Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 74

Hoắc Niệm Sinh bề ngoài chỉ biết ăn chơi phá của, nhưng thực chất là lòng dạ thâm sâu. Hoắc Chấn Phi trông thì có vẻ hiền hòa dễ gần nhưng trong ruột cũng không phải là kẻ ngây thơ, mỗi chữ anh ta nói ra đều là một cái bẫy. Cũng may là Trần Văn Cảng chưa từng kỳ vọng anh ta là người tốt: "Kết quả xét nghiệm quan hệ cha con đã có rồi?"

Người ở đầu dây bên kia nói với giọng điệu như thể rất quen với anh: "Đúng vậy, công nghệ hiện nay đã được cải thiện, trong vòng một ngày là có rồi."

Trần Văn Cảng cười nói: "Quả thực là tiện lợi, trước kia tôi nghe người khác nói, còn tưởng phải đợi một tuần."

Hoắc Chấn Phi nói: "Tôi bảo Kinh Sinh cùng họ đi kiểm tra, Giang Thái quả thực có quan hệ họ hàng với nó."

Ở hai đầu điện thoại, hai người không hẹn mà cùng dừng lại một lúc.

Hoắc Chấn Phi lại nói: "Dù gì thì vẫn phải gặp mặt, có thể là đổi sang một cách khéo léo hơn. Hoắc Thị có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới được xây dựng ở vùng ngoại ô phía tây, theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ cắt băng khánh thành vào thứ bảy. Có rất nhiều hoạt động vui chơi, bé gái chắc sẽ thích."

Trần Văn Cảng lảng tránh: "Thảo luận chuyện này với bà Giang Vãn Hà là đủ kia mà."

Hoắc Chấn Phi hỏi tới: "Cậu có thể đến không? Nếu có bạn bè quen biết, tôi nghĩ có lẽ họ sẽ thấy thoải mái hơn."

Trần Văn Cảng dịu dàng cười: "Lát nữa tôi sẽ hỏi Hoắc Niệm Sinh, xem anh ấy có muốn đi suối nước nóng không."

Hoắc Chấn Phi đành đồng ý.

Đáng buồn là không phải mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch. Khi nói chuyện với Hoắc Chấn Phi, Trần Văn Cảng vẫn đang ở thư viện trường để trả sách, buổi chiều anh vừa đến trường giáo dục đặc biệt, chưa kịp vào văn phòng thì La Tố Vi đã đến báo tin Giang Thái chạy mất rồi.

Hai giờ trước, các đồng nghiệp lại nghe thấy tiếng mẹ con họ cãi nhau ở phía sau. Lần này, cuộc tranh cãi của họ cực kỳ gay gắt. Giang Thái gần như là mặt đỏ bừng, gân cổ lên, khi chạy ra cửa suýt đẩy ngã một nhân viên bảo vệ. Sau đó mãi không thấy cô bé quay trở lại.

Giang Vãn Hà đột nhiên nhớ ra phải kiểm tra hộp bánh quy nơi cất giấu tiền, Giang Thái đã lấy đi toàn bộ số tiền mặt ít ỏi ở nhà. Đây là một vụ bỏ nhà ra đi.

Nghe tin này, Hoắc Chấn Phi im lặng năm sáu giây ở đầu dây bên kia điện thoại. Giang Vãn Hà lo lắng hoảng hốt, chiếc điện thoại di động cũ của bà ta đang bật loa ngoài, Trần Văn Cảng ở bên cạnh cùng nghe. Nhưng anh rất nghi ngờ Hoắc Chấn Phi thầm thở phào nhẹ nhõm ở bên kia, hay thậm chí còn mong cô bé đừng quay lại nữa, có thể tránh được rất nhiều rắc rối.

Cuối cùng, Hoắc Chấn Phi nói: "Được rồi. Tôi sẽ cho người tìm ở sân bay, nhà ga, bến xe."

"Tìm nhà ga hoặc bến xe chắc là được rồi. Nó không có tiền mua vé máy bay, cũng chưa bao giờ đi máy bay."

