đáy mắt chỉ có Hoắc Niệm Sinh. Khi có người già trẻ em, anh tự xếp mình ở phía sau, nhưng dường như khi y tới là anh có người để dựa vào, cần được chăm sóc, có thể yên tâm làm bệnh nhân.
Du Sơn Đinh thấy cảnh này cũng phải sững sờ. Một mặt là hắn thấy hơi xấu hổ vì thậm chí còn không nghĩ đến việc nhờ y tá lấy cho Trần Văn Cảng một cái áo bệnh nhân. Mặt khác là vì hắn chưa từng thấy ai làm nũng với Hoắc Niệm Sinh như vậy.
Không lâu sau, tài xế của Hoắc Niệm Sinh đến, y tá chỉ dẫn: "Đi gặp bác sĩ lấy giấy nhập viện, sau đó đến quầy thu ngân thanh toán."
Hoắc Niệm Sinh ỷ vào chiều cao của mình, một tay cầm túi truyền dịch giơ lên cao, tay kia nắm lấy cánh tay Trần Văn Cảng, dẫn anh đi thang máy lên lầu.
Phòng bệnh là phòng đơn, không lớn lắm nhưng tốt hơn nhiều so với căn phòng rộng chen chúc những "miếng sủi cảo" ở dưới. Hoắc Niệm Sinh treo túi truyền dịch lên móc, Trần Văn Cảng nâng tay lên, ngồi xuống bên giường, chỉ một lát sau đã bị y ấn nằm xuống. Anh không dám cử động mạnh cánh tay mình, chỉ nhẹ nhàng gác lên mép giường. Hoắc Niệm Sinh nắm lấy tay anh, bàn tay lạnh như băng. Y thở dài, cúi xuống cởi giày cho anh, bảo anh đặt chân lên giường.
Trần Văn Cảng nằm đó trêu y: "Là do em quá mong manh hay do anh là kẻ ngốc lắm tiền..."
Hoắc Niệm Sinh phì cười: "Tôi không lo cho em thì còn ai lo?" Nói xong thì đi ra ngoài.
Trần Văn Cảng nghe ra giọng điệu của y không vui, nhưng cũng không sợ. Lúc Hoắc Niệm Sinh quay lại thì cầm theo túi chườm nóng có in tên bệnh viện, quấn khăn lại đặt dưới tay anh.
Trần Văn Cảng nghiêng đầu, nhìn mặt y. Lòng bàn tay ấm lên, cơ thể cũng nóng dần lên. Anh nằm đó thoải mái, mí mắt dần sụp xuống, chẳng bao lâu sau thì hơi thở cũng chậm lại.
Khi Hoắc Niệm Sinh nhìn lại thì Trần Văn Cảng đã ngủ rồi. Chăn được dùng làm gối dưới đầu anh, Hoắc Niệm Sinh tìm ra một chiếc chăn khác trong tủ rồi, đắp tạm lên người anh. Một bàn tay đang truyền dịch thò ra từ dưới chăn, những ngón tay trắng thon thả nắm lấy túi chườm nóng. Hoắc Niệm Sinh đưa tay ra, dùng ngón tay xoa xoa cổ tay anh.
Ngủ được một lát, nghe anh ho khan vài tiếng, Hoắc Niệm Sinh ngồi ở bên giường, cúi người xem tình hình. Trần Văn Cảng hé mắt ra một chút, nhìn y. Hoắc Niệm Sinh cúi người, vén tóc cho anh, môi chạm vào trán anh, cảm giác vẫn còn nóng: "Ngủ đi, tôi ở đây."
Trần Văn Cảng yên tâm mỉm cười, nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại.
Xa cách ngắn ngày, tình cảm càng nồng nàn hơn lúc tân hôn. Hoắc Niệm Sinh đã đi gần một tháng, lòng nhớ mong mãi, mọi suy nghĩ trước kia đều thay đổi, thậm chí y còn không nhớ nổi tại sao mình phải dày vò bản thân đi làm quân tử như thế nữa. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ phải sớm về, trói người này lại, đóng cửa rồi thì khóc lóc cũng vô ích...
Sự thật thì luôn không thỏa lòng người, nhưng đầu óc thì đã bình tĩnh lại. Trái tim như bị quấn lấy bằng ké đầu ngựa, cảm giác vừa đau nhức vừa ngứa ngáy không làm sao thoát ra được dần dâng lên. Y tự hỏi liệu người này có phải làm bằng giấy không, ai cũng chăm sóc được, chỉ riêng mình là không biết tự chăm sóc.
Ngoại trừ sức khỏe yếu ra, Trần Văn Cảng quả thật là người tình hoàn hảo, nhẹ nhàng tinh tế, không tranh giành với đời, hơn nữa còn tin tưởng y vô điều kiện. Cả ngoại hình hay tính cách đều không có gì để chê, suy cho dùng thì trái tim phàm tục của Hoắc Niệm Sinh cũng rung động, y không thể phủ nhận điều đó. Thậm chí không biết phải làm gì với anh nữa.
Y đang nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của Trần Văn Cảng thì bỗng chú ba Hoắc gọi điện đến.
"Quan Sĩ Chương đó là bạn cũ của ông nội con, lúc con đến thăm ông ấy đã nói gì?"
Hoắc Niệm Sinh đi ra hành lang trả lời: "Lần này chỉ gặp con trai ông ta. Quan Sĩ Chương đã mất vào Tết năm ngoái."
Chú ba Hoắc im lặng một lúc: "Ờ, chú còn chưa biết nữa. Lớn tuổi rồi, chẳng bao giờ biết khi nào lúc đó đến nữa. Nhưng ông ta đã ngoài 90 tuổi rồi nhỉ, coi như là phúc thọ song toàn rồi, vậy còn số cổ phần trong tay ông ta thì sao? Tất cả đều do con trai thừa kế à?"
Hoắc Niệm Sinh cười nhạt: "Nhưng thằng con quý báu của ông ta không biết cách giữ tiền, đồng ý bán hết cổ phiếu của mình, không quá 5%, không cần niêm yết. Nếu chú muốn mua thì có thể tìm người khác đi liên hệ. Nếu không, con nghĩ chú hai cũng có thể động lòng đấy."
Y nghe thấy chú ba mình thở dài: "Để xem ông nội con có thể cầm cự đến lúc đó không."
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Niệm Sinh đứng bên ngoài một lát, lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu.
Một y tá đẩy xe đi ngang qua: "Này anh, trong bệnh viện không được..."
Y ngậm điếu thuốc trong miệng: "Đừng lo, không có lửa."
Trong thời gian này, Hoắc Niệm Sinh đã rất quen với mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Tấm da đang ngày một già đi của Hoắc Khải Sơn, những thứ thiết bị y tế hiện đại trong phòng bệnh, những ánh mắt liên tục trao đổi phức tạp hơn cả những thiết bị này, tất cả hợp thành dấu hiệu hướng đến cái chết. Bệnh nhân được chăm sóc chu đáo, nhưng trong phòng bệnh vẫn luôn tồn tại thứ mùi của suy bại và già nua, hòa lẫn với mùi thuốc khử trùng, mỗi lần Hoắc Niệm Sinh đến thăm đều ngửi thấy mùi này.
So với đứa cháu trai nhặt ngoài đường về như y, thực ra chú ba Hoắc dành nhiều tình cảm cho Hoắc Khải Sơn hơn, dù sao họ cũng là cha con ruột. Nhưng tình cảm là tình cảm, tranh giành quyền lực vẫn phải rạch ròi, đó là điều tất yếu phải làm. Nếu chú ba Hoắc không hành động thì người khác cũng sẽ rục rịch chuẩn bị. Không chỉ các phóng viên mà cả đám con cháu cũng đang đếm từng đầu ngón tay, tính xem ngày nào ra đi là thích hợp nhất.
