Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 209

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Hòa thân ư?” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, “Sắp có trò hay rồi đây.”


Quý nữ Kinh đô nào ai nguyện ý đến đất phiên bang man di mọi 3rợ? Nhưng đối tượng hòa thân không chỉ giới
hạn trong các công chúa, nữ lang tổn thất hoặc con nhà quan lại cũng có thể được phong1 làm công chúa rồi gả đi
hòa thân.


Cho dù thế nào, có thể đoán được từ nay trở đi, những nhà có nữ lang đến tuổi lập gia đ9ình trong Kinh sẽ náo
nhiệt lắm đây, chỉ e bà mối sẽ bận tối tăm mặt mũi. Giá trị con người của các lang quân cao không thành, thấ3p
chẳng xong sẽ tăng vọt, các bậc phụ huynh có con trai ăn chơi trác táng có thể nhân dịp này tô vẽ cho con mình,
không chừng còn 8lấy được một thế tử tốt.


Dù kém đến đầu vẫn hơn phải đến Thổ Phồn hòa thân, không có ai để nương tựa, ăn ở không quen, thậm chí ngôn
ngữ cũng không hiểu.


Chuyện này chẳng liên quan đến Thẩm Hi Hòa, cho dù các nhà tôn thất, quan lại, huân quý đều không có nữ lang ở
độ tuổi phù hợp thì nàng cũng sẽ không được chọn đi hòa thân, thành ra sau khi tin tức đầu xuân sang năm Thổ
Phồn muốn sang triều cổng đồng thời có ý cầu thân lan truyền, người nhàn nhã nhất chính là Thẩm Hi Hòa.


“Quận chúa, sau khi khỏi bệnh, Ngũ công chúa vẫn không có động tĩnh gì.” Ngày nào Mạc Viễn cũng bẩm báo tin
tức trong cùng với Thẩm Hi Hòa, đối tượng cần theo dõi sát sao là Dương Lăng công chúa. “Nàng ta bình thản
nhỉ.” Thẩm Hi Hòa chăm chú tỉa cây, đã hai ngày rồi mà nàng ta vẫn điềm nhiên như thể không có ai sai sử.


Có điều Thẩm Hi Hòa không tin những lời mình nghe được ngày hôm ấy không có căn cứ gì, nàng muốn thêm chút
dầu vào lửa cho Dương Lăng công chúa.


Lúc này, Dương Lăng công chúa đang ngồi trong Tổ Phương điện, nôn nóng đợi cung nữ quay về. Vừa thấy cung
nữ hầu cận mình quay lại, Dương Lăng công chúa vội đưa nàng ta vào trong phòng: “Tin tức có đúng là thật
không? Có chắc là đầu xuân sang năm Thổ Phồn sẽ vào Kinh triều cổng, nhân tiện cầu thân không?”


“Thật đấy công chúa, tin này truyền từ Minh Chính điện ra ngoài mà.” Cung nữ đáp, “Công chúa nên làm sao đây?


Nô tỳ nghe nói gần đây Tam công chúa thường qua lại với Lục công chúa, đến lúc đó sẽ có Vinh quý phi giúp đỡ…”


“Công chúa, hay là chúng ta đi nhờ…”


Một cung nữ khác vừa mở miệng đã bị Dương Lăng công chúa trừng mắt, nàng ta sợ hãi cúi đầu không dám nói
tiếp.


“Không được nhắc lại chuyện này nữa.” Dương Lăng công chúa thấp giọng dặn dò, “Thủ đoạn của Thẩm Hi Hòa
rất tàn nhẫn, đến cả Tứ tỷ mà nàng ta còn dám ra tay, vậy mà nàng ta lại không ra tay với ta, không phải vì nàng ta
kiêng kỵ gì, cũng không phải vì không đủ sức bố trí cạm bẫy trong cung, mà là vì nàng ta muốn lấy ta làm mồi,
muốn dụ… Một khi nàng ta được như ý nguyện, chắc chắn ta sẽ phải chết!”


Dương Lăng công chúa tuy nhát gan nhưng lại thông minh từ bé, có điều không dám biểu lộ mà chỉ hùa theo
Trường Lăng công chúa, nhờ vậy mới duy trì được mặt mũi của một công chúa. Nàng ta sợ hãi trước lời đe dọa của
Thẩm Hi Hòa nhưng chưa đến mức khiếp đảm.


“Nhưng Chiều Ninh quận chúa không phải người lương thiện gì, nàng ta đã nghi ngờ công chúa rồi, chắc chắn sẽ
không chịu dừng tay.” Cung nữ lo lắng cất tiếng. Dương Lăng công chúa trầm tư một lát, không biết nghĩ đến
chuyện gì mà ánh mắt chợt kiên định: “Vì kế hoạch hôm nay, ta chỉ có một con đường sống để chọn mà thôi.”


Nàng ta phân phó cung nữ sửa soạn cho mình, sau khi ăn diện lộng lẫy thì đi đến Minh Chính điện.


Hữu Ninh để không phải là một vị phụ thân mẫu mực, thân là Hoàng đế, ông ta có quá nhiều việc cần làm, hằng
ngày phải xử lý đủ chuyện lớn nhỏ trong triều, nếu Tam tỉnh Lục bộ không đủ đắc lực, chỉ e ông ta có dành cả ngày
để xem tẩu chương cũng không xong nổi, thành ra ông ta ít quan tâm đến các công chúa, thỉnh thoảng hỏi chuyện
bài vở thì cũng chỉ hỏi các hoàng tử.


Các công chúa đã có mẫu phi hoặc dưỡng mẫu quan tâm, chỉ riêng Trường Lăng còn được thường xuyên triệu kiến,
cho phép dùng bữa cùng ông ta, đến Vinh quý phi và Bình Lăng công chúa còn chưa được vinh hạnh ấy, có lẽ vì
vậy nên các công chúa đều sợ Hữu Ninh để, không tự mình cầu kiến bao giờ.


Thành thử nghe nói Dương Lăng công chúa cầu kiển, Hữu Ninh để rất kinh ngạc, song hôm nay tâm trạng ông ta
không tồi, bèn vung tay ra hiệu cho Lưu Tam Chỉ cho vào.


“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.” Dương Lăng công chúa cố kiềm nén nỗi bất an, nhã nhặn làm lễ.


“Đứng dậy đi.” Hữu Ninh để nói với vẻ hiện từ, “Sao nay Dương Lăng bỗng đến tìm trẫm?”


Ngoại trừ vấn an định kỳ, các công chúa hiếm khi xuất hiện trước mặt ông ta. Dương Lăng công chúa không làm
nũng mà nói thẳng: “Nhi thần thích một người, mong phụ hoàng có thể từ hôn.”


Ngày nay, quy định về hành vi, cử chỉ của nữ lang không quá mức hà khắc. Chỉ cần không lén lút trao nhận với
lang quân khác thì dù có người mình thích, muốn xin phụ mẫu thành toàn cũng không phải không được, ngược lại
còn làm nổi bật sự vô tư, ngày thắng của nàng ta.


Hữu Ninh để khẽ than, cảm thấy con gái đã lớn: “Dương Lăng coi trọng lang quân nhà ai?” Ông ta nghĩ Dương
Lăng dám tự tin cầu xin mình hắn sẽ không phải một kẻ tầm thường.


Dương Lăng công chúa siết chặt khăn tay, cắn răng nói: “Nhi thần thích Bộ thế tử, muốn chọn Bộ thể tự làm phò
mã.” D Trong điện lặng ngắt như tờ, dường như có thể nghe cả tiếng kim rơi. Hữu Ninh đế trầm ngâm một lát rồi
hỏi: “Dương Lăng muốn gả cho ai?” Dương Lăng công chúa không đoán được Hữu Ninh để có thái độ gì, tim đập
như trống dồn, nhưng phóng lao phải theo lao, dù không còn can đảm như vừa rồi, nàng ta vẫn nói với vẻ cố nén kích động: “Nhi thần thích Bộ thế tử.”


Đây là đường sống duy nhất của nàng ta, chỉ cần Hữu Ninh để tứ hôn cho nàng ta với Bộ Sơ Lâm, với tình hữu
nghị giữa Bộ Sơ Lâm và Thẩm Hi Hòa, nàng ta sẽ không ra tay lấy mạng mình. Bằng không nàng ta mà chết thì
người có hiềm nghị lớn nhất chính là Bộ Sơ Lâm, làm vậy sẽ khiến Bộ Sơ Lâm rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.


Nàng ta dám chắc Hữu Ninh đế sẽ đồng ý, bởi ông ta vốn định để Bộ Sơ Lâm cưới công chúa, nhưng rồi Bộ Sơ Lâm
lại tỏ vẻ thích Long Dương, dù thật lòng Hữu Ninh để không coi trọng công chúa cho lắm nhưng cũng chưa đến
mức dù biết rõ đối phương thích nam phong mà vẫn gả con gái cho. Thế nên Tam tỷ không được như ý, Hữu Ninh
đế cũng bác bỏ suy nghĩ này.


Đương nhiên không thể nào vì đứa con gái này không đồng ý mà gả một đứa con gái khác, thế là xem như Bộ Sơ
Lâm hết đường cưới công chúa.


Giờ thì hay rồi, Dương Lăng công chúa chủ động xin tứ hôn! “Dương Lăng, con có biết mình đang nói gì không?”
Hữu Ninh đế thấp giọng hỏi, “Con có từng nghe nói về sở thích của Bộ thế tử chưa?”


Mắt Dương Lăng đỏ hoe: “Nhi thần biết, nhưng nhi thần không bận tâm. Có lẽ Bộ thể tử chỉ nhất thời hồ đồ thôi,
lúc mới nghe nói, nhi thần cũng nghĩ rằng thôi, nhưng mãi vẫn không quên được Bộ thể tử, mong phụ hoàng thành
toàn.”


Nói rồi, Dương Lăng công chúa vái lạy thật thấp. Bộ Sơ Lâm có thật sự thích Long Dương hay không cũng chẳng
sao, nàng ta không mong phu thê ân ái, chỉ muốn được sống thoải mái mà thôi.


Một khi gả cho Bộ Sơ Lâm rồi, Bộ Sơ Lâm sẽ không dám ra tay với nàng ta, Thẩm Hi Hòa cũng không, ngược lại Bộ
Sơ Lâm còn phải bảo vệ nàng ta nữa,


Sau này… sau này dù Hữu Ninh để không bỏ qua cho Bộ gia thì nàng ta cũng không sợ, vì bản thân chính là con gái
ruột thịt của Hoàng thượng. Bộ gia có sụp đổ thì nàng ta vẫn ung dung sống trong công chúa phủ cả đời, hướng
thụ vinh hoa phú quý, chứ không dễ dàng bị kẻ khác dắt mũi như bây giờ.


Hữu Ninh đế nhìn Dương Lăng công chúa đang quỳ rạp dưới đất, sắc mặt nhìn không ra đang mừng hay giận, hồi lâu mới nói:


“Dương Lăng, con phải nghĩ cho kỹ.”


“Nhi thần đã nghĩ kỹ rồi, nếu không được gả cho thế tử, con sẽ hối hận cả đời.” Dương Lăng nói chắc nịch. “Con lui xuống trước đi, trẫm sẽ để con suy nghĩ thêm.” Hữu Ninh đế nói.


Dương Lăng toan mở miệng nói gì đó, nhưng Lưu Tam Chỉ đã giành nói trước: “Công chúa mau về đi, đây là việc chung thân đại sự, cần suy xét kỹ càng.”

Bình Luận (0)
Comment