Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 61

Trần Văn Cảng khựng lại một chút rồi bật cười: "Không phải." Anh vừa bất lực vừa buồn cười, nhìn Thích Đồng Chu: "Đầu óc cậu nghĩ lung tung cái gì thế. Anh ấy có phải b**n th** thích kiểm soát đâu."

Vừa rồi quả thực Thích Đồng Chu tưởng tượng hơi quá đáng, nhưng lòng vẫn thầm nhủ tri nhân tri diện bất tri tâm, hơn nữa ngoài mặt Hoắc Niệm Sinh đã không giống người tốt rồi: "Vậy tại sao hắn ta không đến gần hơn, nhất định phải lén la lén lút đi theo sau?"

Trần Văn Cảng nhìn quanh, nói với cậu ta: "Đó là người của công ty vệ sĩ."

Thích Đồng Chu không xa lạ với từ này. Người giàu thường sẽ có các biện pháp phòng ngừa, gia đình cậu ta cũng thuê người từ công ty vệ sĩ chuyên nghiệp - chuyên phục vụ cho người giàu, nói theo cách phổ biến hơn chính là những vệ sĩ được trả lương cao quanh năm, một khi họ đã thiết lập được mối quan hệ tin cậy với thân chủ thì không dễ thay thế. Nhưng thường chỉ cần thiết vào những dịp đặc biệt, hoặc là chuyên đi theo ông nội hay cha chú của cậu ta.

Cậu ta không nghĩ ra được lý do nào khiến Trần Văn Cảng đột nhiên cần được bảo vệ: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trần Văn Cảng chỉ nói với giọng an ủi: "Không có chuyện gì đâu, anh ấy chỉ lo lắng quá thôi."

Nếu nhất định phải nói là có chuyện thì là do tình hình hiện tại của nhà họ Hoắc hơi hỗn loạn, nhưng dù có hỗn loạn đến đâu thì cũng không đến mức ảnh hưởng tới một người bình thường như anh. Trước đó, Hoắc Niệm Sinh cứ bám theo Trần Văn Cảng đến khoảng mười ngày nửa tháng, lúc đó Trần Văn Cảng không để ý. Rồi y vừa đi mất thì đến lượt vệ sĩ tiếp quản.

Thích Đồng Chu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Hắn có nói với anh là hắn sai người đi theo anh không?"

Trần Văn Cảng dừng lại, chỉ mỉm cười, không trả lời thẳng vào câu hỏi.

Điều này khiến Thích Đồng Chu ngộ ra: "Vậy thì hắn ta tự ý hành động rồi, vậy có khác gì với việc giám sát anh đâu?"

Đã đến quán ăn. Nơi này nằm trong một con hẻm nhỏ đối diện trường, chất lượng tốt giá cả phải chăng, là lựa chọn hàng đầu cho sinh viên tụ tập với nhau.

Trần Văn Cảng nhẹ nhàng nói với cậu ta: "Các cậu lên lầu gọi đồ ăn trước đi."

Thích Đồng Chu còn muốn khuyên anh: "Anh thực sự cần phải suy nghĩ rõ ràng, đừng để hắn ta che mắt, có những nguyên tắc không thể thỏa hiệp được."

"Ừ, tôi biết."

Du Doanh đã đánh tiếng với phục vụ, dẫn nhóm sinh viên lên phòng riêng ở tầng trên.

Trần Văn Cảng ở lại, mở cửa bước ra khỏi quán ăn.

Vệ sĩ lực lưỡng kia biết anh đã phát hiện ra, liền bước tới từng bước, cúi đầu lịch sự: "Cậu Trần."

Trần Văn Cảng cũng rất lịch sự đưa tay ra: "Xin chào, anh tên gì?"

Đối phương sửng sốt một lát, tay phải đưa ra bắt tay anh, đầu ngón tay có nhiều vết chai dày: "Tôi họ Khang, Khang Minh, hoặc cậu có thể gọi tôi bằng biệt danh Đầu Trọc."

Người này quả thật là có cái đầu trọc đặc trưng, đến nỗi Trần Văn Cảng rất ấn tượng với anh ta. Kiếp trước, đây là một trong những vệ sĩ của Hoắc Niệm Sinh, thỉnh thoảng được phân công đi theo Trần Văn Cảng, nhưng hai người rất ít khi nói chuyện.

Đầu Trọc nói: "Xin lỗi vì không báo trước cho cậu, anh Hoắc bảo tôi cố gắng đừng làm phiền cuộc sống bình thường của cậu."

Trần Văn Cảng cười hỏi: "Anh chưa ăn gì phải không? Chúng tôi còn phải ăn cùng nhau một lúc trên lầu, nhưng hôm nay không phải là do tôi mời nên không tiện dẫn anh lên cùng, làm phiền anh ăn một mình ở dưới lầu được chứ? Tôi sẽ gọi anh khi ra về."

Đầu Trọc vội nói: "Đừng lo cho tôi, tôi tự giải quyết được."

Người làm nghề như họ phải luôn duy trì cảnh giác, làm gì có chuyện công khai vào quán gọi vài món ngồi đó ăn từ từ. Đặc biệt khi biết rằng công việc này là bí mật theo dõi, anh ta đã chuẩn bị cho một tình huống khó khăn hơn. Không ngờ, người được bảo vệ lại rất hợp tác, đây là điều tốt vì giúp tiết kiệm được rất nhiều công sức. Tất nhiên vẫn phải cẩn thận vì đối phương đang giả vờ trước mặt thôi.

Đầu Trọc đợi ở dưới lầu một tiếng, nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn đi xuống lầu, biết là nhóm sinh viên đang đi ra nên anh ta ra khỏi cửa trước.

Trần Văn Cảng thật sự không có ý định đùa giỡn anh ta, sau khi tất cả sinh viên khác đã về hết, anh ngoan ngoãn đứng đợi bên vệ đường.

Đầu Trọc lại tới gần: "Cần tôi lái xe chở cậu không?"

Trần Văn Cảng đưa chìa khóa xe Lexus cho anh ta: "Cảm ơn, đúng lúc tôi uống chút bia, đỡ phải gọi tài xế lái thay."

Chuyến đi rất im lặng. Đầu Trọc vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, không nói nhiều, nhưng vẫn hỏi gì đáp nấy. Cho đến khi nghe Trần Văn Cảng hỏi: "Anh có cần báo cáo mọi hành động của tôi cho Hoắc Niệm Sinh không?"

Đây là một câu hỏi nguy hiểm. Đầu Trọc giữ chặt tay lái, tập trung tinh thần. Anh ta do dự rồi nói ra từng chữ một: "Nếu cậu không cho phép... tôi sẽ tôn trọng quyền riêng tư của cậu theo nguyên tắc."

Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn sắc mặt Trần Văn Cảng, còn chưa trở mặt. Nhưng cũng không có dấu hiệu vui mừng hay tức giận, phần nhiều chỉ là đang suy tư. Đầu Trọc suy nghĩ rồi nói thêm một câu: "Anh Hoắc chỉ lo cậu sẽ gặp phải hành vi xâm hại bằng bạo lực."

Trần Văn Cảng nghe vậy thì quay lại nhìn: "Ý anh là sao? Anh ấy nghĩ tôi sẽ gặp nguy hiểm?"

Đầu Trọc cũng chỉ làm theo lệnh: "Tôi không biết chi tiết, nhưng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cậu trong phạm vi nhiệm vụ của mình."

Khi đến cổng nhà họ Trịnh, Trần Văn Cảng tháo dây an toàn, nói với anh ta trước khi xuống xe: "Cảm ơn anh đã vất vả."

Đầu Trọc lại do dự: "Không, không có gì."

Trần Văn Cảng có thể chấp nhận việc cử vệ sĩ đến, nhưng anh chỉ không biết Hoắc Niệm Sinh có ý đồ gì. Nếu nhà họ Hoắc thật sự gặp phải sóng gió biến cố gì, thà rằng Hoắc Niệm Sinh giữ lại vài người có năng lực cho mình còn hơn giao cho anh - y có cả một đội vệ sĩ riêng chứ không phải chỉ một người, qua những tiếp xúc ngắn ngủi trong kiếp trước, Trần Văn Cảng mơ hồ nghe được rằng Đầu Trọc là người giỏi nhất trong số họ. Tính cách của anh ta điềm tĩnh nhất, thậm chí bề ngoài có vẻ hơi ngờ nghệch, nhưng thực ra anh ta đã từng là lính đánh thuê ở nước ngoài, từng chứng kiến ​​cảnh đổ máu.

Thế nhưng khi anh hỏi đến, Hoắc Niệm Sinh lại né tránh câu hỏi bằng một nụ hôn.

Nếu y thực sự không muốn nói, Trần Văn Cảng cũng không ép y phải trả lời. Thái độ biết tiến biết lùi, không đeo bám quá mức này có thể là một trong những lý do khiến Hoắc Niệm Sinh thích anh. Trần Văn Cảng biết rằng mối quan hệ của mình với Hoắc Niệm Sinh hiện đang đi vào trạng thái ổn định cân bằng, nhưng đôi lúc anh vẫn cảm thấy không chắc chắn.

Anh biết rằng sự cân bằng này chỉ là tạm thời, anh muốn nắm bắt điều gì đó càng sớm càng tốt, nhưng không thể vội vàng được. Có những việc anh có thể nói, lại có những việc không thể nói ra. Có những bí mật vẫn sẽ bị chôn vùi dưới tảng băng chìm.

