Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 214

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Vẻ nghiêm nghị của Thôi Tấn Bách khiến Dương Lăng công chúa hơi e ngại, nàng ta vốn đuối lý, không dám để
chuyện này đến ta3i Hữu Ninh đế, đành hậm hực rời đi.


Bộ Sơ Lâm thò đầu ra khỏi cửa, thầy Dương Lăng công chúa đi rồi mới ló mặt ra, 1khoanh tay tựa vào cánh cửa:


“Chậc, chậc, chậc, Thôi Thiếu Khanh công chính nghiêm minh, tính tình trung thực mà cũng có l9úc nói dối như
cuội”


Sự vô sỉ của Bộ Sơ Lâm khiến thư đồng của Thôi Tấn Bách nóng mặt, vừa rồi Bộ Sơ Lâm còn nói Tử3 Lang nhà hắn
qua cầu rút ván, nhìn Bộ thể tử mà xem, Tứ Lang nhà hắn nói dối là vì ai cơ chứ.


Thôi Tấn Bách quay n8gười lại, nhìn Bộ Sơ Lâm chằm chằm, ánh mắt nặng nề.


Bộ Sơ Lâm hơi chột dạ, hơi nhổm người dậy, chuẩn bị chuồn êm, lại bị Thôi Tần Bách tóm lấy bả vai.


“Tảng đá họ Thôi, huynh làm gì thế hả, ban ngày ban mặt mà lại kéo ta vào phòng? Huynh nóng vội thế cơ à? Tốt
xấu gì cũng để ta đi tắm đã chứ.”


“Câm mồm!” Thôi Tấn Bách hết chịu nổi, lạnh lùng quát lên, “Ngươi còn nói thêm một chữ, ta sẽ tổng người đến
chỗ Ngũ công chúa”


Bộ Sơ Lâm đã chực đáp trả thật chua ngoa, nghe vậy vội giơ tay bịt miệng.


Thôi Tấn Bách lôi Bộ Sơ Lâm vào phòng, đưa hồ sơ vụ án đang đọc dở cho nàng ta: “Ta không nói dối, chắc chắn
ngươi sẽ muốn hỗ trợ ta phá vụ án này”


Bộ Sơ Lâm len lén liếc qua, thấy được hai chữ “trộm mộ” liền hào hứng, không ra vẻ cợt nhả nữa, tập sách này là
các tin tức tình báo mà Thôi Tấn Bách Vơ vét được, bao gồm các báo án liên quan đến trộm mộ. Không tìm hiểu thì
thôi, tìm hiểu rồi mới biết ba năm nay, số vụ án liên quan đến đào mộ, trộm mộ ở các địa phương bằng cả ba mươi
năm trước cộng lại, chẳng qua mỗi nơi chỉ một hai vụ nên mới không có sóng gió gì.


Có một vài hồ sơ bảo án rồi lại rút cáo trạng, cho thấy chỗ dựa của kẻ trộm đã gây áp lực lên quan viên địa phương,
đây chắc chắn không phải việc nhỏ.


Bộ Sơ Lâm xem xong bèn gập sách lại, nhìn Thôi Tấn Bách mà không nói gì.


“Nay công chúa đang bám lấy ngươi, vụ án này là do người phát hiện ra trước, ta thấy bệ hạ cũng không có ý gả
công chúa cho ngươi, nếu để ta điều tra vụ án này thì không được ổn cho lắm, ta mà rời Kinh ắt sẽ có người để mắt,
người rời Kinh thích hợp hơn” Chẳng ai tò mò Bộ Sơ Lâm đi đầu làm gì.


Bộ Sơ Lâm lặng thinh.


Thôi Tấn Bách khẽ nhíu mày: “Ta sẽ thuyết phục bệ hạ đồng ý, ngươi rời Kinh cũng tiện né tránh sự dây dưa của
công chúa”


Bộ Sơ Lâm vẫn im thin thít.


Thôi Tần Bách sa sầm mặt: “Rời Kinh vừa có thể tránh xa sóng gió, lại có dịp giải sầu, người bị nhốt trong Kinh đã
lâu, chẳng lẽ không muốn ra ngoài chơi?”


Bộ Sơ Lâm nhìn Thôi Tấn Bách chăm chăm, vẫn không lên tiếng.


Thôi Tần Bách giận dữ “Rốt cuộc ý ngươi thế nào?”


Bộ Sơ Lâm cầm bút, trải giấy ra bàn rồi viết “Được.”


“Ngươi câm rồi à?” Thôi Tấn Bách quắc mắt nhìn nàng ta. Bộ Sơ Lâm không sợ chết, tiếp tục mua bút như bay:


“Ngươi bảo ta không được phép nói một chữ còn gì”


Trán Thôi Tấn Bách lại nổi gân xanh: “Cút!”


“Chậc, đường đường một trang nam nhi lại chẳng có phong độ gì cả, con cháu thế gia phải biết khiêm cung ôn hòa,
huynh lại chẳng được mảy may” Bộ Sơ Lâm vừa mở miệng đã châm chọc, nhìn gương mặt u. ám như bầu trời
trước cơn dông của Thối Tấn Bách, Bộ Sơ Lâm vẫn làm ngơ, “Huynh nói đi, sao tự dưng huynh lại quan tâm đến
chuyện này thế?”


Bộ Sơ Lâm trêu cợt: “Ta đến tìm huynh, huynh chẳng xem ra gì, quận chúa vừa đến tiệm vàng, huynh liền sốt ruột,
chậc.”


“Cút!”


