Tài xế đã lái chiếc Lincoln đến cửa trung tâm thương mại chờ sẵn.
Hai người lên xe, chú chó Poodle được đón về đang ngửi loanh quanh trong lồng ở ghế sau, Trịnh Bảo Thu đưa ngón tay ra trêu nó nhưng trên mặt không có nụ cười, vẫn luôn có vẻ suy tư suốt dọc đường trở về.
Cảm xúc của cô hiện rõ trên khuôn mặt, Trần Văn Cảng không thể không nhìn ra. Anh không nói thêm gì nữa, mà chỉ đặt tay lên lồng chó.
Cuối cùng Trịnh Bảo Thu cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn tài xế rồi nghiêng người lại gần. Cô hạ giọng xuống, dùng giọng gần như thì thầm hỏi Trần Văn Cảng: "Anh nghĩ sao về anh họ em?"
Trần Văn Cảng không có lý do gì để tỏ ra quá quen thân với Hoắc Niệm Sinh, nên nói: "Không biết. Rất hào phóng?"
"Không hỏi anh cái này, anh ấy không ổn thì đúng hơn."
"Em nghĩ có vấn đề ở đâu?"
"Em nghĩ anh ấy ân cần như vậy vì muốn theo đuổi anh."
Trần Văn Cảng nghẹn lời. Trịnh Bảo Thu nói tiếp: "Anh cũng là đàn ông, anh sẽ khen người đàn ông khác mặc gì cũng đẹp à?"
Rất muốn phản bác nhưng không có lý do để bác bỏ. Trần Văn Cảng không thể thừa nhận đây là lời tán tỉnh mà Hoắc Niệm Sinh để lại cho anh.
Thì ra anh đã coi thường Trịnh Bảo Thu. Trong tiềm thức, Trần Văn Cảng luôn cảm thấy cô vẫn là cô bé mặc váy đính bươm bướm năm đó. Chỉ đến lúc này anh mới ý thức được, thì ra cô đã là một sinh viên đại học trưởng thành rồi. Cô chịu ảnh hưởng từ gia đình lớn của mình, mặc dù ngây thơ cũng vẫn có một mặt sớm phát triển, thế nhưng Trần Văn Cảng ở độ tuổi này có thể không nhạy bén bằng Trịnh Bảo Thu.
Kiếp trước, anh cũng gặp Hoắc Niệm Sinh ở thời gian này, ngẫm lại, cũng không phải là chưa từng nhận được tín hiệu tương tự. Chỉ là lúc đó anh rất bài xích, theo bản năng chỉ muốn tránh xa loại người này. Chưa tính đến việc anh và Trịnh Ngọc Thành thân thiết như một người, chung thủy kiên định, không có khả năng thay lòng đổi dạ, chỉ tính riêng hình tượng của Hoắc Niệm Sinh trong suy nghĩ của anh khi ấy chẳng qua chỉ là một tên ăn chơi lăng nhăng khắp nơi, anh không cho rằng Hoắc Niệm Sinh có thể tin tưởng được. Thả thính khắp nơi, lời của một tay chơi sao đáng tin là thật?
Ngay cả Trịnh Bảo Thu bây giờ cũng nghĩ thế: "Trời đất ơi, nếu anh họ em thực sự theo đuổi anh, tốt nhất là anh đừng đến gần anh ấy quá."
"Em lo là anh sẽ bị anh ấy lừa dối?"
"Em không nói xấu anh ấy đâu nhé, anh họ không phải là người xấu." Trịnh Bảo Thu dùng tay chống cằm: "Chỉ là đời sống riêng tư không được chừng mực ý tứ cho lắm. Anh thấy mẹ em bảo em phải qua lại với anh ấy, nhưng vẫn nhắc nhở phải tránh xa đám bạn xấu của anh ấy, không được làm bậy với những kẻ ăn chơi đó thôi."
