Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 243

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Chiêu vương Tiêu Trường Mân chỉ suy nghĩ một đêm đã đồng ý, trong thời gian này, hắn đến nhà lao gặp Vụ Tạo
một lần, còn lấy cơ dẫ3n theo thải y đến khám cho Bộ Sơ Lâm để đưa Bộ Sơ Lâm ra ngoài xem bệnh.


Việc này cần được thực hiện nhanh chóng, tranh t1hủ an bài thỏa đáng nhân lúc mọi người không ngờ bọn họ có
thể dùng phương pháp này để lật ngược thế cờ.


“Độc tố trong ng9ười Bộ thể tử vẫn chưa được giải, quận chúa nên đưa Bộ thể tử về Kinh trước, tránh chậm trễ giải
độc.” Tiêu Trường Mân nói đầy ẩn3 ý, “Đã phiền quận chúa phải hao tâm tổn trí vì chuyện của Vụ gia rồi, cho dù
kết quả có thể nào, tiểu vương cũng sẽ trình báo sự8 thật.”


Hắn muốn nói nàng không cần nhúng tay vào chuyện này nữa, hắn sẽ tự lo liệu ổn thỏa. Làm vậy, Thẩm Hi Hòa sẽ
không có chứng cứ gì, sau này có muốn bắt thóp hắn cũng không được.


“Ta rất mong nhận được tin tốt lành từ Chiêu vương điện hạ.” Thẩm Hi Hòa đồng ý.


Vốn dĩ nàng cũng chẳng mong sẽ dựa vào chuyện này để bắt thóp Chiêu vương, bởi lẽ nàng không thiếu cách đối
phó người khác.


Thẩm Hi Hòa dẫn Bộ Sơ Lâm rời phủ Hà Nam, không có quận ủy châm ngòi thối gió, Đường Quyển bẩm báo rằng
kết quả điều tra cho thấy Bộ Sơ Lâm bị hãm hại, thủ phạm chính là thử sử Dự Châu, một vị quan có phẩm cấp còn
cao hơn ông ta, ai cũng tin.


Quan viên các nơi đã thống kê tình hình trộm mộ tại địa phương mình, cả nước cộng lại còn không nhiều bằng Dự
Châu, đầu dây mồi nhì chắc chắn nằm ở đây. Ai nấy đều ngóng trông kết quả, ba ngày sau, Chiêu vương thăng
đường xét xử, Vụ Tạo thủ nhận mọi tội trạng.


Chiêu vương đang định áp giải Vụ Tạo về Kinh thì thình lình có hai tiêu sư xông tới, tố cáo Vu Tạo không phải là
Vu Tạo thật mà chỉ là giả mạo, người này thật ra là đồng hương của bọn họ!


Phút chốc ai nấy đều xôn xao, Chiêu vương thẩm vấn Vụ Tạo, Vụ Tạo chổi bay chối biển, cuối cùng người tiêu sư
kia nói trên người Vụ Tạo có một vết bớt, Chiêu vương cho người kiểm tra thì không tìm được vết bớt nào, nhưng
tại vị trí đó lại có một vết bỏng, rõ là giấu đầu lòi đuôi, vết sẹo bỏng xem ra đã có từ hai mươi mấy năm trước, bách
tính bàn tán xôn xao.


Lúc này, Thẩm Hi Hòa đã về đến Kinh thành. Nàng đưa Bộ Sơ Lâm về Bộ phủ, giả vờ mời Tạ Uẩn Hoài đến giải
độc cho Bộ Sơ Lâm, dù gì hắn cũng là người điều chế ra loại thuốc độc này, chứ viên thái y do Tiêu Trường Mân
đưa đến đã bó tay không tìm được thuốc giải sau khi kiểm nghiệm chất độc.