Hoắc Niệm Sinh lạnh lùng đứng nhìn tất cả.
Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên có những động thái lớn như vậy. Vài năm trước khi Hoắc Khải Sơn vừa bị ung thư, đã có một lần ép vua thoái vị. Kiểu kịch bản này tự cổ chí kim nhiều không đếm xuể, thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Người ta thường cố chấp khi về già, chỉ khi nắm quyền trong tay mới cảm thấy an tâm, nhưng con cháu ngày một đủ lông đủ cánh, nếu ông cụ không buông tay thì đám con trai cũng sắp thành ông nội rồi. Ai mà không sốt ruột chứ?
Về tư, thật sự không màng danh lợi thì không thể trở thành người đứng đầu cả gia tộc. Về công, thời đại đang tiến lên, tập đoàn cần phải cải tổ, nếu cứ bị một ông già tám chín mươi tuổi điều khiển, nó rồi sẽ chìm xuống đáy biển sâu như một con tàu cũ kỹ. Mọi người đều nghĩ mình đúng.
Nhưng Trần Văn Cảng đoán đúng, Hoắc Niệm Sinh có ý tách anh khỏi cục diện này. Nếu Trần Văn Cảng nghe được những chuyện này ở đâu đó, xem như chuyện phiếm thì không sao, nhưng nếu do chính Hoắc Niệm Sinh kể lại thì sẽ trở thành gánh nặng cho anh. Nếu anh sắp được gả vào một gia đình giàu có, trở thành "bà Hoắc", có thể sẽ có nghĩa vụ phải biết cách xử lý những mối quan hệ phức tạp này. Nhưng bây giờ thì chưa cần thiết, Hoắc Niệm Sinh thà chỉ nói với anh về tình ái, để anh có thể giữ lại những hồi ức lãng mạn.
Khi y tá đến rút kim, Trần Văn Cảng đã tỉnh dậy. Hoắc Niệm Sinh đang trông chừng bên giường, cầm điện thoại di động xem quảng cáo công ích của anh. Những đứa trẻ trên màn hình mỉm cười, cuối cùng là đến tình nguyện viên. Nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, Trần Văn Cảng lập tức tỉnh táo lại, anh hơi xấu hổ, bàn tay đang dán băng dính với lấy điện thoại, nhưng bị Hoắc Niệm Sinh giữ chặt, các ngón tay đan vào nhau đặt trên chăn.
Hoắc Niệm Sinh lại sờ trán anh: "Hạ bớt rồi đúng không? Không còn nóng nữa."
Trần Văn Cảng ngoảnh đầu đi: "Tránh xa ra, dễ lây lắm."
Hoắc Niệm Sinh cười một tiếng, không tính toán với anh.
Lão Lý đến quầy y tá để làm thủ tục xuất viện ngay trong ngày. Xe chạy về, nhưng không phải đường về nhà họ Trịnh.
Trần Văn Cảng phát hiện ra tuyến đường không đúng: "Chúng ta đang đi đâu?"
Hoắc Niệm Sinh nói: "Bắt cóc em."
---
Tác giả nhắn gửi:
Chuyện đấu đá nội bộ của nhà họ Hoắc sẽ được đề cập một chút nhưng không phải là trọng tâm, giống như tựa đề là "Cuộc sống đời thường", Văn Cảng xứng đáng được sống cuộc sống của riêng mình, tất nhiên anh không thể hoàn toàn rời khỏi sân khấu này, chỉ là Lão Hoắc hiện tại cảm thấy anh vừa nhạy cảm vừa hay lo lắng, kéo anh vào âm mưu này chỉ khiến anh thêm mệt mỏi, thế nên vẫn đang cân nhắc thái độ của mình.