Trước khi đi ngủ, Trịnh Bảo Thu đến gõ cửa phòng Trần Văn Cảng, hỏi anh: "Anh có về trường cũ dự lễ cổ động tốt nghiệp không?"
Trần Văn Cảng dựa vào khung cửa trò chuyện với cô: "Anh vừa nhận được tin, sao em cũng biết?"
"Vì anh mãi không trả lời nên cô giáo phải gọi điện đến tận nhà! Sao anh không đồng ý?"
"Không phải là anh không đồng ý, chỉ là vẫn chưa quyết định thôi."
"Chuyện đơn giản lắm kia mà, anh có thời gian thì đi, không có thời gian thì đừng đi. Sao thế, anh còn lo lắng gì à?"
"Em quên mất anh vẫn đang mang tội à." Trần Văn Cảng tự nói đùa: "Dạo này phải giữ mình kín đáo thôi."
"Xem anh nói gì kìa, như thể anh hai anh ba chưa từng đánh nhau với ai vậy. Bác Hà sẽ giữ thể diện cho ba, nói sẽ không truy cứu thì sẽ không truy cứu thật mà." Trịnh Bảo Thu nói: "Trường cũ của chúng ta hàng năm đều tổ chức lễ cổ động, hướng dẫn học sinh cách chọn chuyên ngành, chẳng phải đây cũng là chuyện tốt à? Cô giáo nói người được mời đều là những học sinh giỏi nhất tốt nghiệp trong vòng năm năm qua, anh thấy không, em muốn đi cũng không đủ tiêu chuẩn để đi."
"Được, anh sẽ suy nghĩ." Trần Văn Cảng mỉm cười chúc cô ngủ ngon.
Trong khi đó, Thích Đồng Chu nằm trên giường, không buồn ngủ, vẫn đang lướt diễn đàn trên điện thoại. Cậu ta liên tục tải lại bài đăng về Hà Gia Tuấn, bởi khi lên đến bình luận thứ 35 thì có một người nhảy ra, tự nhận là nhân viên phục vụ ở một khách sạn năm sao, nói rằng đêm hôm đó đã chứng kiến một cuộc ẩu đả ở khu vực hút thuốc từ xa, không biết có đúng là việc đó hay không.
Trong thành phố có rất nhiều con nhà giàu, bộ mặt mập như heo của Hà Gia Tuấn thường xuyên xuất hiện trên báo chí, nên người bình thường muốn nhận ra gã không khó. Chủ bình luận thứ 35 đã lén quay một video, tải lên một ảnh chụp màn hình mờ. Sau một hồi so sánh, đoán chắc chắn đó là cậu Hà. Tất nhiên vẫn sẽ có người tiếp tục đặt câu hỏi, thông tin chi tiết bị tiết lộ nhiều hơn.
Về phần người đánh gã là ai, chủ bình luận kia đột nhiên được phủ lên hào quang thợ săn ảnh, nói rằng một cậu ấm nhà nào đó xưa nay là oan gia ngõ hẹp của cậu Hà cũng xuất hiện ở hiện trường. Tuy nhiên, không phải hai kẻ thù không đội trời chung này đích thân thi triển quyền cước, ở giữa còn có một người thứ ba. Cứ thế, sức nóng của bài đăng ngày càng tăng.
Khi số bình luận lên đến hơn 200, bất ngờ xuất hiện một người trong cuộc khác, bắt đầu tiết lộ thêm toàn bộ câu chuyện. Chủ bình luận này tiết lộ rằng người đánh là "thú cưng" mà cậu ấm nhà nào đó bao nuôi, không hiểu sao đêm đó lại nổi điên vung móng vuốt cào người ta. Hà Gia Tuấn tiếng xấu đồn xa, những chủ đề về đời tư của gã luôn thu hút trí tưởng tượng của mọi người, dẫn đến những suy đoán sôi nổi bên dưới.
Chẳng trách Thích Đồng Chu không ngủ được. Dựa theo manh mối, không khó để đoán ra cậu ấm nhà nào đó mang họ Hoắc. Vì người này cũng có tiếng xấu, nên đám đông bà tám nhanh chóng chuyển sự chú ý sang "thú cưng" kia. Người mà y nuôi sao có thể là hạng thiện lành?