Từ làm bậy này có vẻ hơi cường điệu nên cô đổi giọng: "Dù sao đi nữa, chưa ai từng thấy người tình cố định nào bên cạnh anh ấy, thế là biết anh ấy không kiên trì rồi. Thật đấy, anh nghe em đi, làm bạn với anh ấy thì đúng là rất tốt, nhưng tuyệt đối không được yêu đương gì đâu."
Trần Văn Cảng chỉ cười, nói đã biết.
Thấy anh lạnh nhạt như vậy, Trịnh Bảo Thu cũng không quá lo lắng. Tính cách trưởng thành và kiên định của anh hoàn toàn khác biệt với người anh họ chỉ thích bỡn cợt trong ấn tượng của cô. Cho dù Hoắc Niệm Sinh có muốn chơi thì cũng sẽ không tìm một đối tượng nhàm chán như vậy, nhiều nhất thì chỉ tò mò một lúc thôi. Anh không muốn thì Hoắc Niệm Sinh cũng sẽ không ép buộc được.
*
Khi về đến nhà, vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ ăn tối. Trần Văn Cảng giúp Trịnh Bảo Thu mang chiến lợi phẩm mua sắm trong ngày lên phòng.
Khi Trần Văn Cảng trở về phòng ngủ với túi quần áo, vừa bước vào phòng đã phải giật mình, trong phòng có thêm một bóng người. Là Trịnh Ngọc Thành không mời mà đến, đang ngồi ở đầu giường, không biết đã chờ bao lâu.
"Văn Cảng."
"Sao anh không đến công ty?"
"Hôm nay ba kêu anh về nhà, nói có việc muốn nói với anh."
Trần Văn Cảng nhanh chóng hiểu ra. Có hai đương sự, Trịnh Bỉnh Nghĩa tất nhiên là phải lần lượt nói chuyện với từng người. Anh đặt túi sang một bên, kéo ghế ngồi xuống: "Cha nuôi đã nói gì với anh?"
Lúc này là thời điểm chuyển giao từ chiều sang tối, đèn không bật nên ánh sáng trong phòng có phần mờ nhạt u ám.
Trịnh Ngọc Thành trốn trong phòng của Trần Văn Cảng suốt buổi chiều, ngây người ra nhìn ánh nắng mặt trời từ lúc chói chang lóa mắt đến khi chập chờn chực tắt. Hắn vật lộn với chính mình trong tâm trí, nhớ lại cảnh tượng buổi chiều, Trịnh Bỉnh Nghĩa cảnh cáo rằng không có cơ hội nào cho hắn và Trần Văn Cảng bên nhau, bảo hắn tự lo lấy thân.
Trịnh Ngọc Thành vốn đã muốn tranh luận với cha mình về vấn đề này. Hắn chuẩn bị sẵn rất nhiều ý tưởng trong đầu, cố gắng thuyết phục cha mình rằng thời thế đã thay đổi, bây giờ không còn là thời kỳ cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa, mà phải tôn trọng quyền con người, phải tự do, phải bình đẳng, các nhóm thiểu số khác cũng cần được tôn trọng.
Tuy nhiên, Trịnh Bỉnh Nghĩa chỉ cần một câu đã chặn đứng mọi suy luận của hắn: "Con tự do, con cởi mở, thế con định sau này nhà họ Trịnh phải làm sao? Trịnh Ngọc Thành, không ai nợ con điều gì cả, nếu con có khả năng thì đừng xin gia đình một xu nào, ra ngoài sống cuộc sống tự do của mình, ba sẽ không ngăn cản."
Hắn ngậm miệng.
Bên tai là lời Trịnh Bỉnh Nghĩa nói: "Vì vậy, con không cần phải nói với ba những cái này. Con chê ba của con tư tưởng cổ hủ, nhưng ba muốn hỏi lại con, con đã bao giờ cân nhắc đến trách nhiệm của chính mình chưa? Sau này mỗi năm về nhà cúng tổ tiên con định đưa một người đàn ông theo? Vậy tại sao ba lại không để Mậu Huân đi?"