Bộ Sơ Lâm còn chưa nói hết lời, Thôi Tấn Bách đã quơ lấy cái chặn giấy trên bàn ném tới, Bộ Sơ Lâm hoảng hồn né
tránh. Nàng ta tự thấy mình không được tế nhị, đã biết Thôi Tấn Bách đang ôm mối tình đơn phương, đã vậy còn là
một mối tình không thể đơm hoa kết trái, vậy mà mình còn chọc tức hắn: “Đừng giận, đừng giận, ta đi đây, đi ngay
đây.”


Ra đến cổng chính, thấy xe ngựa của Dương Lăng công chúa vẫn đang đỗ bên ngoài, Bộ Sơ Lâm lập tức rẽ qua
hướng khác, trèo tường chạy trốn. Người trong Đại Lý tự đã quen với cảnh này nên chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.


Bộ Sơ Lâm không dám ở lại Đại Lý tự quyết định đến quận chúa phủ, dạo này nàng ta thường xuyên tìm Thẩm Hi
Hòa vì phát hiện mình có đi đầu Dương Lăng công chúa cũng dám bám theo, cả hoa lâu cũng không sợ, chỉ riêng
quận chúa phủ là không dám.


Bộ Sơ Lâm ngẫm lại các chiến tích trước kia của Thẩm Hi Hòa, chỉ nghĩ Dương Lăng công chúa không dám làm trò
trước mặt Thẩm Hi Hòa. “UU, muội hay thật đấy, ta đến Đại Lý tự, thể là Dương Lăng công chúa bị tảng đá họ
Thôi đuổi đi rồi” Bộ Sơ Lâm hớn hở toét miệng cười tít mắt. “Có chuyện gì mà phấn khởi vậy?” Nếu Thôi Tấn Bách
chỉ đuổi Dương Lăng công chúa không thôi thì chưa đủ để Bộ Sơ Lâm phởn chí như thế


“Ta vào phòng làm việc của tảng đá họ Thôi, thấy hắn đang chỉnh lý hồ sơ, mấy năm gần đây vấn nạn trộm mộ
ngày một hoành hành, không phải việc nhỏ. Hắn đã tập hợp các vụ án, e rằng đã bứt dây động rừng, hắn lại không
tiện rời Kinh điều tra, định xin bệ hạ để ta điều tra, dù gì ta cũng là người đầu tiên phát hiện vấn đề. Tuy thỉnh
thoảng nàng ta cũng giả bệnh để chuồn ra khỏi Kinh nhưng như thể đầu tự do bằng được rời Kinh quang minh
chính đại?


Chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh được thoát khỏi lồng son, thoải mái chao lượn một vòng, Bộ Sơ Lâm lại muốn
cạn ba nghìn ly để bày tỏ tâm tình vui sướng của mình.


Việc này có thể dính dáng đến một hoàng tử nào đó, dù không phải thì cũng là một vị quan lớn trong triều, mà
người này rất có khả năng có dây mơ rễ má với hoàng tử, có lẽ Hữu Ninh đế sẽ không lệnh cho hoàng tử điều tra.


“Ta vẫn lo bệ hạ sẽ không đồng ý để ta đi” Nếu người tiến cử không phải Thôi Tấn Bách, Bộ Sơ Lâm sẽ chẳng ôm
chút kỳ vọng gì.


“Sao lại không cho?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


“Chẳng lẽ bệ hạ không sợ ta bỏ trốn giữa chừng?” Bộ Sơ Lâm đảo mắt, “Đầu tiên là giá chết, sau đó quay về vương
phủ sống lại” Thẩm Hi Hòa nhìn nàng ta như nhìn kẻ thiểu năng.


Bộ Sơ Lâm bị đả kích nặng nề, tỏ vẻ không phục cãi lại: “Ta biết một khi ta chết, bệ hạ sẽ có cớ thu hồi tước vị của
Thục Nam vương phủ, ta có thể dụ cho người của ông ta ra tay, tìm cách nắm được chứng cứ, để xem bệ hạ còn mặt
mũi gì nữa”


Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn trời: “Mặt trời còn chưa lặn, đừng nằm mơ giữa ban ngày.”


“UU, muội cứ vậy ta sẽ buồn đấy!” Thẩm Hi Hòa lúc nào cũng xem thường đầu óc nàng ta.


“Ta nói cho ngươi biết, chắc chắn bệ hạ sẽ đồng ý để người rời Kinh điều tra, ngươi cũng đừng bày trò gì hết, muốn
vu vạ bệ hạ hại mình còn vọng tưởng tóm được chứng cứ hả, ngươi nên đề phòng làm thế nào trốn thoát sát thủ
của bệ hạ để sống sót về Kinh đi” Thẩm Hi Hòa cười nhạo.


“Ông ta vẫn chưa hết hi vọng à?” Bộ Sơ Lâm nhíu mày.


“Hết hi vọng ư?” Thẩm Hi Hòa cười nhẹ: “Thổ Phồn chắc chắn sẽ ra về tay không, đến Tổn vương mà bệ hạ còn hi sinh được, chứng tỏ Thần Dũng quân của ông ta đã đủ lông đủ cánh. Ông ta muốn đánh Thổ phồn, Thổ Phồn lại nằm giữa Tây Bắc và Thục Nam.


Đầu tiên, bệ hạ sẽ để Thần Dũng quân thay thế quân Tây Bắc hoặc Thục Nam, để Thổ Phồn không đề phòng.


“Bệ hạ muốn đánh Thổ Phồn…Sắc mặt Bộ Sơ Lâm nghiêm nghị hẳn lên: “UU, sao muội biết?”


“Thái tử điện hạ đoán thế.” Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta: “Giữa Tây Bắc và Thục Nam, người nghĩ bệ hạ sẽ chọn nơi nào?”

Bình Luận (0)
Comment