Phòng triển lãm rất giản dị, không có quảng cáo ở lối vào, người qua đường không thể biết được có gì bên trong, chỉ có hai nhân viên bảo vệ canh gác nghiêm ngặt.
Đẩy cửa ra, đi qua nhiều ngã rẽ để đến phòng bên trong mới là một thế giới hoàn toàn mới. Cả căn phòng đầy đồ trang sức và đá quý, lấp lánh chói mắt. Kim cương vàng, kim cương hồng, kim cương xanh, ngọc lục bảo, hồng ngọc huyết bồ câu, tất cả được đặt trong tủ kính, trong tầm với, không hề có khoảng cách với khách đến tham quan.
Các hiện vật trưng bày chủ yếu là vòng cổ kim cương và vài kiểu nhẫn, đa số là nhẫn mã não và nhẫn phỉ thúy, không có chiếc nào dùng để cầu hôn hay làm nhẫn cưới. Nhưng Trần Văn Cảng nhìn thấy rồi, chân vẫn cứ không nhịn được dính chặt ở đó, trên mặt dần dần hiện ra một vầng ánh sáng dịu nhẹ.
Bên cạnh là tủ trưng bày đầy ắp trang sức bạc, thiết kế đẹp mắt, cũng khá độc đáo, không hề lẫn với những món trang sức khác. Có một đôi nhẫn khắc chữ nghệ thuật bên trong, độ rộng và đường nét đều rất vừa phải, Trần Văn Cảng nhìn thoáng qua là thích ngay. Hợp nhãn là một khái niệm rất khó giải thích, nói một cách thần bí thì có nghĩa là khi nhìn thấy điều gì đó, con người cảm thấy đó là định mệnh, chắc chắn phải là nó.
Anh đứng đó nhìn hồi lâu, Du Sơn Đinh bèn sáp tới. "Những thứ ở đây không có giá trị gì nhiều, do con gái của nhà tổ chức làm ra. Người ta học chuyên ngành thiết kế trang sức, mới vào nghề, giành được vài giải thưởng nhỏ, nhưng được cái tốt số, cha mẹ chịu đập tiền nâng tầm cho con, cậu cứ nhìn những tủ khác xem, cái nào chẳng là đồ ở cấp bậc đấu giá?"
Trần Văn Cảng cười nói: "Vậy thì tốt quá, nhưng không biết cô ấy có chịu đơn hàng không."
Du Sơn Đinh hiểu ý: "Hôm nay thật trùng hợp, người ta ở ngay đây, để tôi lên xin thông tin liên lạc cho cậu, cũng dễ thôi."
Ngoài trang sức, phòng triển lãm còn trưng bày đồng hồ. Lư Thần Long đang nâng Tiểu Bảo lên nhìn Tourbillon ở bên đó. Cấu trúc cơ khí tinh xảo cứ chuyển động liên hồi, thu hút sự chú ý của Tiểu Bảo được một lúc, nhưng sau khi ngắm được hai phút thì nó lại chán. Lư Thần Long không cho chạm vào, nó cảm thấy chẳng vui vẻ gì nên ồn ào nhất quyết đòi về nhà.
Lư Thần Long nói: "Nghe lời, lát nữa chúng ta cùng về."
Tiểu Bảo sốt ruột vặn vẹo tới lui: "Không chịu, đi về ngay."
"Mua kem có ăn không?"
"Đi về! Đi về mà!"
Anh trai chỉ có thể thở dài. Nhưng họ còn phải chờ Du Sơn Đinh, Lư Thần Long dụ Tiểu Bảo nhìn vào một cái cài áo kim cương Phượng Hoàng Lửa để đánh lạc hướng chú ý của nó: "Nhìn kìa, một con chim nhỏ! Con chim nhỏ này là của ai vậy?"
Trần Văn Cảng đang định bế thay hắn một lúc thì đột nhiên có người đến: "Ê, các người trà trộn vào bằng cách nào? Bảo vệ đâu? Chết hết rồi à?"
Tiếng ồn ào chói tai, cả hai đều không phản ứng gì, cùng ngây ra.
Nhân viên chăm sóc khách hàng đứng canh chừng tại hội trường triển lãm cũng sửng sốt một lúc, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại: "Không, không, họ có vé."
Một kẻ bên cạnh gã kia nói: "Hạng người hạ đẳng nào cũng cho vào à, đã kiểm tra xem chúng nó có vé thật không chưa?"
Trần Văn Cảng cau mày, nhìn rõ người vừa tới, một gã mập tròn quay, tính ra cũng là oan gia ngõ hẹp, chính là Hà Gia Tuấn anh trai của Hà Uyển Tâm. Không chỉ quen biết nhau mà còn có hiềm khích với nhau lần trước ở nhà hàng.
