Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vương gia buông tay trước đã được không?” Thẩm Hi Hòa nhìn xuống tay Tiêu Trường Doanh. Ống tay áo của nàng trượt xuống, để lộ cánh tay bị băng bó, Tiêu Trường Doanh chớp mắt, mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua, hình như hắn đã bấu chặt lấy cổ tay mềm mại của nàng. Hắn thoáng mềm lòng, bèn buông tay ra.


Được tự do, Thẩm Hi Hòa ung dung thả tay xuống: “Trên đời này, người tôn quý như bệ hạ cũng có thứ không thể chiếm được. Liệt vương điện hạ nên nhớ kỹ câu này, thần nữ chỉ nói một lần thôi: Thẩm Hi Hòa là người phụ nữ mà cả đời này ngài sẽ không bao giờ chiếm được, điện hạ không nên tơ tưởng.”


Dứt lời, nàng chẳng buồn liếc mắt nhìn Tiêu Trường Doanh thêm lần nào nữa, cứ thể quay đi.


Đàn hương thoang thoáng, khói trắng lượn lờ.


Làn khói mỏng manh bao phủ gương mặt trắng ngần của Thẩm Hi Hòa, tôn lên dung nhan tuyệt sắc ẩn hiện sau màn khói, khung cảnh mông lung khiến người ta không nhìn rõ.


Mạc Viễn mở cửa bước vào, thấy Thẩm Hi Hòa đang ngồi sau án kỷ chỉnh dây đàn, dáng vẻ thong dong của nàng làm hắn chợt thấy kính sợ.


“Làm xong rồi à?” Thẩm Hi Hòa không ngẩng đầu lên, vừa chỉnh dây đàn vừa bình thản cất tiếng hỏi.


“Quận chúa, thuộc hạ đã sai người đưa chứng cứ đến cho Thái tử điện hạ, bảo đảm không có sai sót gì.” Mạc Viễn vội cúi đầu cung kính đáp, “Thử sử đang trên đường, chừng nửa canh giờ nữa sẽ đến đây.” “Trân Châu, đồ đạc thu thập đến đâu rồi?” Hai bàn tay thon thon của Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, ánh mắt nhìn về phía Trân Châu đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh.


“Bẩm quận chúa, đã thu thập đầu ra đó rồi ạ, lúc nào cũng có thể lên đường.”


Thẩm Hi Hòa nói: “Truyền lệnh, nửa canh giờ sau lên đường.”


“Vâng.” Trân Châu đáp, sau đó làm lễ lui ra.


“Thưa quận chúa.” Đợi Trân Châu đi rồi, Mạc Viễn cất tiếng.


“Có chuyện gì?” Thẩm Hi Hòa quay mặt sang hỏi hẳn. Ánh sáng dìu dịu soi lên gương mặt nghiêng của nàng, trông tựa nửa vầng trăng tròn ló ra khỏi mây, sáng sủa mà thanh thoát.


Mạc Viễn cúi đầu xuống: “Quận chúa giao thứ kia cho Thái tử điện hạ, tuy thuộc hạ đã cẩn thận hết mực nhưng chuyện quận chúa cứu Liệt vương điện hạ là không thể giấu được, chỉ e Thái tử điện hạ có được vật chứng sẽ biết ngay là do quận chúa dâng lên. Quận chúa vừa có ơn cứu mạng với Liệt vương điện hạ, sau đó lại lấy lòng Thái tử, thuộc hạ chỉ lo, chỉ lo…”


“Lo ta nịnh nọt đôi bên cuối cùng xôi hỏng bỏng không?” Mạc Viễn không dám nói, nhưng Thẩm Hi Hòa nhạy bén nhường nào cơ chứ, sao lại không hiểu ý hẳn được, “Ta chỉ muốn xem Thái tử điện hạ có đáng để ta phải hao tổn tâm trí, dành thời gian cho hắn hay không. Còn Liệt vương điện hạ… Để hằn hiểu lầm chẳng phải hay hơn ư?”


Thẩm Nhạc Sơn sắp xếp một tiết mục mỹ nhân cứu anh hùng, nhưng nàng lại chẳng buồn ngó ngàng đến Tiêu Trường Doanh, hẳn hắn đang nghĩ rằng nàng muốn dùng chiều lạt mềm buộc chặt.


Đợi đến khi hắn biết được món đồ mình liều mạng bảo vệ đã sớm bốc hơi, chắc chẳng cần phải đoán là ai làm nữa đâu nhỉ?


Nhưng hắn không có chứng cứ, có thể làm gì được nàng đây? Khi ấy, hắn sẽ biết nàng tiếp cận hắn chỉ vì thứ đó, chứ không phải vì hắn, sớm làm rõ giới hạn cũng tốt. “Quận chúa, nếu vậy, chỉ e chúng ta sẽ thành kẻ địch của Liệt vương!” Mạc Viễn hơi lo lắng.


