Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 240

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tiêu Hoa Ung muốn một đòn trùng hết, có vậy hắn mới yên tâm được. Phải cho cả đám thành thân cá, để bọn họ
thôi tơ tưởng đến người của hắn.


Cù3ng lúc ấy, tại phủ Hà Nam, Thẩm Hi Hòa không biết Tiêu Hoa Ung đã làm gì trong Kinh. Vụ thứ sử vẫn cổ giãy
chết, từ sáng hôm qua, dân chúng vây kín1 nha môn của phủ quận thủ, chen chúc chật như nêm, ai cũng hò hét đòi
trừng phạt thủ phạm thật nặng.


“Đường quận thủ, chúng ta biết cả rồi, c9hính Thục Nam vương đã cho người trộm mộ nhà chúng ta, ông ta vơ vét
của cải là để làm phản đấy!”


“Đường quận thủ, ngài không thể che chở hạn3g người háo sắc thành tính, hại nước hại dân đó được!”


“Đường quận thủ, phần mộ tổ tiên nhà ta bị trộm, ta chẳng còn mặt mũi nào đi gặp tổ ti8ên nữa, ngài mà bao che
cho đám trời đánh thánh đâm kia, cả nhà ta sẽ treo cổ trước cổng phủ nha cho mà xem, hức hức.”


Thẩm Hi Hòa đến nơi đúng lúc thấy được cảnh này, không biết lời đồn xuất phát từ đầu.


“Quận ủy đầu rồi?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


“Nghe nói sáng nay có một đội thương nhân bị cướp, quận ủy dẫn người truy bắt thủ phạm rồi ạ! Trân Châu đáp.


“Thật là vừa khéo” Thẩm Hi Hòa cười đầy ẩn ý. “Quận chúa, chúng ta có nên giúp một tay không?” Mạc Viễn hỏi ý
kiến Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn đám đông chen chúc trước cổng phủ nha và đang có chiều
hướng không ngừng tăng thêm, nếu bọn họ cùng xông vào phủ nha một lượt, có lẽ nha dịch trong đó sẽ bị giẫm
bẹp hết ca.


“Đường quận thủ không phải hạng người vô dụng” Thẩm Hi Hòa nhìn quanh quất rồi dẫn bọn Trân Châu vào một
quán ăn gần đó, gọi mấy món ngon đặc trưng của phủ Hà Nam.


Một lát sau, có tiếng chiêng đinh tai nhức óc vang lên trước cổng phủ nha, người đánh chiêng là viên bổ đầu hôm
nọ, đợi dân chúng yên lặng, Đường Quyển mới xuất hiện: “Thưa bà con, Đường mỗ đến đây nhậm chức từ năm
Hữu Ninh thứ mười ba, ban đầu chỉ là huyện lệnh, sau được bà con tin cậy, được triều đình trong dung nên mới được thăng lên quân thủ. Sáu năm nay, Đường mổ làm người thế nào, làm quan thế nào, hẳn bà con đã thấy.


Vì Đường mỗ thiếu trách nhiệm dẫn đến tình trạng xuất hiện nhiều vụ trộm mộ trong quận, làm bà con hổ thẹn với
tổ tiên. Tuy nhà Đường mỗ không bị, nhưng Đường mỗ vẫn căm hận những kẻ vô lương tâm kia thấu xương, bà
con hãy tin rằng nếu tìm được thủ phạm, Đường mỗ tuyệt đối không nhân nhượng.


Chúng ta không thể để lòng bi phẫn lấn át, bị kẻ khác kích động rồi giết nhầm người vô tội. Việc này có liên quan
đến Thục Nam vương thế tử và thứ sử của Dự Châu chúng ta. Đường mỗ không có quyền phán xử hai người họ
nên đã tấu lên bệ hạ, ít ngày nữa sẽ có đặc sứ đến đây giải quyết.


Đường mỗ đảm bảo trước khi đặc sứ đến, các đối tượng tình nghi sẽ không thể thoát khỏi nhà lao của phủ quận
thủ, dù người đó có là ai đi nữa”


Đường Quyển ăn nói chân thành, vả lại thanh danh cũng không tồi, bách tính nhanh chóng bị thuyết phục, có
người đứng ra ngỏ ý tin tưởng ông ta rồi đi về trước, một số người chần chừ một lát rồi cũng ra về. Mọi người lục
tục bỏ về, những người không cam tâm cũng đành rời đi. “Mạc Viễn, phải người đi theo hai người kia” Thẩm Hi
Hòa liếc mắt ra hiệu, sau đó tiếp tục dùng bữa.


Nàng vừa ăn xong, người được Mạc Viên phải đi đã quay lại bẩm báo: “Hai người nọ có móc nối với quận ủy


“Chẳng trách phủ Hà Nam toàn những kẻ hung hăng ngang ngược, hóa ra từ trên xuống dưới, từ văn tới võ đều có
ô dù” Thẩm Hi Hòa hợp ngụm trà súc miệng, lấy khăn lau miệng rồi bảo Mạc Viễn, “Bắt ông ta lại”
Nàng cứ tưởng quận ủy thông đồng với Vụ thứ sử vì được hồi lộ nhưng xem ra không chỉ đơn giản thể, bằng
không ông ta đã khôn ngoan chọn cách bo bo giữ mình khi thấy sự tình diễn biến đến tình trạng hiện
tại.


“Bí mật bắt, xong việc cũng không cần đưa đến gặp ta, tìm một chỗ kín đáo giam lại” Thẩm Hi Hòa dặn dò.