Khoảng thời gian tiếp theo, Trần Văn Cảng tạm thời chấp nhận sự hiện diện của Đầu Trọc. Mặc dù nói rằng hiện diện, nhưng việc có thêm một vệ sĩ thực ra không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Thậm chí có lúc Trần Văn Cảng còn nghi ngờ liệu người đó có còn tồn tại bên cạnh mình hay không. Nếu ngày đó anh ta không cố tình đi theo, có lẽ anh và Thích Đồng Chu đã không phát hiện ra sự tồn tại của Đầu Trọc ngay từ đầu.

Sau khi sự kiện chào mừng được phát sóng trực tiếp, các sinh viên năm cuối xuất hiện nghiễm nhiên trở nên nổi tiếng với các sinh viên năm nhất, đi đến đâu cũng rất dễ được nhận ra, tận hưởng những lời chào đón nồng nhiệt từ các đàn em.

Tất nhiên, danh tiếng chỉ kéo dài trong một thời gian. Lên năm cuối, những sinh viên đã sẵn sàng đi làm sẽ bắt đầu đến các hội chợ việc làm. Phòng tuyển sinh đang bận rộn với đợt tuyển sinh mùa thu, rất nhiều buổi thuyết trình diễn ra tại hội trường, nhưng chúng không liên quan nhiều đến Trần Văn Cảng. Có vẻ như đồng hồ của anh đang chạy ngược với những người khác, những sinh viên khác đang bận rộn tìm việc làm, anh lại đang chờ để nghỉ việc.

Tất nhiên, anh vẫn còn một việc nghiêm túc khác cần làm, đó là đi phỏng vấn người khác. Việc tuyển dụng giảng viên và nhân viên cho Trường giáo dục đặc biệt Hậu Nhân đã diễn ra trong suốt một mùa hè, và vẫn còn đang tiếp tục, Trần Văn Cảng tham gia vào công tác nhân sự có liên quan trong suốt quá trình này.

Trong công tác quản lý, việc gặp phải nhiều tình huống trong hay ngoài quy định đều là bình thường. Anh có kinh nghiệm phong phú trong việc giải quyết vấn đề, đôi khi đồng nghiệp trêu chọc Trần Văn Cảng, đùa rằng không hổ danh là xuất thân từ một gia đình giàu có, hay đại loại thế. Miệng của người ta, có những việc không thể giải thích rõ ràng, nên anh mặc kệ cho họ nói.

Đúng lúc công tác tuyển dụng sắp kết thúc thì lại gặp phải một chuyện có thể xem là kỳ ​​lạ.

Có một người phụ nữ trung niên đến xin việc làm tạp vụ, nghe nói là mẹ đơn thân đang nuôi một cô con gái, chịu áp lực tài chính rất lớn, rất muốn được nhận công việc này. Việc này cũng có thể thông cảm, nhưng sau khi phỏng vấn thành công thì bà ta lại kéo dài thời gian, không chịu khám sức khỏe trước khi nhận việc, cũng không có giấy chứng nhận sức khỏe. Sau khi tìm đủ mọi cách né tránh, cuối cùng bà ta cũng đưa ra một bản báo cáo y khoa.

Có đủ mọi dấu hiệu cho thấy rõ ràng là bà ta đang che giấu điều gì đó. Khi báo cáo được đưa lên, quyền giám đốc La Tố Vi ngay lập tức phát hiện đó là giả mạo, đương nhiên cũng đã hủy bỏ tư cách vào làm việc của bà ta. La Tố Vi giữ thái độ cứng rắn, nhìn mặt là thấy rất khó nói chuyện. Người phụ nữ trung niên kia đành sợ sệt bỏ đi.

Hôm đó, Trần Văn Cảng là người cuối cùng ra về như thường lệ. Trời đã tối hẳn, anh vừa đi được vài bước ra khỏi cổng trường thì đột nhiên có một bóng người nhảy ra. Không hiểu sao, người phụ nữ kia vẫn chưa từ bỏ, có lẽ là vì thấy anh còn trẻ dễ mềm lòng, bà ta thậm chí còn quỳ ngay xuống trước mặt anh.

Trần Văn Cảng giật mình, người phụ nữ kia bám chặt lấy anh, cứ như đã diễn một vở bi kịch. Nhiều người qua đường đi ngang qua đều dừng lại xem, chỉ đến khi Đầu Trọc đột nhiên xuất hiện mới kéo được bà ta ra.

Không phải Trần Văn Cảng không đủ sức chế ngự bà ta. Ngược lại, người phụ nữ này có nước da vàng vọt, khô quắt gầy yếu, chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể thổi bà ta ngã xuống, hai chân thì yếu ớt, lúc phỏng vấn đã có người do dự vì bà ta không khỏe, trong trường hợp này, anh hoàn toàn không thể ra tay được.

Cuối cùng, họ tìm một quán hoành thánh gần đó, ba người ngồi xuống trong im lặng. Canh gà nóng hổi được thả thêm rong biển xé nhỏ, rắc thêm tôm khô, lớp vỏ mỏng bao bọc phần nhân màu hồng, mùi thơm ngào ngạt.

Người phụ nữ bấy giờ mới nói: "Tôi xin lỗi, tôi quá kích động. Tôi thực sự cần công việc này, không thể thông cảm cho tôi sao?"

Trần Văn Cảng bình thản nói: "Tôi nhìn ra được. Dù bà có khó khăn gì, thì trước tiên cũng phải nói ra sự thật."

Người phụ nữ nhìn anh, môi mấp máy một lúc lâu. Sự thật là bà ta bị suy thận mạn. Vì bệnh tật, bà ta rất khó tìm được một công việc ổn định, bây giờ không có thu nhập lại phải nuôi một cô con gái tuổi teen đang học trung học, chỉ có thể nhận một khoản trợ cấp sinh hoạt nhỏ. Bà ta cảm thấy tuyệt vọng, không còn cách nào khác nữa rồi.

Trần Văn Cảng để lại một số điện thoại liên lạc rồi đuổi người phụ nữ trung niên này về.

Đầu Trọc ngồi đó, nhìn anh một cái.

Trần Văn Cảng hỏi: "Sao vậy?"

Đầu Trọc lắc đầu: "Không có gì."

Trần Văn Cảng nói: "Có thông cảm với bà ta hay không thì cũng không phải là lý do để che giấu việc này, tôi không thể tự mình đưa ra quyết định."

Đầu Trọc trả lời một cách uể oải, không có ý định thảo luận thêm với anh về những chủ đề khác ngoài công việc.

Trần Văn Cảng chỉ lo nói một mình: "Vậy lát nữa phiền anh đợi tôi một lúc, tôi phải quay lại viết email."

Đầu Trọc càng không thể có ý kiến.

Không biết có thể ăn đồ ăn đường phố hay không, dù sao thì người phụ nữ đó cũng chưa đụng đến một miếng hoành thánh nào. Hai người đàn ông mỗi người ăn hết phần hoành thánh của mình, coi như giải quyết xong bữa tối.

Trần Văn Cảng quay lại văn phòng nhà trường, bật máy tính viết email báo cáo tình hình cho Mã Văn và La Tố Vi. Khi anh ra ngoài lần nữa, bầu trời đã điểm xuyết những vì sao, mùa hè sắp kết thúc, anh có thể ngửi thấy nó trong không khí.

Trần Văn Cảng ngước nhìn bầu trời đầy sao, bỗng nhận thấy điều gì đó nên quay lại, có người đang dựa vào bức tường đối diện cổng trường.

Hoắc Niệm Sinh nghiêng người dựa vào tường, hai tay đút trong túi quần, nhìn anh bằng một ánh mắt không rõ hàm ý là gì.

Trần Văn Cảng hơi ngạc nhiên, lập tức tiến lên hỏi: "Sao tự nhiên lại tới đây? Không phải anh nói hôm nay có việc sao?"

Hoắc Niệm Sinh nhìn anh hồi lâu, mới chạm vào mặt anh: "Tự nhiên nhớ em." Mí mắt y sụp xuống, vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc như một pho tượng điêu khắc, vài suy nghĩ và tâm tư ẩn giấu bên dưới bề mặt điềm tĩnh.

Trần Văn Cảng không hề hay biết gì, vui vẻ ôm chầm lấy y, tựa đầu vào vai y.

Nửa giờ trước, Đầu Trọc đã gọi cho Hoắc Niệm Sinh báo cáo sự việc của người phụ nữ trung niên, thừa nhận rằng mình đã không làm tròn nhiệm vụ. Anh ta đã phạm phải một sai lầm mà một vệ sĩ không nên mắc phải, có thể là do các mối quan hệ của Trần Văn Cảng rất đơn giản, hoặc có thể trong lòng anh ta thật ra không coi trọng, nên mới lơ là bất cẩn. Nếu người nhảy ra lúc đó có ý đồ xấu thì đã đủ sức gây thương tích cho người cần được bảo vệ.

Đương nhiên, may mắn là không có chuyện gì thực sự xảy ra. Nhưng điều này không làm Hoắc Niệm Sinh thấy an tâm, ngược lại còn khiến y nóng nảy vô cớ.

Y nghe thấy mình lạnh lùng nói: "Khang Minh, nếu đối phương mang theo vũ khí thì sao? Hoặc là mang theo thứ gì khác?"

Đầu Trọc lại xin lỗi lần nữa.

Hoắc Niệm Sinh nói: "Thôi bỏ đi."

Sau đó y rời khỏi bữa tiệc, lái xe đến đây.

Bình Luận (0)
Comment