Trần Văn Cảng vẫn rất lịch sự, cười nói: "Chúng tôi chuẩn bị đi rồi. Cậu Hà có thích thì cứ từ từ mà xem."
Hà Gia Tuấn chép miệng mấy cái: "Mày thì xem xong rồi hả? Lại định nhờ ai trả tiền?"
Mấy tên bạn bè xung quanh gã cũng ôm bụng ra vẻ nhịn cười.
Hà Gia Tuấn bước lại gần: "Hay mày cũng đừng bỏ gần tìm xa nữa, gọi tao một tiếng anh, tao mua cho mày cũng được thôi."
Đám người cười lớn hơn nữa.
Lư Thần Long lạnh lùng nói: "Chúng tôi không có trộm cắp, các người ăn nói cẩn thận chút."
Hà Gia Tuấn nhìn hắn từ đầu đến chân: "Mày không nói thì tao cũng quên mất." Gã chỉ vào Lư Thần Long và Tiểu Bảo, rồi nói với nhân viên chăm sóc khách hàng: "Trước khi đi, nhớ lục túi bọn nó đấy, đừng có mà để bọn gian xảo này mang theo cái gì đi mất."
Trần Văn Cảng bước tới chắn lại: "Nếu anh nghi ngờ thì gọi cảnh sát. Gọi ngay bây giờ."
Nhân viên chăm sóc khách hàng bị kẹp ở giữa thật sự là tiến thoái lưỡng nan, anh ta chỉ là người làm thuê, vừa không dám khám xét người vừa không muốn báo cảnh sát làm ầm ĩ.
Đám con nhà giàu đứng cạnh bắt đầu ồn ào, la ó trông như trò hề.
May mà lúc này thì Du Sơn Đinh đến, dẫn theo cả nhà tổ chức.
Người đứng sau hậu trường có thể tổ chức được một triển lãm như thế này tất nhiên không phải là hạng tầm thường. Trần Văn Cảng chỉ vừa quyết định theo Du Sơn Đinh đến đây, gặp mặt rồi mới nhận ra đó là Mạnh Sư Hồng, một ông trùm kinh doanh trong thành phố. Hà Gia Tuấn và đám bạn bè thì dùng thư mời của cha chú trong nhà, tất nhiên là đều biết. Vì vậy, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt họ, ông Mạnh và phu nhân vừa bước vào phòng, chưa mở miệng thì trò hề đã được tự giác giải quyết.
Bà Mạnh là người hiền hòa, trò chuyện với Trần Văn Cảng vài câu, đưa cho anh danh thiếp của con gái mình. Hai vợ chồng họ cũng chỉ tiện đường ghé vào phòng triển lãm, đang chuẩn bị đi về.
Lư Thần Long đang ôm Tiểu Bảo trong tay, bỗng nhiên thằng bé nổi điên, nhất quyết muốn lấy Phượng Hoàng Lửa ra chơi. Lư Thần Long quát khẽ: "Không được! Đừng quậy!" Tiểu Bảo bắt đầu khóc ré lên thảm thiết như tiếng heo bị làm thịt, như thể đó là món đồ chơi yêu thích của nó.
Cảnh tượng lại trở nên khó xử, Lư Thần Long thường xuyên bị em trai mình làm cho xấu hổ, nhưng lúc này, ánh mắt giễu cợt xung quanh lại đặc biệt khó chịu.
Hà Gia Tuấn cười châm chọc: "Cũng chỉ hơn 100.000 thôi, không đắt, nếu nó thích thì mua cho nó chơi."
Bà Mạnh bỗng mỉm cười dịu dàng: "Mua kim cương cho trẻ con không tốt đâu. Nhìn kìa, ở đây có khóa trường thọ đấy." Bà vẫy tay, dẫn Lư Thần Long đến tủ trưng bày trang sức bằng bạc: "Đây là tác phẩm của con gái tôi, ấy, các cậu đừng chê tôi là mèo khen mèo dài đuôi, người làm cha mẹ thích lo chuyện bao đồng thế đấy, nhưng tôi thấy con bé làm rất tốt."
Giọng điệu của bà thong dong chậm rãi, khiến Lư Thần Long chẳng hiểu sao cảm thấy an tâm, hắn thậm chí không hỏi giá: "Đẹp lắm, cái này tôi lấy."
Trần Văn Cảng dỗ Tiểu Bảo nín khóc rồi đi đến quầy chăm sóc khách hàng thanh toán, bên kia quẹt thẻ cho anh.
Lư Thần Long nhìn vào máy POS, 500 tệ.
Bà Mạnh cười, giải thích: "Đây là tác phẩm của nó thời còn đi học, chưa chín chắn lắm."
Du Sơn Đinh đưa ba người trở về. Đi được nửa đường, Lư Thần Long dường như tỉnh ngộ: "Bà ấy là người tốt."
Số tiền 500 tệ này là khoản chi ngoài dự kiến, nhưng nó giúp hắn giữ được chút thể diện và tâm trạng cả ngày, cùng một cái khóa trường thọ nhỏ. Hắn trừng mắt giận dữ nhìn thủ phạm đang nằm trên đùi mình mà ngủ sau khi phá mệt rồi, nước dãi chảy ròng ròng.
Trần Văn Cảng đưa tay sờ trán Tiểu Bảo.
Sau khi tiễn anh em Lư Thần Long, Du Sơn Đinh lại hỏi Trần Văn Cảng đi đâu.
Trần Văn Cảng chưa kịp nói gì thì bất ngờ thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ. Lúc nãy trên xe anh không nghe thấy, bây giờ gọi lại thì Giang Thái ở đầu dây bên kia nói như chất vấn: "Sao anh không ở trường?"
"À." Trần Văn Cảng đáp: "Hôm nay anh nghỉ. Em có chuyện gì?"
Giang Thái từng ra vẻ muốn vứt danh thiếp của anh, nhưng thật ra là không làm vậy, vẫn giữ nó bên mình. Có lẽ cảm thấy tự tát vào mặt mình quá nhanh, cô bé ấp a ấp úng đáp: "Em trốn học bỏ chạy ra ngoài. Anh ở đâu, em đi tìm anh."
Trần Văn Cảng đuổi Du Sơn Đinh đi về, một mình bắt taxi tới đó.
Anh gặp Giang Thái ở một quán trà sữa. Thoạt nhìn, hình ảnh của cô bé đã thay đổi, được chăm chút từ đầu đến chân, tóc tai gọn gàng, quần áo giày dép cũng sang trọng hơn. Nhưng cô bé thu mình ngồi ở ghế trong cùng, đội nón lưỡi trai, mắt nhìn xung quanh, làm như mình là tội phạm bị truy nã.
Không chờ anh hỏi, Giang Thái đã chủ động than phiền: "Em không chịu đựng được nữa, họ đối xử với em như phạm nhân vậy."
Tất nhiên, đây chỉ là lời một chiều của cô bé. Nếu để cho thư ký của Hoắc Chấn Phi lên tiếng, có lẽ anh ta sẽ cho rằng mình chỉ đang làm theo lệnh. Anh ta sắp xếp cho Giang Thái chuyển trường, đồng thời thu xếp cho cô bé mọi nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống, bao gồm một người giúp việc, một tài xế và hai gia sư, thực sự đã làm rất chu đáo. Những người này có trách nhiệm đưa đón đến trường và kèm cặp việc học của cô bé, làm việc tận tâm để cô bé không còn cơ hội chạy nhảy lung tung nữa.
Nhưng Giang Thái lại căm ghét điều đó: "Em thậm chí còn không có quyền tự do ra ngoài."
Thế mà thật sự cho người theo dõi cô bé 24 giờ một ngày, cách làm đơn giản và thô bạo nhưng hiệu quả. Giang Thái nổi điên lên, thậm chí còn gọi cảnh sát, nói rằng họ đang hạn chế quyền tự do cá nhân của mình. Khi cảnh sát đến mới thấy cô bé là trẻ vị thành niên, đây là biện pháp giám hộ của gia đình, nên gọi cảnh sát cũng vô ích.
Trần Văn Cảng nghĩ đến nhóm bạn hư hỏng đêm khuya còn lang thang đi chơi của cô bé, không biết phải nói gì.
Kết thúc giai đoạn than phiền, Giang Thái mới bất ngờ nói: "Mẹ em đã không trả lời tin nhắn của em suốt hai ngày rồi."
Giang Vãn Hà ra nước ngoài dưỡng bệnh. Trần Văn Cảng trầm ngâm một lát rồi an ủi: "Anh có thể hỏi giúp em."
Hoắc Chấn Phi hình như đang họp, đầu tiên là không chút do dự cúp máy, mười lăm phút sau gọi lại cho anh.
"Nó trốn học đi tìm cậu? Tôi bảo tài xế đến đón về."
"Tạm thời không cần, không bị lạc mất đâu." Trần Văn Cảng hỏi: "Anh không ngăn cản Giang Vãn Hà trả lời tin nhắn chứ?"
Hoắc Chấn Phi đáp: "Tất nhiên là không, tôi đã đủ bận rộn rồi, sao phải để tâm chứ? Bà ta không trả lời vì thực sự không thể mà thôi. Cậu cũng biết rằng bà ta đã ở giai đoạn cuối của bệnh suy thận mạn, có thể gặp nhiều biến chứng khác nhau. Nói thật với cậu, kể từ khi đến viện an dưỡng, tình trạng của bà ta rất bất ổn, tình hình có thể trở nên tồi tệ hơn bất cứ lúc nào." Như thể sợ bị nghi ngờ, anh ta còn hứa: "Tôi thực sự đã cho người liên hệ với những bác sĩ và viện an dưỡng tốt nhất rồi. Cậu có thể tin điều đó."
Trần Văn Cảng không hề mắc lừa: "Anh không định cho Giang Thái biết, cũng không muốn cô bé đi thăm, đúng không?"
Hoắc Chấn Phi thật sự không nghĩ đến việc tốn công sức: "Có cần thiết không? Giang Vãn Hà chỉ gây ảnh hưởng tiêu cực cho nó thôi."
"Anh hoàn toàn không có ý định nói với Giang Thái rằng sức khỏe của mẹ cô bé đang yếu đi sao?"
"Tất nhiên là khi hấp hối thì tôi sẽ báo cho nó biết. Nếu không kịp đến gặp lần cuối, thì sau đó sẽ là đám tang."
Trần Văn Cảng cúp máy, quay lại quán trà sữa. Giang Thái hỏi: "Thế nào rồi?"
Khi Hoắc Niệm Sinh cùng trợ lý Amanda trở về căn hộ, y biết có người ở nhà, Trần Văn Cảng đã liên lạc trước.
Đèn trong bếp sáng. Trần Văn Cảng ngồi trên chiếc ghế cao, đeo tạp dề, tay cầm đũa chấm nước, đang học cách làm hoành thánh. Trên bàn bếp đã có một hàng thành phẩm, trắng muốt béo tròn, bề ngoài trông cũng ổn, chỉ có điều kích thước lớn nhỏ không đồng nhất.
Giang Thái ngồi đối diện anh, chăm chú nghiên cứu một cái vỏ hoành thánh với vẻ mặt lạ lùng, không có vẻ gì là muốn giúp đỡ.
Ánh sáng dịu nhẹ. Hoắc Niệm Sinh nhìn hồi lâu rồi bước tới, khẽ mỉm cười: "Sao lại nghĩ đến việc gói cái này?"
Trần Văn Cảng đáp: "Vốn đã định làm hoành thánh rồi, vỏ và nhân cũng mua sẵn rồi đông lạnh từ trước, còn gặp Giang Thái trốn học chạy ra chỉ là ngoài ý muốn. Mà lại nghĩ đưa cô bé đến văn phòng của anh sẽ bất tiện, thôi thì tìm nơi ở tạm trước đã."
Hoắc Niệm Sinh đã nghe anh nói rõ tình hình rồi, chỉ liếc thoáng qua Giang Thái một cái.
Kể ra thì cũng lạ, Giang Thái luôn tỏ ra khinh thường người khác, nhưng lại đặc biệt nhạy cảm với ánh mắt châm biếm của Hoắc Niệm Sinh. Cô bé co rúm lại, sợ y theo bản năng.
Chiều nay, Trần Văn Cảng kể lại lời Hoắc Chấn Phi nói với Giang Thái, cô bé nói muốn ra nước ngoài thăm mẹ ở viện an dưỡng.
Hoắc Niệm Sinh không quan tâm mấy, chỉ cần chi một ít tiền thôi, y phất tay với Amanda: "Cô biết tình hình rồi đấy, đưa nó về nhà lấy hộ chiếu, vé máy bay và chỗ ở thì coi là công tác, công ty sẽ hoàn trả chi phí khi cô về."
Amanda đến đây cũng là vì việc này, đồng ý, hỏi lại sếp: "Khi nào chúng tôi khởi hành?"
Hoắc Niệm Sinh đáp: "Đi ngay bây giờ."
Giang Thái sững sờ một lúc, không có thời gian để mà chần chừ, cứ thế bị ép đi ra cửa, xỏ giày vào lần nữa. Cô bé liếc nhìn Trần Văn Cảng từ xa, cảm thấy hơi bối rối, cứ tưởng ít nhất cũng phải được ở lại ăn cơm trước rồi mới đi.
Hoắc Niệm Sinh tiễn họ ra đến cửa, như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô bé, cười khẩy: "Tôi không ngại mời khách ăn thêm một bữa. Nhưng cô không phải. Được rồi, để sau nói chuyện, cô còn phải học nhiều về cách đối nhân xử thế."