Thẩm Hi Hòa là con gái của Tây Bắc vương, xưa nay không can thiệp chuyện triệu chính, sóng gió chốn triều đình không liên quan gì đến nàng, nhưng nay nàng lại trộm đi vật chứng mà Liệt vương chịu bao gian khổ mới lấy được, việc này sẽ khiến Liệt vương nghĩ đến một điều.


Người đứng sau lưng Thẩm Hi Hòa cần vật chứng này!


Sau đó, lại liên tưởng đến nguyên nhân Thẩm Hi Hòa vào Kinh, Liệt vương sẽ không khó nhận ra rằng Thẩm Nhạc Sơn đã sớm thay Thẩm Hi Hòa chọn một vị hoàng tử nào đó làm đấng lang quân nhưý…


“Thành kẻ địch ư?” Thẩm Hi Hòa cười lơ đễnh, “Chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.”


Đầu ngón tay phải khẽ gảy, tiếng đàn thanh nhã du dương vang lên, làm người ta nghe mà lòng như lắng lại.


Những Mạc Viễn và Tiêu Trường Doanh đang ở phòng bên cạnh còn chưa kịp thưởng thức, Thẩm Hi Hòa đã lướt nhẹ ngón tay, âm điệu chợt trở nên thâm trầm, hùng hồn và nặng nề tựa tiếng chuông tiếng khánh.


Dây đàn tấu lên khúc nhạc hào khí ngút trời, như có thiên quân vạn mã lao qua, làm người ta thấy căng thẳng, tưởng chừng có thể đứt phật bất cứ lúc nào giống như dây đàn. Ngay khi người nghe đang nín thở hồi hộp, Thẩm Hi Hòa lại chuyển làn điệu khác, dịu dàng, tinh tế lại có phần buồn thương, tựa khúc xướng ca lúc biệt ly, ẩn chứa nỗi hoang mang không biết phải đi đâu.


Mãi đến khi giai điệu chấm dứt, người nghe còn chưa tỉnh táo lại.


“Đàn là thứ thanh nhã, không thể để đó không dùng.” Thẩm Hi Hòa đứng dậy, tà váy dập dờn theo bước chân nàng, “Đàn cũng như người. Bỏ mặc quá lâu sẽ không biết nên dùng thể nào, còn như ngày ngày đều sử dụng thì sẽ càng lúc càng lên tay. Lâu rồi không đàn, có phần cứng tay.”


Trong gian phòng bên cạnh, một bóng người có thân thủ nhanh nhẹn lặng lẽ tiến vào phòng Tiêu Trường Doanh, quỳ một gối bên giường: “Vương gia, thuộc hạ đến muộn, xin vương gia cứ trách phạt.”


Tiêu Trường Doanh nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay, một chân gập lại, vẫn còn chìm đắm trong tiếng đàn vừa rồi của Thẩm Hi Hòa.


Cổ cầm có ba âm Thiên, Địa, Nhân, hiếm ai có thể khéo léo kết hợp cả ba âm sắc một cách liền mạch như thế, lên bổng xuống trầm, biến hóa đúng độ.


“Đứng lên đi, việc này chẳng trách được các ngươi, là do bản vương chủ quan.” Đển hắn còn buộc phải giấu thứ kia đi, dĩ nhiên thuộc hạ cũng sẽ không dễ dàng tìm được hắn, “Đã lấy lại thứ kia chưa?” Gã thuộc hạ vội dập đầu: “Điện hạ, thuộc họ tìm theo ký hiệu điện hạ để lại thì thấy chỗ đó đã bị đào bới, thứ đó không biết đâu mất rồi.”


Tiêu Trường Doanh ngồi phắt dậy, không mang đến cơn đau từ vết thương: “Ngươi nói gì?”


Gã thuộc hạ sợ hãi không dám ngẩng đầu lên: “Đã có kẻ nhanh chân lấy mất, còn đó là ai thì thuộc hạ vô dụng chữa điều tra được.” Tiêu Trường Doanh siết chặt nắm đấm, đôi mắt đen như mực trở nên lạnh băng, cười gắn: “Ồ, bản vương đã xem thường nàng ta rồi.”


Tiêu Trường Doanh chợt nhảy nhóc xuống giường, vội vã tập tễnh chạy ra ngoài thì thấy trong viện đã trống không quá nửa. Hắn lờ đi thứ sử vừa mới tới, hối hả chạy ra cổng chính.


Đám mây bụi do vó ngựa xới lên vẫn chưa lắng xuống. Hình ảnh ấy in dấu trong mắt Tiêu Trường Doanh, làm ánh mắt hắn trở nên đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment