Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 98

Người khác đều đã xuống dưới, trong căn hộ rộng lớn chỉ còn lại hai anh em cùng cha khác mẹ, nhưng trông thì như không có quan hệ gì với nhau.

Khi một mình đối mặt với Hoắc Niệm Sinh, Giang Thái vô thức thấy hồi hộp, thậm chí còn không nhận ra mình đã đứng dậy: "Ờ..."

Hoắc Niệm Sinh cởi chiếc áo vest đen nặng nề của mình ra, tiện tay treo lên ngoài cửa, liếc cô với ánh mắt lạnh nhạt. "Sợ gì chứ? Tôi có ăn thịt người đâu."

Y là chủ căn hộ, đi về phía quầy bar như chốn không người. Giang Thái quay đầu nhìn theo Hoắc Niệm Sinh, nhìn y mở cửa tủ kính, chọn chọn lựa lựa, lấy ra một chai rượu màu nâu, rót vào ly thủy tinh, rồi cúi xuống lấy một viên đá từ tủ lạnh mini.

"Uống không?"

Cô bé hoàn hồn, nhận ra y đang hỏi mình, lúng túng cười gượng: "Tôi còn vị thành niên."

Hoắc Niệm Sinh "ồ" lên một tiếng, rồi đưa ly rượu lên môi, cười khẩy: "Sao vậy, cai rồi?" Y gần như viết lên mặt câu "Cô biết nghe lời à?".

Giang Thái căng người lên, ngẫm nghĩ từng chữ một trước khi trả lời, trước đây trốn học và uống rượu là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng cô bé chẳng nhớ nổi đã bao lâu rồi mình chưa đụng đến rượu trong khoảng thời gian bị kiểm soát nghiêm ngặt này. Nhưng cô bé không dám đụng vào rượu của Hoắc Niệm Sinh, sợ bị dụ dỗ phạm tội: "Không được, nếu anh Trần quay lại ngửi thấy... tôi không giải thích được."

Hoắc Niệm Sinh dựa vào quầy bar, cười cười, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sâu thẳm một lúc rồi mất hứng thú, quay đi.

Giang Thái lại thấy lạnh sống lưng.

Những ngày sống ở cao ốc Vân Đỉnh, xét tổng thể thì cô bé vẫn thoải mái, có đồ ăn thức uống, không bị bắt nạt, Trần Văn Cảng nói chung rất ôn hòa trừ những lúc ép cô phải ôn bài, thậm chí đôi khi còn tạo cho Giang Thái ảo tưởng rằng mối quan hệ giữa họ có thể hòa hợp hơn. Nhưng ngay khi Trần Văn Cảng rời khỏi, ảo giác này cũng biến mất.

Giang Thái cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có tình thân của người chung huyết thống với Hoắc Niệm Sinh. Đối diện với cô là một con thú hoang có bộ lông tuyệt đẹp nhưng đang che giấu sự nguy hiểm, còn cô chỉ là con thú ăn tạp cỡ nhỏ như linh miêu hay cáo thôi, mặc dù có thể sống tạm qua ngày trong lãnh thổ của đối phương, nhưng nếu biết khôn thì đừng nên đối đầu trực diện với kẻ săn mồi.

Hoắc Niệm Sinh đột nhiên hỏi: "Hai người ở chung thế nào rồi?"

Giang Thái cẩn thận đáp: "Cũng rất tốt. Anh Trần vẫn luôn chăm sóc tôi."

Hoắc Niệm Sinh gật đầu: "Ông nội vừa mất, bên ngoài có rất nhiều người đang hóng chuyện, đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi, cô có thể về lớp."

Giang Thái nói: "Được... nói cũng phải."

Hoắc Niệm Sinh nói thêm: "Đừng suốt ngày làm phiền cậu ấy. Tôi mới là anh trai của cô, có vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi."

Giang Thái nào dám nhận người anh ruột này: "Không cần không cần. Tôi sẽ học hành chăm chỉ, cố gắng không gây chuyện... được không."

*

Có một dãy đèn bị hư dưới gara tầng hầm, ban quản lý đã dán thông báo nhưng vẫn chưa có thời gian sửa chữa, ánh sáng hơi yếu.

"Xem ra hôm nay các anh không được thuận lợi lắm." Trần Văn Cảng nắm tay Hoắc Dữ Tường, đưa tay cậu nhóc ra.

"Con vào trước đi." Hoắc Chấn Phi nhận lại con trai, nhét nó vào xe: "Ba muốn nói với chú mấy câu."

Hoắc Dữ Tường không dám quậy phá, chỉ dựa vào cửa kính xe, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn theo bọn họ đi xa dần, môi mấp máy.

"Cậu đã biết trước rồi sao?" Hoắc Chấn Phi mơ hồ cảm thấy mình bị chơi một vố.

"Di chúc của ông cụ Hoắc sẽ không được công bố ra ngoài, đây là chuyện của gia đình anh." Trần Văn Cảng nói: "Ngay cả Niệm Sinh cũng không nói cho tôi biết nhiều bằng anh. Những điều không nên biết, tôi vẫn chưa biết."

"Vậy thì để tôi nói cho cậu biết, việc phân chia tài sản trong di chúc về cơ bản là đúng như dự đoán của chúng tôi, bao gồm cả cổ phần trong quỹ tín thác ở nước ngoài. Ông nội đã chỉ định thêm 2% cho Hoắc Niệm Sinh, có hiệu lực kể từ khi chú ấy kết hôn. Nhiều nhất thì chỉ thêm một điều kiện, nếu sau này vợ chú ấy sinh con trai thì phần quyền hưởng cổ tức này sẽ thuộc về vợ chú ấy, coi như một phần thưởng."

"Rồi sao nữa?" Trần Văn Cảng nghĩ cái này nghe qua chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

"Rồi sau đó, tôi đang hỏi cậu có biết việc này không, sau lưng Hoắc Niệm Sinh có một công ty đầu tư tên là Renault, mấy năm qua vẫn duy trì huy động vốn mua lại cổ phiếu trên thị trường thứ cấp, đây là chỗ dựa vững chắc của chúng tôi để đối trọng với phe chú hai. Nhưng chúng tôi không ngờ rằng Hoắc Niệm Sinh còn có chiêu trò khác nữa... hay đúng hơn, không phải là chúng tôi không ngờ rằng chú ấy còn có chiêu trò khác, mà là không ai nghĩ rằng chú ấy sẽ đăng ký 2% cổ phần dưới tên cậu. Cậu có hiểu điều này nghĩa là gì không? Hiện tại, cậu là cổ đông lớn của Hoắc Thị, có thể biểu quyết tại bất kỳ cuộc họp cổ đông nào."

"Chúng tôi đã ký một vài thỏa thuận trước khi kết hôn." Trần Văn Cảng nhớ lại. "Lúc đó, tôi nghĩ anh ấy muốn nắm giữ cổ phần dưới tên tôi."

"Vậy là cậu không biết những chi tiết này sao? Hay là cậu thậm chí còn không đọc kỹ những thứ mình ký?"

"Tôi có đọc qua. Nhưng thành thật mà nói, vào thời điểm đó, anh ấy đưa cái gì tôi cũng sẵn sàng ký vô điều kiện."

"Cậu thật sự chưa từng hoài nghi chú ấy." Hoắc Chấn Phi nghẹn lời.

"Cứ coi như tôi chỉ biết có yêu đương đi." Trần Văn Cảng chỉ biết mỉm cười.

Hoắc Chấn Phi thở dài, rút điếu thuốc ra nhưng Trần Văn Cảng lịch sự từ chối.

Ánh đèn làm khuôn mặt người bên dưới trở nên tái nhợt.

"Được rồi..." Hoắc Chấn Phi châm thuốc, rít một hơi rồi nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, không cần phải rối rắm chuyện dư thừa nữa. Tình hình hiện tại đã trở thành nếu cha tôi và các cổ đông khác thèm muốn 2% quyền biểu quyết đó, định tìm cách ép buộc hoặc dụ dỗ Hoắc Niệm Sinh cưới vợ, thì cũng phải cân nhắc đến ý kiến của cậu, cậu mà không vui thì hoàn toàn có thể mang 2% cổ phần của mình chạy sang phe chú hai. Được cái gì, mất đúng cái đó."

Trần Văn Cảng thậm chí còn có tâm trạng để nói đùa: "Vậy thì cũng là một thế cân bằng động."

Hoắc Chấn Phi lại thở ra một hơi khói: "Chuyện này nghiêm trọng lắm."

Trần Văn Cảng không còn giữ thái độ ôn hòa nữa: "Cứ nói thẳng những gì anh muốn nói."

"Đầu tiên, tôi muốn cậu hứa rằng sẽ không liên minh với chú hai và người của họ dưới bất cứ hình thức nào." Hoắc Chấn Phi cười cười, câu sau thì nghe như tự nhủ: "Nhưng nhìn cách cậu đối xử chân thành với Hoắc Niệm Sinh như vậy, tôi không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra."

"Có lẽ." Trần Văn Cảng đáp.