"Được, biết rồi." Hoắc Chấn Phi tỏ ra rất bận rộn, nhanh chóng cúp máy.

Về phía nhà trường, La Tố Vi không biết chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng rằng vì họ thúc giục mẹ con Giang Vãn Hà chuyển ra khỏi trường. Ba bốn người đồng nghiệp tình nguyện giúp tìm người, cô cũng tự lái xe, vừa nhấn ga vừa nhìn dọc theo con phố. Có người vẫy tay với cô bên vệ đường, cô nhìn kỹ thì thấy đó là Trần Văn Cảng. Anh gõ cửa rồi ngồi vào ghế phụ, cùng cô đi tìm.

Cuối cùng vẫn nhờ người của Hoắc Chấn Phi báo tin, họ đã tìm thấy Giang Thái ở một quán net gần ga tàu.

Giang Thái được đưa đến một khoảng đất trống ở quảng trường, cô bé đã mua một vé tàu nửa đêm, đang chờ khởi hành, nói rằng muốn ra ngoài làm việc. "Em có thể tự nuôi sống bản thân, sẽ gửi tiền về nhà nếu kiếm được tiền!"

La Tố Vi nghiêm mặt mắng cô bé: "Em còn chưa học hết phổ thông mà đòi đi làm thế nào hả? Có thể kiếm tiền với bằng trung học cơ sở à? Bị người lớn mắng vài câu là bỏ nhà đi, em không nghĩ đến mẹ sẽ lo lắng thế nào, mọi người sẽ lo lắng thế nào sao?"

Giang Thái trợn to mắt nhìn lại: "Ai lo lắng cho em? Em chỉ là thứ rác rưởi không ai muốn mà thôi."

La Tố Vi không ngờ cô bé này lại nói bản thân mình như vậy, cô nhất thời sửng sốt: "Đương nhiên không phải." Cô đưa bàn tay to lớn của mình ra vỗ nhẹ vào Giang Thái.

Giang Thái gục đầu trong vòng tay cô, bắt đầu khóc.

La Tố Vi thầm than rằng cô bé tuổi teen hết thuốc chữa này khó đối phó, mà khi suy sụp tinh thần lại càng khó đối phó hơn. Trần Văn Cảng gọi điện cho Giang Vãn Hà, báo đã tìm thấy người. La Tố Vi đột nhiên nói: "Hay là để cô bé về nhà với tôi, ở lại một đêm cho dịu lại đã."

Trần Văn Cảng cũng thấy có lợi cho cô bé, ngồi trên ghế phụ quay sang Giang Thái: "Thế nào?"

Giang Thái ủ rũ buồn bã, không phản đối, nhưng cũng làm như bị điếc, không nghe những lời họ nói. Thật ra anh cũng thấy hơi tội nghiệp. Giang Vãn Hà cố chấp lại ngang ngược, không bao giờ trao đổi tử tế với con gái, chỉ biết áp đặt suy nghĩ của mình lên Giang Thái. Đối với một học sinh trung học, lượng thông tin hôm nay nhận được thực sự rất lớn, ai bị nhồi nhét vào cũng sẽ khó mà tiêu hóa hết tất cả cùng một lúc.

Trần Văn Cảng lại trả lời thay cô: "Được. Em về với Eden đi, phải ngoan ngoãn nghe lời."

La Tố Vi thả anh xuống một ga tàu điện ngầm gần trường, còn cô đưa Giang Thái về thẳng nhà mình, không để hai mẹ con cứ như oan gia chạm trán nhau.

Trần Văn Cảng nói với La Tố Vi: "Đây quả thực là chuyện lớn đối với Giang Thái, nếu cô bé chịu nói, chị có thể cho cô bé một lời khuyên."

La Tố Vi đáp: "Yên tâm, tôi biết phải làm sao."

Vậy là Giang Thái ở lại nhà La Tố Vi hai ngày.

Giang Vãn Hà thì lại hành động trái ngược với tính cách của mình, chủ động thu dọn đồ đạc, tìm xe ba bánh chở hàng, nhờ tài xế chuyển đến nơi ở mới.

Trần Văn Cảng khó mà hiểu được suy nghĩ của bà ta, nhưng anh vẫn thử khuyên Giang Vãn Hà vài câu: "Trước đó đã trì hoãn lâu như vậy rồi, cũng không sợ tốn thêm chút thời gian. Chờ Giang Thái về mà lại phát hiện bà không còn sống ở đây nữa, cô bé sẽ cảm thấy như bà đang bỏ rơi mình!"

Giang Vãn Hà xách một chiếc túi đựng hồ sơ bệnh án của mình, mái tóc khô vàng trông thật ảm đạm. Bà ta ngang bướng nói: "Thương thay cho người làm cha mẹ trên đời. Mọi việc tôi làm đều vì tốt cho con bé thôi." Bà ta đã nhận lời mời đi suối nước nóng với Giang Thái của Hoắc Chấn Phi. Hiển nhiên bà ta quyết tâm đi đàm phán.

Khi gần đến giờ tan làm vào tối thứ sáu, các đồng nghiệp bàn tán xôn xao, nói là có một chiếc xe sang trọng lạ mắt đang dừng trên phố. Thậm chí có người còn trêu Trần Văn Cảng: "Anh Hoắc lại đổi xe mới à?"

Kết quả là một anh Hoắc khác. Trần Văn Cảng không ngờ Hoắc Chấn Phi vốn đã bị anh từ chối trước đó lại đến tận cửa gặp mình. Anh ta mặc bộ vest tối màu, tay cầm điếu thuốc, dựa vào cửa xe, nghiêm nghị như một ông chủ lớn vừa hoàn thành xong một hợp đồng kinh doanh.

Trần Văn Cảng mỉm cười chào: "Niệm Sinh vẫn chưa về, ngày mai tôi nhất định phải đi à?"

Hoắc Chấn Phi cùng anh đi tới sân chơi nhỏ của trường. Anh ta đưa cho Trần Văn Cảng một điếu thuốc.

"Văn Cảng, tôi gọi như vậy, cậu không ngại chứ? Dù sao thì lần trước tôi gặp cậu ở Hội Du thuyền cũng khá vui vẻ. Ý của tôi rất rõ ràng, tôi công nhận cậu. Thời thế đã thay đổi, tôi cũng không cần phải nhúng tay vào chuyện yêu đương của em họ mình làm gì, tay tôi cũng không dài đến thế." Hoắc Chấn Phi rít một hơi thuốc: "Nhưng bất kể là thời điểm nào, người ở bên cạnh một người đàn ông phải luôn có thể giữ thể diện cho anh ta, phải tỏ ra là đủ tầm. Cậu đã theo Hoắc Niệm Sinh, cậu sẽ phải là bộ mặt của chú ấy khi chú ấy không có mặt, đến lúc phải ra mặt thì cậu không thể tỏ ra hèn nhát."

Cấp bậc của anh ta cao hơn hẳn Hoắc Kinh Sinh. Trần Văn Cảng cười nói: "Đây chẳng phải là nói tôi không đủ tầm đó sao?"

Hoắc Chấn Phi nói: "Đừng nghĩ như vậy, chỉ cần Hoắc Niệm Sinh thích cậu thì cậu sẽ xứng đôi với chú ấy."

Đi được hai bước, Hoắc Chấn Phi dập điếu thuốc rồi hỏi: "Ngày mai tôi bảo tài xế đón cậu ở đâu?"

Trần Văn Cảng liếc nhìn anh ta vài giây: "Cao ốc Vân Đỉnh đi. Dạo này tôi vẫn ở đó."

Hoắc Chấn Phi nghe vậy thì nhìn anh thật sâu. Ánh mắt hai người bắt đầu đối đầu vô hình trong ánh tà dương. Hoắc Chấn Phi dời mắt đi trước, sau đó lịch sự chào tạm biệt rồi rời đi.

*

Vào thứ bảy, tài xế do Hoắc Chấn Phi cử đến đã đến đúng giờ hẹn.

Trần Văn Cảng ngủ thêm một giấc ở ghế sau, khi mở mắt ra thì đã đến nơi.

Lối vào khu nghỉ dưỡng suối nước nóng bày đầy những giỏ hoa. Như Hoắc Chấn Phi đã nói, khai trương thắng lợi, lúc 9 giờ sáng còn có lễ cắt băng khánh thành.

Những người nhàn rỗi không cần tham gia vào cuộc vui này. Trần Văn Cảng theo chân lễ tân vào phòng nghỉ cho khách, đó là phòng tổng thống đạt tiêu chuẩn cao nhất, nguy nga lộng lẫy.

Giang Thái đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, La Tố Vi cũng đi theo. Không biết La Tố Vi đã làm bao nhiêu công tác tư tưởng mà Giang Thái lúc này khá bình tĩnh, không ăn mặc kỳ quặc, cũng không la hét. Hôm nay cô bé mặc quần áo bình thường như người trái đất, áo voan và quần jean, không trang điểm, trông có vẻ hơi nhợt nhạt.

Luật sư Chúc, tâm phúc của Hoắc Niệm Sinh, cũng có mặt, đang thân thiện trò chuyện với cô.

Trần Văn Cảng lại gần: "Luật sư Chúc."

Luật sư Chúc gật đầu chào anh. Hôm nay anh ta có mặt ở đây để đại diện cho quyền lợi của Hoắc Niệm Sinh.

Bốn người đợi đến khi chán ngắt, thậm chí còn mượn cả bộ bài để chơi bài xì dách. Cuối cùng Hoắc Chấn Phi cũng kết thúc buổi lễ, chậm chạp đến nơi.

Giang Vãn Hà đi theo sau, bà ta cũng thuê luật sư riêng. Giang Thái nhìn thấy bà ta thì ngoảnh đầu đi, ngồi trên sô pha không nhúc nhích.

Hoắc Chấn Phi bình thản hỏi thư ký: "Chủ tịch vẫn chưa tới?"

Thư ký cung kính nói: "Xe đang trên đường, sẽ tới ngay thôi."

Trần Văn Cảng và luật sư Chúc nhìn nhau một cái.

Nơi đàm phán là trong phòng làm việc, Hoắc Chấn Phi dẫn Giang Vãn Hà vào ngồi trước. Nửa giờ sau, chú ba Hoắc được đám đông vây quanh đi vào, trông rất uy nghiêm đáng sợ. Khá nhiều người nhà họ Hoắc có mặt. Chú hai Hoắc và con trai Hoắc Anh Phi, cùng cả Hoắc Kinh Sinh lần lượt đi theo vào.

Khí thế của Giang Vãn Hà gần như bị chèn ép không còn gì. Bà ta sao có thể là đối thủ của đám doanh nhân khôn ngoan cho được, khi hai bên đối đầu nhau thì chỉ biết tấn công mạnh mẽ lúc đầu, sau đó yếu đi, cuối cùng kiệt sức. Ngay từ bước đầu tiên, bà ta đã mất áo giáp, trong căn phòng đầy người chen chúc, bà ta dường như vẫn là một nhân viên lễ tân không biết tự lượng sức, ảo tưởng được một bước lên mây.

Giang Vãn Hà chật vật chống trả, Giang Thái ở bên ngoài vẻ mặt phức tạp.

Trần Văn Cảng vỗ vai cô bé.

Cánh cửa phòng làm việc thực ra không đóng, tiếng đấu khẩu vẫn liên tục vọng ra từ bên trong. Viện quân của Giang Vãn Hà chỉ có một luật sư, thậm chí còn không phải là luật sư giỏi nhất, đang phải vật lộn để thương lượng các điều khoản.

La Tố Vi thở dài, mang nước uống đến cho Giang Thái đang co người lại trên sô pha.

Bọn họ nói chuyện từ trưa cho đến khi mặt trời lặn mà vẫn không có kết quả.