Theo Thích Đồng Chu, chủ bình luận thứ 200 rõ ràng có ý đồ xấu, mọi lời nói ra đều nhắm vào một mục tiêu. Người này biết sự tồn tại của Trần Văn Cảng, nhưng cố tình bóp méo sự thật để vu khống, mô tả anh là một sinh viên đại học bị Hoắc Niệm Sinh bao nuôi, biết anh học trường nào, thậm chí còn ám chỉ rằng mình có hình ảnh của anh. Đám đông bên dưới đều xúi bẩy, thúc giục kẻ đó đăng lên xem thử.
Thích Đồng Chu rất giận. Cậu ta bình luận khuyên bọn họ nên tôn trọng quyền riêng tư, ngược lại còn bị nhiều người tấn công, bảo cậu ta đừng lo chuyện bao đồng. Chủ bình luận đó còn như muốn thị uy với cậu ta, đe dọa sẽ đăng ảnh sau khi lượng bình luận lên tới 1000. Cậu ta gửi tin nhắn riêng cho người quản trị, yêu cầu xóa bài đăng nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi.
Trong lúc nóng nảy, không chỉ gửi link cho Trần Văn Cảng, thật ra Thích Đồng Chu còn gửi cho Lý Hồng Quỳnh hỏi xem phải làm sao. Việc này mà mang đi hỏi anh chị ruột của mình thì cứ có cảm giác không ổn, nhưng với chị nuôi có tinh thần nghĩa hiệp thì lại dễ mở lời hơn.
Lý Hồng Quỳnh đã trải qua nhiều sóng gió nên không coi trọng chuyện này: "Xóa thì xóa được. Nhưng càng cấm thì càng phản tác dụng, em biết mà."
"Vậy thì phải làm sao?" Thích Đồng Chu cảm thấy vì cô không sốt ruột mà thôi: "Gửi thư luật sư có được không?"
"Em định gửi thay cho Hà Gia Tuấn hay thay cho Hoắc Niệm Sinh?" Cô bật cười qua điện thoại.
"Em gửi thay..."
"Nhưng ở dưới vẫn chưa nhắc đến Tiểu Trần kia mà, em cũng không thể gửi thay cho cậu ấy được. Em có thể nhờ luật sư chuẩn bị thư luật sư trước."
"Chờ họ vi phạm trước mới gửi thì có khác gì mất bò mới lo làm chuồng đâu?" Cậu ta dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ không có cách nào để giải quyết trước sao?"
"Nếu em hỏi chị về kinh nghiệm ngành quan hệ công chúng, khi có chuyện gì xấu bị bới móc ra, chỉ cần dùng sức nóng của một chuyện xấu khác để che đậy là xong." Lý Hồng Quỳnh nói rất nhẹ nhàng: "Dân mạng mà, đều mang não cá vàng cả thôi, nếu có gì đó thú vị hơn thì chắc chắn họ sẽ không quan tâm đến việc vừa rồi nữa."
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây. Thích Đồng Chu không yên lòng, trằn trọc mãi, cuối cùng lật qua lật lại đến tận nửa đêm mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tất cả sóng yên biển lặng.
Không biết có phải do Lý Hồng Quỳnh không, nhưng bài viết đó đã bị xóa. Điều này không làm Thích Đồng Chu hoàn toàn yên tâm. Lý Hồng Quỳnh nói đúng, những kẻ tò mò chẳng bao giờ thỏa mãn với việc bới móc người khác đã nhanh chóng lập một bài viết khác để hỏi bài đăng hot hôm qua đi đâu rồi, tại sao quản trị viên lại tùy tiện xóa nó. Cứ như vậy kéo dài mãi, không có hồi kết.
Cậu ta thì như kiến bò chảo nóng, còn Trần Văn Cảng không hề lo lắng. Anh xin bác Lâm vài thùng carton, lo đóng gói đồ đạc trong phòng ngủ.
Trịnh Bảo Thu ngồi trên giường anh, bĩu môi nhìn anh đi qua đi lại, thở dài một cách khoa trương.
Trần Văn Cảng bật cười: "Hoặc là giúp anh đóng gói, hoặc là ra ngoài chơi đi, em cứ ngồi không nhìn thế mà không thấy chán à?"
Trịnh Bảo Thu khoanh tay nói: "Em vốn cũng không muốn anh dọn ra ngoài, anh còn trông mong em giúp anh à?"
Trần Văn Cảng xoa đầu cô: "Xin lỗi, anh cũng không muốn phải vội thế này đâu."
Nhưng suy cho cùng thì Trịnh Bỉnh Nghĩa đã bắt gặp anh và Hoắc Niệm Sinh đang âu yếm nhau ở trước cổng. Thực ra, Trần Văn Cảng chưa bao giờ e ngại, anh đã lường trước khả năng bị bắt gặp như thế này. Nhưng anh yêu Hoắc Niệm Sinh, anh không muốn lén lút. Chỉ có điều Trịnh Bỉnh Nghĩa đã ngoài 50 tuổi rồi, trong mắt ông, hành vi này quả thật là suồng sã, khiếm nhã.
Có thể thoải mái vui chơi, nhưng đừng để ai nhìn thấy, cũng không thể tự làm mất mặt trên phố. Sau lần bị kẻ xấu đăng hình ảnh cùng Trịnh Ngọc Thành lên, Trần Văn Cảng rõ ràng đã khẳng định về sau sẽ thận trọng hơn. Vậy tại sao lại vi phạm lần nữa? Vấp phải một hòn đá hai lần cũng có nghĩa là không hề tiến bộ. Bề ngoài, Trịnh Bỉnh Nghĩa không nói gì khó nghe, nhưng khi Trần Văn Cảng đi ngang qua phòng làm việc, anh nghe thấy ông nói riêng với bác Lâm rằng rất thất vọng về anh.
Trịnh Bảo Thu từ từ đứng dậy, kéo một chiếc thùng đến bên chân rồi ném từng món đồ vào trong như kiến chuyển nhà.
"Cái này có cần không?"
"Sao cũng được."
"Cái này thì sao?"
"Cái đó đưa anh đi."
Cô tìm thấy một album ảnh, mở nó ra: "Mà, nói thật chứ, suốt những năm qua anh sống trong nhà em có thấy vui không?"
Trần Văn Cảng cảm thấy giọng điệu của cô nghe rất tang thương: "Tất nhiên là anh vui rồi."
Trịnh Bảo Thu lật một trang: "Tết Trung thu mấy hôm trước, năm nay anh không có nhà, cô hai của em cứ đuổi theo hỏi anh ở đâu, chắc anh vẫn nhớ bà ấy, rất thích so sánh mình với người khác, cả buổi tối khoe khoang điểm số của Tiểu Kiệt thế này thế kia, năm nào cũng muốn vượt mặt anh. Rồi còn con trai của chú năm nữa, nói rằng anh bỏ ra ngoài là để trốn việc. Em đột nhiên nhận ra rằng có lẽ anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi sống riêng ở bên ngoài."
Trần Văn Cảng không thực sự quan tâm đến điều đó: "Một thời gian nữa sẽ mời em đến ăn tân gia, chúc mừng anh dọn nhà."
Cô tinh nghịch hỏi: "Tân gia nhà anh hay nhà Hoắc Niệm Sinh đây?"
Trần Văn Cảng rất thản nhiên: "Đều được, tùy em thích thế nào."
Cô quyết định hỏi trước khi anh đi: "Thật ra thì anh thích điều gì ở anh ấy?"
Trần Văn Cảng đáp: "Có lẽ vì anh ấy thích anh trước, còn tại sao thì em phải hỏi anh họ em rồi."
Dù sao cũng đã sống ở đây hơn mười năm, riêng quần áo của anh đã chiếm hết cả một phòng để đồ, năm sáu cái thùng vẫn chưa đủ. Vì vậy, anh chỉ đóng gói một phần, dự định chuyển những đồ thường dùng đến nhà Hoắc Niệm Sinh, cái nào ít dùng đến phố Giang Hồ.
Khi trời vừa rạng sáng, anh đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa trong giấc mơ. Trần Văn Cảng mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù, chỉ kịp chải vội bằng ngón tay, rồi được bác Lâm dẫn vào phòng làm việc của Trịnh Bỉnh Nghĩa. Vẻ mặt Trịnh Bỉnh Nghĩa khiến bầu không khí trở nên vô cùng nghiêm túc. Trần Văn Cảng tỉnh táo lại, thấy ông đang mặc đồ ngủ, hẳn cũng vừa bị đánh thức.
Anh chẳng hiểu ra sao, nghe Trịnh Bỉnh Nghĩa hỏi về mối quan hệ của anh với Mục Thanh: "Bình thường hai đứa ở cùng một nhà, va chạm với nhau, xảy ra xung đột là điều bình thường. Gần đây nó có làm gì mất lòng con không, hoặc là con có làm gì mất lòng nó không?"
Trần Văn Cảng sững sờ hồi lâu: "Theo như con biết thì không có."
Trịnh Bỉnh Nghĩa nhìn chằm chằm vào anh thật lâu bằng ánh mắt sâu thẳm.
Bác Lâm gõ cửa, bước vào nói nhỏ vài câu bên tai ông, Trần Văn Cảng lại bị đuổi ra ngoài.
Trịnh Bỉnh Nghĩa nhíu mày: "Được rồi, con về nghỉ ngơi đi."
Nhưng anh không còn buồn ngủ nữa, hoang mang đóng cửa phòng làm việc lại rồi đứng ở cuối hành lang. Vào giờ này, cả dinh thự trống rỗng, dường như tòa nhà vẫn còn đang ngủ say. Có tiếng bước chân chồng lên nhau đi tới, theo sau bác Lâm đi về phía phòng làm việc là Mục Thanh.
Trần Văn Cảng về phòng lấy điện thoại. Vẫn trên diễn đàn địa phương đó, trong cùng một mục, tối qua có một bài đăng không liên quan gì đến anh, tiêu đề là "Có ai đã xem triển lãm nghệ thuật hiện đại đó chưa, cùng thảo luận về nó nào".
Loại bài đăng này thường không được chú ý nhiều. Nhưng sau khi bình luận ngắn gọn về một vài người, chủ thớt đột nhiên chuyển hướng chú ý sang một họa sĩ mới vào nghề tên là Mục Thanh, đầu tiên là nói gã kỹ năng cơ bản yếu, đi nét rất kém, đang bị nghi ngờ đạo nét của người khác, lên ngôi toàn dựa vào lăng xê, loại trừ các đối thủ cạnh tranh.
Bên dưới cũng có chiêu trò "người trong cuộc" chạy ra bóc phốt: "Không phải tên này luôn lấy cớ tốt nghiệp trường danh tiếng để quảng bá bản thân sao? Thực ra tôi học cùng chuyên ngành với nó này, ở trong trường thì chỉ toàn là tai tiếng, khoác tấm da khác lên xoay mình một cái là trở thành họa sĩ tiên phong, buồn cười không?" Ngoài ra còn bắt đầu đào sâu vào lý lịch của gã: Cháu trai của Vua Thuyền, xuất thân từ gia đình giàu có, thảo nào có tư cách để được tung hô.
Nhưng điều thực sự khiến bài đăng này trở nên đáng chú ý là một bình luận tự nhận mình có mở cửa hàng sửa chữa ở trung tâm kỹ thuật số. Anh ta cho biết cách đây vài tháng, Mục Thanh này đã đến cửa hàng để sửa điện thoại, sau đó anh ta trực tiếp đăng tải bằng chứng lấy được từ bộ nhớ của điện thoại.
Sau khi đọc xong dường như có thể hiểu ra, cũng không thể trách chủ bình luận này liều lĩnh, vì có những thông tin gây sốc như vậy mà giữ kín cho riêng mình thì đúng là rất khó. Ít nhất thì bằng chứng cũng cho thấy Mục Thanh có rất nhiều tài khoản trên nền tảng này, gã đã sử dụng những tài khoản đó để nói xấu sau lưng người nhà họ Trịnh. Thậm chí bao gồm cả bản thân Trịnh Bỉnh Nghĩa. Nếu may mắn, sẽ có thợ săn ảnh sẵn sàng mua thêm bằng chứng.
Một loạt các xu hướng bất thường, có dấu hiệu định hướng dư luận rất rõ ràng, thủ đoạn tuy đơn giản thô bạo nhưng đủ để vạch trần hoàn toàn một người.
Khi bước ra khỏi phòng, mặt Mục Thanh tái nhợt, bọng mắt đen xì, khó mà biết được là gã gặp ma, hay gã chính là con ma đó.