Hoắc Chấn Phi thở dài bất lực, nhìn anh bằng ánh mắt thành khẩn: "Văn Cảng, có một chút khả năng nào, cậu có thể hiểu, hay đúng hơn là có thể bao dung cho chuyện này không, nếu tôi có thể đảm bảo rằng Hoắc Niệm Sinh chỉ phải làm theo thủ tục? Ngoài ngày làm giấy tờ và ngày cưới, chú ấy có thể hoàn toàn không gặp mặt người vợ trên danh nghĩa, không đề cập đến chuyện sinh con. Chúng tôi chỉ cần lấy..."

Trần Văn Cảng tỏ vẻ có lỗi: "Điều đó không thể được."

Hoắc Chấn Phi chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Tôi hiểu rồi."

Hai người lại im lặng, lần này là Trần Văn Cảng phá vỡ: "Anh không định khuyên tôi nữa sao?"

Điếu thuốc của Hoắc Chấn Phi đã gần hết: "Tôi chỉ là không bỏ cuộc, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng cuối cùng. Nhưng thái độ của cậu kiên quyết như vậy, tôi tiếp tục dồn ép thì có ích gì ngoài việc chọc giận cậu? Tôi muốn tìm cơ hội nói hết mọi chuyện cho cậu mà còn phải làm sau lưng Hoắc Niệm Sinh."

Trần Văn Cảng liếc anh ta: "Dù vậy, tôi cũng nên nổi nóng với anh rồi, sao anh dám nhắc chuyện đó với tôi? Anh có muốn nghe thử lại những gì anh đang nói không? Các người đang yêu cầu bạn đời của tôi vì lợi ích cá nhân mà đi kết hôn giả, phản bội tôi, bỏ rơi tôi, trở thành kẻ đáng bị mọi người lên án. Anh Hoắc, có phải anh cảm thấy rằng chúng sinh đều như những con kiến dưới chân anh không? Quen biết nhau đã lâu, vậy mà thái độ của anh đối với tôi lại là thỉnh thoảng dụ dỗ lung lạc, bề ngoài làm như anh đứng về phía tôi vậy, rồi anh tưởng rằng tôi sẽ thỏa hiệp vì kế hoạch của các người sao?"

Hoắc Chấn Phi im lặng mất một lúc.

Ánh mắt Trần Văn Cảng nhìn anh ta có thêm phần khinh miệt.

Trước khi anh quay người bỏ đi, Hoắc Chấn Phi ngăn lại: "Cậu hiểu lầm tôi ở một điểm. Tôi là một doanh nhân hướng đến lợi nhuận, điều đó đúng, nhưng thái độ thân thiện mà tôi dành cho cậu không hoàn toàn là giả tạo. Vì chức trách và lập trường của mình, tôi cần phải làm những việc không đúng mực, thăm dò, đề phòng, đều có cả, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ghét cậu, nếu có thể, tốt nhất là đừng làm mọi người cùng khó xử."

Hai người quay lại chỗ chiếc xe. Hoắc Chấn Phi nổ máy, Hoắc Dữ Tường hạ cửa sổ xuống, vẫy tay chào Trần Văn Cảng.

"Chú Trần, con đến nữa được không?"

"Tất nhiên rồi." Vẻ mặt Trần Văn Cảng dịu lại. "Lúc nào con cũng được chào đón."

"Ngày mai thì sao? Mô hình của con vẫn còn ở trên lầu."

"Ngày mai cũng được, chú sẽ lên lầu nói với chú họ của con sau."

"Còn sau này thì sao? Các chú đi biển cạn có đưa con đi cùng không?"

"Đi biển cạn gì?" Trần Văn Cảng khựng lại.

"Thì lúc trước chú họ đã nói như vậy rồi, nếu các chú đi biển cạn, thì phải gọi con đi cùng."

Trần Văn Cảng hiểu ý, mỉm cười, vẫy tay đáp lại: "Cũng được. Chờ khi nào trường con cho nghỉ."

Thang máy trở lại tầng trên, Trần Văn Cảng mở cửa. Hoắc Niệm Sinh đang cầm rượu đứng ở quầy bar, nhấp một miếng. Trong khi đó, không hiểu sao Giang Thái lại đang ở quầy bếp, vẻ mặt nghiêm túc như sắp ra trận, đang cắt dưa leo thành những đoạn hình trụ không đều.

Trần Văn Cảng sửng sốt: "Em đang làm gì vậy?"