Hoắc Chấn Phi quay lại, thấy Trần Văn Cảng đứng cách cửa một khoảng, cau mày nhìn vào trong. Mỹ nhân có nhăn mặt cũng vẫn đẹp. Hoắc Chấn Phi lặng lẽ đi ra hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không. Tôi chỉ nghĩ là các người đã kéo dài quá lâu rồi. Có khó để thống nhất ý kiến đến vậy không?"

"Chủ yếu là do bà Giang, bà ta có những ý tưởng không thực tế, mà lại không muốn thỏa hiệp."

"Vậy bây giờ thế nào, chưa có ai được ăn trưa tử tế, các người định tiếp tục kéo dài đến khuya à?"

Trần Văn Cảng biết chiêu trò của bọn họ. Mệt mỏi, đói khát và cái lạnh kéo dài sẽ làm suy yếu thể lực của một người. Máy lạnh trong phòng khách được bật ở mức cao đến nỗi có thể làm người ta chết cóng, đám đàn ông bên trong đều diện Âu phục giày da, chuẩn bị sẵn sàng. Anh liếc nhìn Giang Vãn Hà, ánh mắt lướt qua từng người nhà họ Hoắc, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Hoắc Chấn Phi, nở nụ cười nửa miệng.

Hoắc Chấn Phi làm như không có chuyện gì xảy ra, thái độ cởi mở: "Đúng vậy. Đây là vấn đề nghiêm trọng, không thể thảo luận xong ngay được. Nếu thật sự không được thì cứ gác lại đi, khu nghỉ dưỡng đang trong giai đoạn thử nghiệm, cuối tuần rồi, mọi người có thể đi thư giãn thả lỏng."

Anh ta quay người trở lại phòng làm việc.

Tiếng ồn bên trong tiếp tục trong nửa giờ nữa trước khi dừng hẳn, mọi người lần lượt đi ra.

Lúc này, Trần Văn Cảng đã đi rồi. Anh đến quầy lễ tân để lấy một phòng giường lớn, thay quần áo, một mình đi đến suối nước nóng.

Lúc này trong khu nghỉ dưỡng không có nhiều du khách, hồ nước nóng lớn gần như không có người qua lại. Sương trắng dày đặc, không khí nóng bức ngột ngạt. Trần Văn Cảng đắm mình trong hồ tắm rượu vang đỏ, nhắm hờ mắt, nghe tiếng bước chân tiến lại gần cùng tiếng nước chảy khe khẽ.

Giọng nói như đang cười của Hoắc Niệm Sinh vang lên: "Ngâm có hài lòng không?"

Trần Văn Cảng mở mắt, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt, nhẹ nhàng đưa một tay về phía y.

"Hài lòng? Mấy người trong gia đình anh cứ như muốn ăn thịt người khác, cũng muốn ăn thịt cả em này."

"Bây giờ đã biết là khó nhằn chưa?"

"Người nào người nấy đều như cáo thành tinh ngàn năm tuổi... Ngoại trừ Hoắc Kinh Sinh."

Hoắc Niệm Sinh nghe vậy không khỏi bật cười.

Trần Văn Cảng tươi cười với y.

Hoắc Niệm Sinh thay một chiếc áo choàng tắm, vạt trước hở ra để lộ đường nét cơ ngực, y bước tới nhưng không c** đ*, ngồi xuống cạnh Trần Văn Cảng, chỉ duỗi bắp chân vào hồ nước nóng.

Trần Văn Cảng ngước lên nhìn y.

Hoắc Niệm Sinh thò tay vào trong nước nóng hổi, vốc một vốc nước, đổ lên ngực anh. Những ngón tay ướt át lướt qua xương đòn, để lại một vệt nước ấm.

Trần Văn Cảng nhìn quanh: "Chắc là không ở quanh đây chứ."

Hoắc Niệm Sinh nhướng mày, quay mặt anh lại, từ từ đưa ngón tay cái vào miệng anh: "Không."

Bình Luận (0)
Comment