Vu thử sử kín miệng thế kia thì hắn cũng khó mọi được tin gì hữu ích từ vị quận ủy này, thà để đồng bọn biết tin
ông ta mất tích xem thế nào, biết đâu bọn chúng lại rồi lên, nhờ vậy mà gặt hái được gì đó.


Dặn dò xong xuôi, Thẩm Hi Hòa vào phủ quận thủ, thấy Đường Quyển bèn nói: “Đường quận thủ được lòng dân
quá nhỉ” Gặp phải chuyện như vậy, không phải ai cũng có thể nói dăm ba câu là xong, còn phải xem người này có
được dân chúng quý mến hay không.


“Quận chúa quả khen” Đường Quyển khiêm tốn, “Quận chúa có việc gì không?”


“Ta muốn gặp Vụ thử sử và Bộ thế tử lần nữa” Thẩm Hi Hòa nói.


Sau khi được cứu chữa, Bộ Sơ Lâm đã tỉnh lại. Đường Quyến không cho nàng ta được hưởng đãi ngộ đặc biệt mà
vẫn nhốt trong buồng giam, cùng một khu với Vụ thứ sử.


“Ta nói này lão Vu, ông cũng lớn tuổi rồi, còn mạnh miệng làm gì. Ông không nghĩ cho vợ con à? Không nghĩ cho
huynh đệ, tỷ muội của mình à? Nếu ông lấy công chuộc tội, không chừng quận chúa có thể nói giúp cho ông một
tiếng, thay vì tru di chín tộc thì chỉ còn sáu bảy tộc thôi” Bộ Sơ Lâm liếc xéo Vụ Tạo ở buồng giam bên cạnh.


Nàng ta nằm trên giường đá, tay chắp sau gáy, chân không ngừng vung vẩy. Vụ thứ sử thì ngồi trên giường cúi đầu
lặng thinh, ông ta đã ngồi im như thế rất lâu.


Mắt Bộ Sơ Lâm láo liên: “Lão Vu, ta biết ông đang nghĩ bụng đằng nào cũng không thoát tội được, dù có khai ra kẻ
chủ mưu cũng không thể lấy công chuộc tội được, thể là quyết định anh dũng hi sinh để bảo vệ kẻ khác. Nhưng ta
không tin ông vì trung thành với chủ nhân mà đánh đổi tính mạng cửu tộc. Để ta nghĩ xem, hay là ông có một đứa
con riêng đang nằm trong tay người ta?”


Vụ Tạo khẽ rùng mình nhưng vẫn không phản ứng gì.


Mắt Bộ Sơ Lâm rất tinh, nàng ta cứ ngỡ suy đoán của Thẩm Hi Hòa khó mà đúng được, không ngờ lại là sự thật. Bộ
Sơ Lâm thôi không vung vẩy chân nữa, nàng ta ngồi bật dậy, tiến lại sát vách: “ổi chà chà, ông có con riêng thật luôn.”


Vụ thứ sử lặng thinh, Bộ Sơ Lâm ngồi dựa vào song sắt ngăn cách hai buồng giam, quay mặt về phía Vụ thứ sử:


“Ông không tò mò vì sao ta đoán được à? Ta đã đoán được thì cũng có thể tìm được cậu quý tử độc định của ông,
ông đã vụ cho ta tội làm phản, vậy ta bắt con ông đền tội cũng được ấy nhỉ?”


Vụ thứ sử chợt ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm Bộ Sơ Lâm bằng ánh mắt u ám đầy vẻ chết chóc.


Bộ Sơ Lâm thờ ơ vuốt tóc: “Lão Vu à, ông đúng là ngu ngốc không ai bằng, ông hi sinh hết thảy vì kẻ đó, liệu đồng
bọn của ông có sợ sau này con ông sẽ báo thù không? Nếu ta là một kẻ làm giàu từ của cải của người chết, ta sẽ
không nhân từ nương tay với một đứa nhóc làm gì, cứ giết phắt đi cho rồi, tránh gặp phải rắc rối về sau
Vụ thứ sử vẫn nhìn xoáy vào Bộ Sơ Lâm, ánh mắt hung tợn.


Bộ Sơ Lâm cũng bắt chước nhìn lại ông ta: “Ông nhìn này, mặt ta thể nào thì mặt ông bây giờ cũng thể ấy, có chết
cũng sẽ thành một con quỷ xấu xí. Có điều ngoại hình của ông vốn dĩ đã kém sẵn rồi, chắc ngày xưa Tiên để không
được tinh mắt nên mới để người có dung mạo xoàng xinh như ông ra làm quan nhỉ? 10


Ái chà, ta phải nhìn kỹ mặt mày của ông mới được, để sau này có gặp được con ông thì..”


Bộ Sơ Lâm còn chưa dứt lời, Vụ thứ sử đã cúi đầu.


Bộ Sơ Lâm cười gắn: “Ta nhớ rõ rồi đấy, tốt nhất là sau này đừng để con ông rơi vào tay ta, không thì…”


Bộ Sơ Lâm chém qua cổ mình một cái nghe răng rắc, nào ngờ lỡ tay chém qua mạnh vào cổ vị vẹo, Thẩm Hi Hòa bước vào nhà lao nhìn thấy nàng ta đang ấn đỉnh đầu và cằm để nắn lại cho ngay.


Thẩm Hi Hòa: …


Bộ Sơ Lâm còn đang gật gù đắc ý vì không bị thương, nhác thấy Thẩm Hi Hòa bước vào liên vội cười lấp liếm.

Bình Luận (0)
Comment