Thẩm Hi Hòa không giải độc ngay cho Bộ Sơ Lâm vì muốn kế hoạch được hoàn mỹ, không để các thái y phát hiện
được điều gì. “Mấy ngày nay thế tử không được ăn thực phẩm sống, có tính hàn hoặc tính cay.” Tạ Uẩn Hoài giải
độc cho Bộ Sơ Lâm xong xuôi rồi dặn dò.


Bộ Sơ Lâm cúi đầu nhìn các vết kim châm vào đầu ngón tay để nặn máu độc ra, sau đó xòe tay cho Thẩm Hi Hòa
xem, than vãn: “Ta bị lấy nhiều máu như thế mà không thể bồi bổ hay sao?”


Thẩm Hi Hòa liếc nhìn các vết kim trên tay nàng ta, tuy dài nhưng mảnh, lại không sâu, giờ đã được cầm máu và
băng bó kỹ càng: “Bất kỳ vết sẹo nào trên người a huynh ta cũng sâu hơn vết này nhiều, ngươi mong manh quá
đấy!”


Bộ Sơ Lâm: “…”


Nàng ta là con gái cơ mà, Bộ Sơ Lâm đang định nói thế thì sực nhớ Tạ Uẩn Hoài còn đang ở đây, vội sửa lời:


“Đang
ở trước mặt Tề đại phu nên ta muốn tỏ vẻ yếu ớt thôi mà, có vậy đại phu mới thấy ta đáng thương chứ. Tề đại phu
đúng là người đẹp như ngọc mà.”


Tạ Uẩn Hoài vốn không bận tâm đến tin đồn Bộ Sơ Lâm thích nam phong, đã là bằng hữu của Thẩm Hi Hòa thì
cũng là bằng hữu của hắn, hắn đang định lên tiếng thì nhác thấy Thôi Tấn Bách được người hầu dẫn vào, bèn nảy ý


đùa dai: “So với Thối Thiểu khanh thì sao?” (1)


Bộ Sơ Lâm nằm trên giường, bị hắn chặn mất tầm nhìn nên không thấy Thôi Tấn Bách, nghe Tạ Uẩn Hoài hỏi vậy
thì đáp: “Tề đại phu khí chất như ngọc, xán lạn như trăng, họ Thôi kia chỉ là một tảng đá vô dụng nhàm chán. Ngọc
và đá há có thể đánh đồng?”


Nghe Bộ Sơ Lâm nói nhăng nói cuội, lại thấy Thôi Tấn Bách đang đứng bên cửa ra vào, dù Thẩm Hi Hòa xưa nay
đoan trang tao nhã cũng không nhịn được mà cười khẽ.


“Cảm ơn thế tử đã khen ngợi.” Tạ Uẩn Hoài cười tươi rói đầy ẩn ý, sau đó xách tương thuốc lên nhường đường, để
Bộ Sơ Lâm mắt chạm mắt với Thôi Tấn Bách.


Nụ cười bỡn cợt trên môi Bộ Sơ Lâm chợt cứng đờ.


Thẩm Hi Hòa lườm Tạ Uẩn Hoài, các công tử thế gia khi đi không phát ra tiếng nên đứng ở góc của nàng sẽ không
phát hiện được, nhưng Tạ Uẩn Hoài không thể không biết, vì hắn đứng ngay đổi diện nguyệt môn, vậy mà còn cố ý
hỏi như thế, rõ ràng là muốn chơi Bộ Sơ Lâm một vố.


Tạ Uẩn Hoài vẫn mỉm cười hòa nhã, dù hắn không tỏ vẻ ngạc nhiên, người khác vẫn sẽ tưởng chuyện này chỉ là
trùng hợp. “Độc tố trong người ngươi đã được giải rồi, ta và Tề đại phu về trước nhé.” Bộ Sơ Lâm nháy mắt ra hiệu
nhưng Thẩm Hi Hòa làm ngơ, cùng Tạ Uẩn Hoài bước ra ngoài.


Kim Sơn đứng gác bên ngoài, thầy Thôi Tấn Bách đứng im ngay bệ cửa, thế tử nhà mình thì ngồi dậy, lúng túng cúi
đầu, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.


Một lát sau, Bộ Sơ Lâm khẽ hằng giọng: “Ta chỉ khen xã giao mấy câu thế thôi, dù sao người ta cũng là khách, chứ
không có ý chê bai huynh đầu, chúng ta quen biết lâu rồi, thành thử nhiều lúc không cần khách sáo.”


Thôi Tấn Bách vẫn sa sầm mặt, chỉ nói: “Ngươi không sao thì tốt rồi.” Dứt lời, hắn quay lưng đi thẳng. 2 “Này, này,
này.” Bộ Sơ Lâm đuổi theo ra cửa, thấy Thôi Tấn Bách bỏ đi chẳng buồn ngoảnh đầu lại thì dựa vào cạnh cửa, “Kim
Sơn ngươi nói xem người này bị chứng gì thế?” Tự dưng nói một câu không đầu không đuôi rồi bỏ đi không biết
có bị bệnh thật không nữa.


“Có lẽ Thôi Thiểu khanh cho rằng vì mình thúc đẩy nên thế tử mới đi Hà Nam để rồi bị trúng độc, giờ nghe nói thế
tử đã về bèn đến thăm.” Kim Sơn cũng không đoán ra, “Thầy thể tử không có gì đáng ngại, ngài ấy cũng yên tâm.
Dù gì vụ án trộm mộ vẫn chưa kết án, Đại Lý tự hẳn rất bận rộn.”


Bộ Sơ Lâm ngẫm nghĩ thấy cũng có lý: “Thì hắn cũng an bài Đường quận thủ hỗ trợ còn gì? Ta có trách hắn đầu,
người chọn vài món đặc sản ta mang về để đem biểu hắn, tiện thể nhắn với hắn mấy lời ta vừa nói.”


Bộ Sơ Lâm vốn tin rằng chuyện Đường quận thủ từng chịu ơn phụ thân mình là thật chứ không phải giả vờ để lừa
gạt mình, bởi lẽ chẳng ai vô duyên vô cớ ôm nợ ân tình vào người làm gì.


Có điều được Thẩm Hi Hòa nhắc nhở, nàng ta bèn viết thư hỏi phụ thân, kết quả là bị mắng một trận, quở nàng ta
sao dễ tin người, còn sống được đến giờ đúng là kỳ tích.


Sau khi mắng mấy trang thư liền, cuối cùng phụ thân nàng ta mới nói mình không quen biết với Đường Quyến.


Hôm rời khỏi Hà Nam, Bộ Sơ Lâm tìm Đường Quyển hỏi chuyện, ông ta nói được người quen trong Kinh nhờ vả,
nàng ta nghĩ tới nghĩ lui, thấy chỉ có thể là Thôi Tấn Bách, lại điều tra được Đường Quyến có dây mơ rễ má với Thổi
gia thì càng chắc chắn hơn.


“Vâng.”


Kim Sơn chọn một đống đặc sản, tự mình đem đến chỗ Thôi Tấn Bách, đồng thời thuật lại lời Bộ Sơ Lâm nói.


Nghe xong, Thôi Tấn Bách xụ mặt: “Không trách ta à?”


Kim Sơn thấy Thôi Tấn Bách không vui nhưng lại không biết vì sao, đành dè dặt đáp: “Vâng.” Thôi Tấn Bách hừ khẽ, sau đó nói: “Ngươi về bẩm lại thế tử là ta đã nhận quà rồi.” Kim Sơn đợi một lát, thấy Thôi Tấn Bách không còn dặn dò gì nữa mới chắp tay làm lễ cáo từ, về đến Bộ phủ thì thấy Bộ Sơ Lâm đang nháo nhào tìm gì đó.

Bình Luận (0)
Comment