Cho dù là vì giá cổ phiếu của công ty hay vì khái niệm quan hệ họ hàng, người đứng đầu nhà họ Trịnh đều phải có một cuộc hôn nhân trọn vẹn để nối dõi tông đường. Nếu hắn thực sự không thể làm được thì vẫn sẽ có ứng cử viên phù hợp hơn. Hoàng tộc nước ngoài từng có một vị vua phải từ bỏ ngai vàng để cưới người vợ xinh đẹp mình thích, xưa nay chẳng ai có thể giữ được cả cá và tay gấu, Trịnh Ngọc Thành hắn có tư cách gì mà mơ tưởng rằng mình có thể có cả hai?
Trịnh Ngọc Thành bị cha nhìn chằm chằm với ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng. Trước mặt Trịnh Bỉnh Nghĩa, Trịnh Ngọc Thành vẫn luôn có một cảm xúc kính sợ khắc sâu trong xương tủy. Câu nói "con không cần phải kết hôn hay sinh con" mắc kẹt trong cổ họng, đột nhiên không thể thốt ra được. Khi việc xảy ra mới biết khó khăn là gì - cố gắng bỏ ra sau bao nhiêu năm, nói buông tay là buông tay được sao? Yết hầu của hắn run lên hồi lâu, nhưng không thể mạnh miệng tuyên bố ngay được.
Trịnh Bỉnh Nghĩa thấy hắn như vậy thì biết là đã giải quyết được: "Con cũng thấy Văn Cảng lúc nào cũng ngoan ngoãn hơn con rồi đấy, giờ nó đã đồng ý chia tay con rồi." Ông vỗ vai con trai nói: "Cũng là vì tốt cho con thôi, ba hy vọng con cũng có thể dũng cảm như vậy."
Đây là đòn giáng cuối cùng vào Trịnh Ngọc Thành.
Vừa ra khỏi phòng làm việc hắn đã định gọi điện cho Trần Văn Cảng, rồi suýt vấp ngã, nghĩ kỹ lại, nên thảo luận vấn đề này trực tiếp thì hơn. Hắn nằm trên giường của Trần Văn Cảng suốt hai giờ, gối đầu lên tay, ngửi mùi hương của anh, giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Không có gì, chỉ nói về kế hoạch tương lai. Anh cũng muốn thảo luận với em xem chúng ta nên làm gì tiếp theo."
"Anh nghĩ sao?" Trần Văn Cảng khoanh tay trước ngực, ngả người ra sau ghế, đối diện với Trịnh Ngọc Thành.
"Em có nói gì với ba không?"
"Tôi đã hứa với ông ấy là sẽ cắt đứt quan hệ với anh."
"Em..." Trịnh Ngọc Thành lộ rõ vẻ tổn thương. Nhưng dường như trong lòng còn kinh ngạc hơn, hắn vốn không tin những lời này lại thốt ra từ miệng Trần Văn Cảng, hắn tưởng Trịnh Bỉnh Nghĩ đang nói dối, cha hắn là người quá xảo quyệt, có gì mà không làm được. Hắn tưởng rằng ít nhất Trần Văn Cảng một lòng với mình. Cảnh tượng hai người đồng tâm hiệp lực thậm chí còn chưa kịp diễn ra, Trần Văn Cảng không thèm nói trước tiếng nào đã đứng về phía cha hắn.
Trịnh Ngọc Thành không nhịn được vươn tay định bắt lấy vai đối phương. Trần Văn Cảng lại như con cá trơn trượt, không hiểu sao lại tránh được bàn tay của hắn.
Hắn cười khổ: "Vậy là em đơn phương quyết định chia tay, và anh là người biết sau cùng?"
Trần Văn Cảng bóp nhẹ trán mình, chưa kịp nói gì thì đột nhiên có cuộc gọi vào điện thoại Trịnh Ngọc Thành.