Giang Thái quay lại nhìn anh: "Ờm... Em vừa thấy anh lấy đồ ăn ra mà, anh không định nấu à?" Cô bé ở cùng một phòng với Hoắc Niệm Sinh sẽ cảm thấy vô cùng căng thẳng, y chỉ cử động một cái thôi là cô không nhịn được nhảy dựng lên, nói một câu "Tôi sẽ đi giúp", và rồi tình hình là thế này.

Trần Văn Cảng bật cười, lắc đầu cầm lấy con dao: "Cắt dưa leo như thế không được, tránh ra, để anh làm." Anh chỉ huy: "Lấy một lon gạo từ trong thùng ra, em biết nấu cháo chứ hả? Thêm nước nhiều vào, trong nồi có vạch báo mực nước."

Giang Thái nhanh nhẹn cởi tạp dề đưa cho anh, Trần Văn Cảng nhận lấy tròng vào, rồi giơ dao bếp lên, cắt mỏng dưa leo. Hoắc Niệm Sinh đặt ly rượu xuống, đi về phía anh. Giang Thái bỏ nồi cơm điện vào rồi vội vàng kiếm cớ bỏ chạy. Trần Văn Cảng không hiểu vì sao cô bé cứ hễ gặp anh trai mình là lại như chuột thấy mèo.

Hoắc Niệm Sinh chỉ cúi đầu tháo dây thắt sau tạp dề của anh ra, rồi thắt lại: "Thắt thế nào đây hả, thành nút chết rồi này."

Trần Văn Cảng chỉ cười: "Ăn tối nhẹ thôi nhé, gỏi dưa leo và đậu hũ trứng bắc thảo, đủ chưa?"

Hoắc Niệm Sinh cúi xuống ngửi cổ anh, cảm thấy rất hấp dẫn: "Tôi sao cũng được."

Trần Văn Cảng lấy thêm hai trái dưa leo: "Thêm xúc xích và trứng bác nữa đi. Mấy ngày nay anh ăn uống không đầy đủ rồi."

Hoắc Niệm Sinh cười khẽ, âm thanh nghẹn trong lồng ngực: "Sao em lại trở nên hiền thục thế này?"

Y cố tình tháo dây tạp dề, thắt lại, rồi lại tháo ra... Trần Văn Cảng cảm thấy lưng lúc chật lúc lỏng, nhưng không buồn để ý đến động tác của y, chỉ quay đầu lại, nhét một miếng dưa leo vào miệng Hoắc Niệm Sinh.

"Em chắc chắn không có năng khiếu làm đầu bếp." Trần Văn Cảng muốn mở tủ lạnh, thuận tiện hất Hoắc Niệm Sinh ra khỏi lưng, cười rồi nhìn y: "Nhưng học mấy món đơn giản cũng không khó. Đã sống thì không thể ăn ngoài thường xuyên được, không tốt cho sức khỏe."

Sau bữa cơm, Giang Thái muốn thể hiện mình tích cực tham gia làm việc nhà, bèn mang hết hết chén đĩa đi ném vào máy rửa chén, rồi lại chui vào phòng ngủ dành cho khách.

Tấm thảm trước sô pha chất đầy những mảnh mô hình bằng gỗ, chiếc hộp nhạc mới ráp một nửa đang dần thành hình.

Trần Văn Cảng cũng dựa vào quầy bar, Hoắc Niệm Sinh rót cho anh một ly whisky nhỏ. Hai người ngồi vai kề vai, Trần Văn Cảng ung dung từng miếng một, uống cạn chất lỏng dưới đáy ly. Hương than bùn lên men trong miệng, cơ thể anh nóng lên, đạt đến trạng thái say nhẹ rất vừa vặn, ngay cả nỗi oán hận đối với Hoắc Chấn Phi ở dưới lầu cũng tan biến.

"Chính là như vậy, ngày mai cháu trai của anh sẽ lại đến chơi."

"Ba nó còn không trở mặt, tất nhiên tôi không phản đối." Hoắc Niệm Sinh có ý nói đùa.

"Còn anh." Trần Văn Cảng nhìn y, đôi mắt lấp lánh như sóng nước: "Sao anh không bàn bạc trước với em?"

"Là lỗi của tôi." Hoắc Niệm Sinh thẳng thắn thừa nhận, cúi xuống hôn lên vai anh: "Tôi nên thành thật với em, phải không? Đôi khi tôi thật sự mong em không cần đối mặt với bất cứ điều gì, ngày ngày ở nhà chờ tôi là được rồi. Tôi biết ảo tưởng này thật thấp kém."

"Cứ để nó trong tưởng tượng thôi." Trần Văn Cảng đẩy đầu y ra. "Tiếp theo chú ba của anh định làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment