Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 249

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Nô tỳ thỉnh an quận chúa, quận chúa vạn phúc” Thôi Thượng phục và các thuộc hạ cùng làm lễ.
“Thối Thượng phục miễn lễ” Th3ẩm Hi Hòa tự tay đỡ vị nữ quan có thâm niên này dậy, “Phiền Thối Thượng phục
phải đến đây trong tiết trời giá lạnh thế này” “Kh1ông dám, đây vốn là trách nhiệm của nô tỳ, nô tỳ dẫn theo Ty
bảo, Ty y và Ty sức đến đây, quận chúa muốn xem bản vẽ y phục hay tr9ang sức trước?” Thôi Thượng phục hết
mực cung kính.
Hệ thống nữ quan trong cung chia làm sáu cục, mỗi cục bốn ty, trong T3hượng Phục cục, Ty bảo quản lý bản vẽ y
phục của người trong cung, Ty y quản lý y phục và trang sức, còn Ty sức thì phụ trách mỹ 8phẩm và đồ dùng rửa
mặt, tắm gội.
Y phục và trang sức dùng trong lễ cập kê của Thẩm Hi Hòa đều do Thượng Phục cục thu xếp, Ty sức phụ trách việc
tắm gội, rửa tay, xông hương trong ngày hôm đó, ngoài ra còn có Ty trượng phụ trách nghi thức, nhưng việc này
chỉ cần làm theo quy chế là được, Thẩm Hi Hòa không cần tự mình xem xét.
“Tùy Thôi Thượng phục an bài.” Thẩm Hi Hòa tỏ ý tôn trọng.
Thôi Thượng phục bèn mở tập bản vẽ y phục cho Thẩm Hi Hòa xem, các mẫu y phục trong đó đều được chiếu theo
sở thích của nàng, lại mang ngụ ý cát tường.
Thẩm Hi Hòa vừa xem đã thích một bộ y phục màu ngà thêu hoa văn lá bạch quả trông như cánh bướm, trong số
các bộ lễ phục, bộ này là mộc mạc nhất, các bộ còn lại đều thêu hoa văn sang trọng như hoa mẫu đơn, hoa nguyệt
quý hoặc chim công, chim yến.
“Chọn bộ này đi.” Thẩm Hi Hòa chỉ vào bộ váy thắt eo ngang ngực màu ngà kia.
“Bộ y phục này hơi mộc mạc, nếu quận chúa thích, chúng ta nên chọn trang sức và trâm cài lộng lẫy một chút.”
Thôi Thượng phục bảo thuộc cấp cất bản vẽ Thẩm Hi Hòa đã chọn, rồi bảo người của Ty y bưng các loại trang sức
đi kèm lên.
Quan trọng nhất là hoa quân đội đầu, Thẩm Hi Hòa chọn một chiếc hoa quan màu trắng bạc do nhiều chuỗi ngọc
trai kết lại, tạo hình cực kỳ hoa lệ tinh xảo, rất hợp với bộ y phục nàng đã chọn, làm nổi bật lẫn nhau. Chọn xong
hoa quan, nàng tiếp tục chọn các món trang sức khác.
Thẩm Hi Hòa tính tình thẳng thắn, không giống các chủ tử trong cung đã chọn rồi còn vạch lá tìm sâu, từ kiểu dáng
đến phương pháp chế tác đều phải chiều theo ý bọn họ, nhưng bọn họ lại không phải người trong nghề, nhiều khi
kiểu dáng, phương pháp và loại châu báu không tương thích với nhau, thành ra dở dở ương ương, ngặt nỗi
Thượng Phục cục chỉ là nô tỳ, không dám phản bác.


Thôi Thượng phục và các thuộc hạ rất vui khi thấy Thẩm Hi Hòa chịu phối hợp, mọi chuyện được quyết định xong
xuôi nhanh chóng, còn các loại dụng cụ, hương liệu và mỹ phẩm dùng trong ngày hôm ấy thì
Thẩm Hi Hòa giao cho Hồng Ngọc bàn bạc với bọn họ. Nàng muốn nói chuyện riêng với Cổ Tắc Hương một lát,
Thôi Thượng phục hào phóng cho phép.
“Quận chúa.” Đến một góc khuất không người, Cổ Tắc Hương tỏ ra lúng túng, lần trước, khi Thẩm Hi Hòa hỏi
nàng ta về quá khứ của Thái tử điện hạ, nàng ta đã kể cho Thẩm Hi Hòa theo những gì Thái tử điện hạ căn dặn
Thới Thượng phục, tuy rằng tất cả đều là sự thật nhưng Cố Tắc Hương vẫn thấy có lỗi với Thẩm Hi Hòa.
“Ngươi thấp thỏm thế kia là do chuyện lần trước đúng không?” Thẩm Hi Hòa phán đoán như thần.
“Bẩm quận chúa, nô tỳ…” Cố Tắc Hương càng xấu hổ hơn, không biết phải nói gì.
“Đừng sợ, ngươi cũng đâu hại ta, những gì người nói với ta cũng là sự thật, giả dụ Thái tử điện hạ không ra lệnh
cho người mà để một cung nữ già nói cho ngươi biết, rồi ngươi lại nói cho ta, khi đó người sẽ không băn khoăn thế
này, người sẽ nghĩ rằng mình đã giúp được ta chứ không áy náy vì đã giao dịch với người khác để tính kế ta.”
Thẩm Hi Hòa mỉm cười, “Đối với ta mà nói, hai tình huống trên đều chẳng khác gì nhau, quá trình ra sao không
quan trọng, quan trọng là trong lòng ta cho rằng người đã giúp ta.”
“Quận chúa, ta…” Cổ Tắc Hương vẫn rụt rè, nàng ta muốn nói trong lòng mình luôn xem Thẩm Hi Hòa là người
bằng hữu thường hay thư từ qua lại với mình bằng chim bồ câu, là vị tỷ muội thân thiết thường an ủi và gửi cho
nàng ta những món quà nho nhỏ.
Nhưng thân phận hiện tại của nàng ta và Thẩm Hi Hòa khác biệt một trời một vực, nàng ta không có tư cách làm tỷ
muội với Thẩm Hi Hòa.
“Chúng ta chỉ biết nhau qua thư, ngươi không biết ta vốn tính lạnh nhạt, ta coi trọng lợi ích hơn là tình cảm.” Cách
thức trấn an người khác của Thẩm Hi Hòa luôn rất đặc biệt, “Hôm nay ta tìm người vì có việc muốn nhờ vả, đương
nhiên không phải là nhờ suông, ngươi có thể nhân cơ hội này để trèo lên cao, còn trèo lên được đến đâu, là điển y
hay ty y thì tùy vào bản lĩnh của ngươi.”
Cố Tắc Hương nhìn Thẩm Hi Hòa đầy kinh ngạc, trong lòng nàng ta thầm chua xót, Thẩm Hi Hòa của trước kia
từng vào cung tìm nàng ta, muốn đưa nàng ta ra khỏi hoàng cung đã không còn nữa, nàng ta đã lợi dụng Thẩm Hi
Hòa trước, sau này giữa hai người sẽ chỉ còn lại lợi ích mà thôi.
Dù khó chịu nhưng Cố Tắc Hương không rầu rĩ quá lâu, nàng ta nhanh chóng trấn tĩnh: “Xin quận chúa cứ nói.”
“Ngươi đang làm việc trong Thượng Phục cục, ta sẽ cho người một loại huân hương dùng để xông y phục, ngươi
hãy tìm cách để Dương Lăng công chúa thích loại hương này, ta đã điều chế nó dựa theo sở thích của Dương Lăng
công chúa.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt nói, “Tốt nhất là để người người muốn hạ bệ hiển loại hương này cho Dương
Lăng công chúa, không nhất thiết phải làm trước Tết, cứ từ từ lên kế hoạch, sang năm Thổ Phồn đến cầu thân hằng
thực hiện.”
Cố Tắc Hương ở trong cũng đã lâu, chứng kiến không ít việc mờ ám, vừa nghe Thẩm Hi Hòa nói nàng ta đã biết
đây không phải việc nhỏ. Nàng ta căng thẳng, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Quận chúa có thể cho nô tỳ biết loại huân
hương xông quần áo này có gây hại gì cho công chúa không?”
Thẩm Hi Hòa không giấu giếm: “Cũng không có gì nghiêm trọng, nhiều nhất là dễ bị chóng mặt, buồn nôn.”
Cổ Tắc Hương không đoán được Thẩm Hi Hòa muốn làm gì, liệu có phải là muốn khiến Dương Lăng công chúa
ngất xỉu hay không, nhưng nếu vậy thì dùng thuốc sẽ nhanh chóng và đơn giản hơn chứ.
“Ngươi có thể suy nghĩ rồi quyết định sau.” Thẩm Hi Hòa chẳng những không giục mà còn nói, “Yên tâm đi, dù ta
đã đưa ra đề nghị nhưng người vẫn có thể từ chối, ta không sợ bị người ta biết được bí mật của
mình, vì không ai có thể bắt thóp được ta.” Dù Cổ Tắc Hương không muốn tham gia, sau này nếu Dương Lăng
công chúa xảy ra chuyện, Cố Tắc Hương có nghi ngờ Thẩm Hi Hòa là kẻ chủ mưu thì cũng không tìm được chứng
cứ, chỉ có thể giữ kín bí mật này.
Cổ Tắc Hương là người thông minh, biết Thẩm Hi Hòa dám nói chuyện này với mình không chỉ vì tự tin mà còn
muốn nói nếu nàng ta không đồng ý, Thẩm Hi Hòa sẽ tìm người khác.
Phụ mẫu, đệ muội của nàng ta đều đã chết, nàng ta cũng đã báo thù thành công, vốn định đi tìm bọn họ, nhưng
nghĩ đến lời trăng trối của mẫu thân muốn nàng ta sống cho tốt, Cố Tắc Hương cũng không dám lãng phí tính
mạng. Bây giờ, nàng ta không còn là tội tịch nữa, đợi khi nào tròn hai mươi lăm tuổi là có thể xuất cung.
Nàng ta muốn tích cóp ít vốn, sau này gả cho một người thành thật trung hậu, trong số con cái chọn một đứa theo
họ mình để Cố gia có người hương khói. Nhưng muốn sống yên ổn trong cung cho đến ngày xuất cung thì không
phải chỉ cần không tranh đoạt là xong, làm vậy chỉ có nước biến thành quân cờ hoặc hình nhân thế mạng cho người
khác, muốn sinh tồn phải có quyền lực, phải biết cảnh giác.
Nếu có ô dù che chở thì càng tốt, Cổ Tắc Hương cân nhắc hồi lâu rồi nói: “Quận chúa cứ giao cho nô tỳ, nhất định
nô tỳ sẽ không để quận chúa thất vọng.”


“Người cứ yên tâm làm việc, trong cung sẽ có người giúp ngươi.” Thẩm Hi Hòa cười, liếc mắt nhìn Trân Châu ra hiệu.


Nàng muốn bồi dưỡng Cổ Tắc Hương để sau này gả vào Đông cung còn quản lý hậu cung. Trong tình huống không có mẹ chồng, một khi dâu trưởng vào cửa, nào ai lại để di nương quản lý việc nhà?


Quý phi chẳng qua cũng chỉ là di nương mà thôi.


Thượng Cung cục tung hoành ngang dọc khắp hậu cung, nàng phải bồi dưỡng vây cánh trong Thượng Cung cực ngay từ đầu.

Bình Luận (0)
Comment