Trần Văn Cảng vẫn đang đợi ở hành lang. Mục Thanh bước tới, đột nhiên tiến lên vài bước, áp sát anh: "Có phải mày làm không?"
Trần Văn Cảng bình tĩnh nhìn gã: "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra."
Trong lúc họ đang nói chuyện trong phòng làm việc, anh vừa gọi cho luật sư Chúc, khi đối phương nhấc máy thì anh nhận ra mình không lịch sự chút nào.
Giọng nói của luật sư Chúc còn ngái ngủ, hiển nhiên vì bị quấy rầy mộng đẹp, có điều tư duy vẫn mạch lạc: "Cậu Trần, tôi là luật sư, nếu cậu phạm tội, tôi có thể hứa sẽ đến cứu cậu ra, nhưng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn pháp luật. Tôi không phải là người đứng sau chuyện này."
Trần Văn Cảng cười, xin lỗi anh ta: "Xin lỗi đã làm phiền anh, anh đi ngủ tiếp đi."
Mục Thanh nhìn anh với vẻ oán hận: "Bây giờ mày vui lắm hả? Đắc ý chứ gì?"
Trần Văn Cảng nói: "Không, thực ra tôi rất kinh hãi. Tôi biết cậu không thích tôi. Nhưng hôm nay đúng là ngày đầu tiên tôi phát hiện ra rằng tôi không phải là người duy nhất cậu ghét."
Sau khi trời sáng, một vị khách khác đến nhà, đó là trưởng phòng quan hệ công chúng của Trịnh Thị. Trịnh Bỉnh Nghĩa không thích vạch áo cho người xem lưng, nào có ngờ rằng lại sụp hố vì đứa cháu trai của mình. Tác động của vấn đề không lớn cũng chẳng nhỏ, Trịnh Bỉnh Nghĩa gọi trưởng phòng quan hệ công chúng đến để tìm lời khuyên. Nhưng đối với những công ty theo kiểu truyền thống như Trịnh Thị, bộ phận quan hệ công chúng chủ yếu chịu trách nhiệm duy trì website và quảng bá hình ảnh doanh nghiệp, khả năng cũng như nhận thức về khủng hoảng truyền thông chưa cao. Đặc biệt đối với tình huống việc riêng trong nhà của chủ tịch, trưởng phòng cũng bối rối.
Trưa hôm đó, Thích Đồng Chu tỉnh dậy, nhìn thấy lịch sử chat trong nhóm lớp mình thì đã có hơn 999 bình luận. Thích Đồng Chu đần cả người ra, mười phút sau vẫn không phản ứng gì. Cậu ta gọi cho Mục Thanh nhưng điện thoại bên kia đã tắt máy. Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, Thích Đồng Chu gọi sang số khác.
Ở đầu dây bên kia, Lý Hồng Quỳnh rất bình tĩnh: "Giải thích qua điện thoại không dễ đâu, em đến văn phòng chị nói chuyện đi."
Nửa giờ sau, Thích Đồng Chu ngồi xuống, cau mày nhìn cô: "Chị nói đi, việc này không phải do chị làm chứ."
Lý Hồng Quỳnh hỏi ngược lại: "Không phải là em muốn giúp Tiểu Trần giải quyết vấn đề sao?" Cô thản nhiên đứng dậy, rót một tách trà cho cậu em nuôi: "Chị cũng đã nói rồi, cách tốt nhất để che lấp một tin nóng là tạo ra một tin nóng mới."
Thích Đồng Chu đập bàn: "Chị chỉ đang ngụy biện! Em đang hỏi chị, tại sao lại dùng biện pháp cực đoan như vậy?"
Lý Hồng Quỳnh không giận, chỉ châm một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ. Cô cầm điếu thuốc, dựa vào bàn, vẫn bình tĩnh ôn hòa: "Đồng Chu, chị biết trông em có vẻ hơi ngây thơ, nhưng thực ra bản chất lại rất chính trực. Nhưng trong những việc đó, có cái nào mà Mục Thanh chưa làm không, có ai đổ oan cho cậu ta chưa?"
Đầu óc Thích Đồng Chu rối bời, nhưng đột nhiên một tia sáng lóe lên: "Đây là ý tưởng của Hoắc Niệm Sinh, đúng không?"