Tên người gọi: Hà Uyển Tâm.
Trịnh Ngọc Thành liếc nhìn Trần Văn Cảng một cái, rồi chủ động bật loa ngoài.
Giọng nói của Hà Uyển Tâm rất vui vẻ, vang vọng khắp phòng: "Ngọc Thành, anh đến nhanh nào, em tìm được một quán cà phê có món tiramisu ngon lắm, anh đang ở đâu? Mười lăm phút có đến kịp không?"
Trịnh Ngọc Thành đáp: "Cô Hà, xin lỗi, hiện giờ tôi đang bận."
Cô ả nói: "Vậy thì ăn ngoài cũng được, bạn thân của em giới thiệu một nhà hàng Pháp trên đường vòng xoay, anh mời em đi ăn đi mà."
Trịnh Ngọc Thành lại xin lỗi: "Xin lỗi, thực sự không tiện đâu."
Hắn nói tới nói lui mãi mới từ chối mọi yêu cầu của cô ả, rồi ngước nhìn Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng bỏ tay xuống rồi chìa ra trước mặt Trịnh Ngọc Thành: "Điện thoại."
Người yêu mà đi đến bước phải kiểm tra điện thoại của nhau thì mối quan hệ cũng sắp kết thúc.
Trịnh Ngọc Thành coi như buông xuôi, đưa cho anh: "Dù sao thì anh cũng có thể thề, anh chưa bao giờ có lỗi với em."
Trần Văn Cảng cúi xuống, không nói gì. Anh kéo xuống xem lịch sử trò chuyện giữa Trịnh Ngọc Thành và Hà Uyển Tâm. Cũng không xem quá lâu, chỉ tò mò xem phần mới nhất.
[Hà Uyển Tâm: Hôm nay anh lại bận gì thế?]
[Hà Uyển Tâm: Sao anh lại lờ em đi thế?]
[Hà Uyển Tâm: Có đó không? Sao không nói chuyện? Anh bận lắm à? Gõ chữ khó thế à?]
[Trịnh Ngọc Thành: Xin lỗi, tôi thực sự có việc phải làm.]
[Hà Uyển Tâm: Lần nào cũng nói có việc, thật hay giả thế?]
[Hà Uyển Tâm: Em đoán là anh không muốn gặp em chứ gì? Anh đang cố tình lên mặt thờ ơ cho ai xem vậy?]
[Hà Uyển Tâm: Trịnh Ngọc Thành, bắt máy đi.]
[Hà Uyển Tâm: Tại sao anh không bắt máy?]
Đối với Trần Văn Cảng, mối quan hệ này đã là chuyện của quá khứ từ kiếp trước, nhưng đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp anh muốn kiểm tra điện thoại của Trịnh Ngọc Thành. Thật ra anh không quan tâm đến nội dung trò chuyện, chỉ phát hiện ra là Hà Uyển Tâm không còn làm anh sợ nữa.
Trần Văn Cảng bình tĩnh trả lại điện thoại cho Trịnh Ngọc Thành: "Cô ta quấy rối anh như thế, sao không chặn luôn đi?"
"Em cũng thấy mà, tính cách cô ta hơi cực đoan, chặn rồi lại gây rắc rối ngày càng táo tợn hơn. Ba và bác Hà là bạn bè nhiều năm rồi, chúng ta lại còn hợp tác với nhà họ Hà nữa, cần gì phải làm bẽ mặt mọi người, ai cũng phải giữ thể diện mà."
"Không nói với em vì không muốn em phiền lòng." Trịnh Ngọc Thành nói thêm: "Nhưng anh và cô ta không có mối quan hệ mờ ám nào cả."
Trần Văn Cảng nhìn hắn với ánh mắt của người ngoài cuộc.
Trịnh Ngọc Thành ngậm miệng lại, Trần Văn Cảng cười thành tiếng. Anh bước tới trước, dùng đôi bàn tay mát lạnh của mình giữ lấy mặt Trịnh Ngọc Thành.
"Trước đây khi chúng ta bất đồng quan điểm, tôi luôn nhường nhịn anh."
"Phải." Trịnh Ngọc Thành không thể phủ nhận.
"Lần này anh có thể nhường tôi không?" Trần Văn Cảng nói: "Anh thậm chí còn không có quyền tự do chặn ai đó. Anh có đủ mọi mối bận tâm, tại sao anh không hiểu rằng tôi còn ít tự do hơn anh? Trịnh Ngọc Thành, chia tay là giải pháp tốt nhất, làm ơn đừng khiến tôi khó xử nữa."
Hai người nhìn nhau.
Đôi mắt Trịnh Ngọc Thành dần đỏ lên, trợn trừng nhìn anh, buồn bã, tủi thân, như một đứa trẻ bị cướp mất chiếc xe đồ chơi yêu thích.
"Trần Văn Cảng!" Hắn hỏi: "Chúng ta đã quen nhau mười một năm, ở bên nhau được hai năm... Bây giờ tất cả lại trở thành thứ khiến em khó xử?"
Trước tuổi 20, Trần Văn Cảng luôn rất dễ mềm lòng khi nhìn thấy Trịnh Ngọc Thành như thế này. Trịnh Ngọc Thành dễ nổi nóng vì chuyện nhỏ nhặt, khi giận lên thì chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, thậm chí đôi khi còn nói ra những lời giận dỗi làm tổn thương người khác, nhưng không hẳn là không thể bao dung. Khi đối mặt với người ngoài, Trịnh Ngọc Thành sẵn sàng ra mặt đánh nhau vì anh, còn khi chỉ có hai người, thật ra cũng không thể không có mâu thuẫn, sẽ phải có một người lấn át, một người nhượng bộ, mười lần thì đã có chín là Trần Văn Cảng dỗ dành chiều theo hắn.
Cho đến khi anh ở cùng Hoắc Niệm Sinh, dù thế nào thì Hoắc Niệm Sinh cũng nên là người lấn át đó. Nhưng, kỳ lạ thay, nói ra chắc sẽ không ai tin, người thật sự nhượng bộ hết lần này đến lần khác lại là Hoắc Niệm Sinh. Ngay cả khi Trần Văn Cảng mất kiểm soát cảm xúc, đập phá mọi thứ trong phòng, y cũng chỉ đứng dựa vào cửa, đợi đến khi anh kiệt sức mới hỏi: "Bây giờ thì sao, vui hơn chưa?"
Trần Văn Cảng cụp mắt xuống, vô thức dùng mu bàn tay chạm vào má phải của mình.
Anh buông tay, sau cùng xoa xoa mái tóc đen dày của Trịnh Ngọc Thành: "Lần sau, trước khi vào phòng tôi phải gõ cửa, được chứ?"
Trịnh Ngọc Thành tông cửa bỏ đi.
Hai người chia tay không vui.
Trần Văn Cảng đứng đó một lúc rồi nhớ ra điều gì, anh đi vào phòng để đồ để treo áo mới.
Chiếc áo thêu rồng phượng của Trịnh Bảo Thu mang hơi thở vui vẻ rộn ràng, trong khi cái Hoắc Niệm Sinh chọn lại đi theo một phong cách khác, đầy những nếp gấp và diềm xếp nếp.
Trần Văn Cảng nhìn một lúc rồi từ từ mở nó ra. Cánh tay thon dài xuyên qua ống tay áo, mắt nhìn của Hoắc Niệm Sinh quả thật rất sắc bén, kích thước vừa vặn. Anh đứng trước gương, cẩn thận cài từng chiếc vỏ sò dưới cổ. Lụa đen phản chiếu ánh sáng mượt mà, người trong gương có làn da trắng lạnh, không phải không hợp mà chỉ là càng thêm tái nhợt.
Trần Văn Cảng ngắm nhìn hồi lâu, rồi lại cởi từng cúc áo ra, mặc lại quần áo ở nhà, rồi giấu hết chúng vào sâu trong tủ.
*
Đến giờ cơm, Trịnh Ngọc Thành nhốt mình trong phòng không thèm xuống.
Trịnh Mậu Huân cũng không có mặt tại bàn, nghe nói là đến trường đua ngựa cùng bạn bè.
Hoắc Mỹ Khiết hiếm khi có một lần hiền thục, bảo người làm giữ ấm đồ ăn rồi mang lên phòng cho Trịnh Ngọc Thành sau, nhưng ông Trịnh cười khẩy: "Giờ sao, nó là nhân vật quan trọng thế nào mà còn phải dâng lên tận miệng? Bảo nó hoặc là tự xuống ăn, hoặc là chịu đói!"
Hoắc Mỹ Khiết mím môi cười. Hôm nay Trịnh Bỉnh Nghĩa đã trò chuyện với con trai trưởng, không nhìn ra được là vui hay giận, nhưng chỉ ăn vài miếng rồi đi lên lầu.
Ông vừa đi thì không khí trên bàn ăn cũng trở nên thoải mái hơn, Hoắc Mỹ Khiết quay sang hỏi Trần Văn Cảng: "Dạo này công việc và chuyện học hành bận lắm phải không?"
Trần Văn Cảng đưa ra một câu trả lời tiêu chuẩn: "Vẫn ổn, có thể lo được cả hai."
Tuy nhiên, thái độ của Hoắc Mỹ Khiết đối với anh hôm nay thân thiện hơn bình thường, còn tỏ ra quan tâm thêm vài khía cạnh khác. Thì ra bà ta nắm tin tức cũng nhanh nhạy, hôm qua ông Trịnh vừa hỏi Trần Văn Cảng về thành tích của Trịnh Mậu Huân, thoắt cái mà tin tức đã truyền đến tai bà ta.
Trịnh Bỉnh Nghĩa phải nghỉ hưu sớm vì lý do sức khỏe. Sau cơn đau tim lần đầu tiên, ông vẫn không chịu chấp nhận sự thật là mình đã già, phải đến khi vào phòng cấp cứu lần thứ hai mới buộc phải chuyển về tuyến sau. Nhưng trái tim và đôi mắt vị chủ tịch này vẫn luôn hướng về tập đoàn, ngoài các báo cáo công việc thường kỳ của các quản lý cấp cao, theo một nghĩa nào đó thì những gì Trần Văn Cảng thấy là những gì ông thấy, những gì Trần Văn Cảng nghe là những gì ông nghe.
Thế là bà ta hỏi bóng hỏi gió: "Mậu Huân mới vào công ty chưa lâu, cậu trả lời thế nào?"
Trần Văn Cảng cười cười: "Làm việc nhóm là chìa khóa trong công việc, chỉ cần chịu cố gắng thì mọi người sẽ thấy cả thôi."
Hoắc Mỹ Khiết nói tiếp: "Mấy đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, phải giúp đỡ lẫn nhau. Mậu Huân nhỏ hơn mấy đứa, cậu cũng biết nó thiếu tự tin, cần được động viên nhiều hơn, Văn Cảng, thường ngày cậu cũng phải nói vài lời tốt đẹp về nó với cha nuôi."
Trịnh Bảo Thu xen vào: "Mẹ đừng lo lắng như vậy, anh ba năm nay cũng chẳng phải là trẻ ba tuổi, còn phải nói tốt về anh ấy trước mặt ba à, trẻ mẫu giáo sao, mỗi ngày về nhà báo cáo ăn gì làm gì?"
"Con chỉ cần chăm chỉ học đi, mẹ lo nhiều thế này không phải cũng vì hai đứa con à?"
Tuy Hoắc Mỹ Khiết sinh ra ở nhà họ Hoắc, nhưng bà không được nhà ngoại coi trọng cho lắm, nếu không đã chẳng phải làm vợ kế của Trịnh Bỉnh Nghĩa. Quan niệm của bà vẫn rất truyền thống, hy vọng duy nhất là con trai, nên bà ta sẽ tranh giành mọi thứ có thể cho con. Có những thứ sẽ không tự nhiên nhảy vào tay bạn, trừ khi bạn chủ động đòi hỏi, còn phải lăn lộn gào khóc mà đòi.
Trịnh Bảo Thu biết tính tình của bà nên không phản bác, chỉ để điện thoại dưới gầm bàn, truyền đạt lời mẹ cho Trịnh Mậu Huân.
Trịnh Mậu Huân vừa nóng nảy lại vừa sĩ diện: "Thế là sao hả, ba của anh với em mà cần người ngoài đứng ra nói tốt cho à?"
Trịnh Bảo Thu không có ý đó, phản bác lại hắn: "Anh nói người ngoài là sao?"
"Nói với họ Trần đó, đừng có mà lo chuyện bao đồng."
"Vậy thì em không nói, anh có giỏi thì anh tự mình đi làm đi."
Cô cất điện thoại đi, đôi mắt vốn đang tập trung vào cuộc vui bỗng vô tình liếc sang Mục Thanh.
Nhận thấy ánh mắt của Trịnh Bảo Thu, gã cũng nhìn lại, vẫn lạnh lùng xa cách không muốn đến gần bất kỳ ai như trước.
Điều này làm Trịnh Bảo Thu nhớ đến một việc, dạo gần đây thỉnh thoảng cô lại thấy trên diễn đàn của trường có người bình luận rằng gã là hot boy của học viện Mỹ thuật, đại loại là nam thần lạnh lùng, rồi còn khen là rất giống với hot boy đẹp trai nhưng nhân cách tệ hại của học viện Quản trị kinh doanh. Thế này là mà nam thần? Lại còn nói kháy nhân cách tệ hại là ám chỉ ai? Nhưng vì nhanh chóng bị nghi ngờ chất vấn, người đăng bài vội vàng ẩn bài đăng đi, như thể chột dạ vậy, không biết ai lại rảnh đến vậy.
Hoắc Mỹ Khiết lau khóe miệng bằng khăn ăn, dặn dò Trần Văn Cảng thêm vài câu rồi trở về phòng mình.
Về đêm, Trịnh Bảo Thu đang nằm trên giường chơi game thì bị một cuộc điện thoại làm gián đoạn, trên màn hình hiển thị "Hoắc Niệm Sinh" khiến cô giật mình.
Người anh họ này không có việc ắt sẽ không tìm đến, bình thường cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc gọi điện cho cô, Trịnh Bảo Thu bắt máy, chào hỏi đôi câu, bên kia hỏi: "Đã thử đồ chưa?"
Tất nhiên là không hỏi cô, Trịnh Bảo Thu thản nhiên nói: "Anh hỏi anh Văn Cảng à? Thử rồi, thử rồi, vừa vặn, cảm ơn anh họ."
Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Đừng chỉ cảm ơn, anh đã trả tiền đấy, chụp tấm ảnh gửi cho anh xem nào?"
"Thôi đi, gần đến giờ đi ngủ rồi... bây giờ em không tiện vào phòng anh ấy."
"Không cần gấp, ngày mai cũng được."
"Anh ấy không thích chụp ảnh." Trịnh Bảo Thu quay lại giao diện trò chơi: "Anh keo kiệt thế từ khi nào, có mỗi mấy đồng?"
Hoắc Niệm Sinh ở đầu dây bên kia lại cười, nói như đang đùa: "Người trả tiền mà còn bị chê là keo kiệt, thôi bỏ đi, khi nào về anh sẽ rủ mấy đứa ra chơi."
Trịnh Bảo Thu sợ câu tiếp theo của y là hỏi số điện thoại, cũng may là không có.
Hai người trò chuyện linh tinh một lúc rồi chào nhau ngủ ngon.