Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 270

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa dừng bước, ngoài đầu nhìn Thẩm Nhạc Sơn đăm đăm: “Phụ thân, con không nương tay gì
hết, chỉ là không muốn võ đoán chuyện th3ị phi của người khác”
Thẩm Anh Nhược và Thẩm Nhạc Sơn cho rằng Thẩm Hi Hòa thầy Thẩm Anh Nhược đáng thương, vì người duy
nhất đối xử tốt1 với nàng ta từ bé đến giờ thật ra chỉ xem nàng ta như một quân cờ.
Song, thật ra lý do khiến Thẩm Hi Hòa đổi ý là vì nàng nhận thấy cảm9 giác áy náy và tình thương yêu mà Hữu
Ninh để dành cho Thẩm Anh Nhược là thật lòng.
Thẩm Nhạc Sơn cười: “Với mưu kế của UU, nếu không t3hể chắc chắn về tâm tư của bệ hạ, con sẽ dựa vào phán
đoán của mình để khiến con bẻ cắt đứt tình nghĩa. Ut không phải mẫu người mạo hiểm.”
“Con không phải người mạo hiểm.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười, “Nếu là người khác, nhất định con sẽ làm vậy,
đồng thời còn khiến đối phương tin chắc là như thế, thậm chí sinh lòng oán hận bệ hạ. Nhưng nó họ Thẩm, được
phụ thân thừa nhận.”
Thẩm Anh Nhược họ Thẩm, điều này đã đủ để nàng không chủ động lợi dụng hay lừa gạt nàng ta, trừ khi nàng ta
sắp gây ra sai lầm nào đó.
Thẩm Nhạc Sơn cảm thấy ấm lòng lạ thường, ánh mắt tràn đầy tự hào, vị nữ lang lòng dạ rộng lượng này chính là
con gái của ông! Hai mắt Thẩm Nhạc Sơn sáng rực, chỉ thiếu nước tru lên vì kích động như sói nữa thôi, làm Thẩm
Hi Hòa không chịu nổi, phải tạt cho ông một gáo nước lạnh: “Nếu sau này nó bị bệ hạ mê hoặc, con tuyệt đối không
nhân từ nương tay với nó.”
Thẩm Hi Hòa khoan dung với Thẩm Anh Nhược là vì nàng ta biết điều, chứ đối với nàng thì nàng ta chỉ là một kẻ
địch có thể giết chết bất cứ lúc nào mà thôi.
“Gieo nhân nào gặt quả ấy.” Thẩm Nhạc Sơn vẫn tươi hơn hớn.
Nếu có một ngày Thẩm Anh Nhược lựa chọn ngả về phe ai, nàng ta sẽ phải tự chịu trách nhiệm về quyết định của
bản thân.
“Con xem thử a huynh tặng con thứ gì làm quà mừng cập kê” Thẩm Hi Hòa không nói tiếp chuyện này nữa mà rảo
bước đi nhanh.
Món quà mừng lễ cập kê của Thẩm Hi Hòa do Thẩm Vân An đưa đến đúng lúc nàng đang cần. Đó là một chiếp
hộp tinh xảo, mở ra thì thấy bên trong có sáu chiếc vòng tay bằng vàng nạm ngọc, mắt Thẩm Hi Hòa sáng lên.
Có ba chiếc nạm ngọc lam, ba chiếc còn lại thì không.


Ưu điểm của những chiếc vòng này không phải là giá trị mà là cơ quan gắn bên trong, tương tự với chiếc vòng
nàng đang đeo.
Mỗi chiếc chỉ lắp được ba cây kim châm, bằng không sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt và cường độ xạ kích, không thể
lắp thêm kim châm sau khi bắn hết. Loại cơ quan này không phải là sáng chế của Thẩm gia mà được làm ra bởi một
người tinh thông lĩnh vực này. Người này từng được Thẩm Nhạc Sơn cứu mạng, sau đó mới tặng ông ba chiếc
vòng.
Thẩm Hi Hòa được một chiếc, hai chiếc còn lại thì giao cho bộ phận khí giới của quân Tây Bắc tháo ra nghiên cứu,
cuối cùng cũng bắt chước thành công.
Lần này, Thẩm Vân An chiều ý Thẩm Hi Hòa, ba chiếc vòng tay nạm ngọc lam chứa kim châm tẩm độc chứ không
phải loại kim châm tẩm thuốc tế như ngày xưa nữa.
Thẩm Hi Hòa rất phấn khởi, mân mê không rời tay, Thẩm Nhạc Sơn thấy vậy thì cất lời ghen tị: “Phụ thân cũng có
quà cho con.”
“Con biết, con biết, UU cũng rất thích quá phụ thân tặng.” Thẩm Hi Hòa vội dỗ dành. “Có điều con còn thích quá a
huynh tặng hơn.” Thẩm Nhạc Sơn nhăn mũi.
Thẩm Hi Hòa đành đặt mấy chiếc vòng tay xuống, nhìn Thẩm Nhạc Sơn và nói: “Hôm nay còn ai tặng quà nữa
không?”
Hôm nay là lễ cập kê của nàng, đương nhiên có rất nhiều người tặng quà, quà tặng chất đống, mấy chiếc xe ngựa
chứa không hết, nhiều đến nỗi Hồng Ngọc vẫn chưa lên danh sách xong.
Tùy A Hỉ được phân công đứng gác trong phòng nghe vậy bèn nói: “Quận chúa, Tề đại phu cũng có gửi quà.”
Hồng Ngọc sực nhớ ra, lập tức đem đến, đó là một gói thuốc được bọc kín, thấy vậy, Thẩm Nhạc Sơn không vui,
dám tặng thứ này vào sinh nhật con gái của ông, thật là xúi quẩy! Thẩm Hi Hòa lại không bận tâm, nàng và Tạ Uẩn
Hoài là bằng hữu, đâu cần kiêng kỵ đến thế. Nàng biết Tạ Uẩn Hoài ngại, không tiện tặng mấy thứ trầm thoa trang
sức cho mình. Thẩm Hi Hòa mở thư Tạ Uẩn Hoài ra, mắt sáng lên, trong này có một đơn thuốc dùng để ngâm
mình, chuyên trị các tổn thương ngầm.
Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An là võ tướng, ngoài những tổn thương mắc phải trên chiến trường, tập võ cũng có
thể gây ra tổn thương ngầm, lúc cơ thể còn khỏe mạnh thì không sao, một khi có tuổi hoặc lâm bệnh nặng, những
tổn thương ngầm ấy sẽ trở thành nhát dao trí mạng.
“Phụ thân, mau mau mau, đêm nay phụ thân phải ngâm nước thuốc ngay!” Thẩm Hi Hòa sốt ruột muốn biết hiệu
quả của đơn thuốc do Tạ Uẩn Hoài kể.
Nàng bảo Hồng Ngọc đi chuẩn bị rồi đưa đơn thuốc cho Trân Châu và Tùy A Hỉ: “Hai người xem thử xem.”
Nàng chỉ mới xem sơ qua, thấy có một số dược liệu quý hiếm, e là không thể phổ cập được, hi vọng Trần Châu và
Tùy A Hỉ có thể đề xuất ý kiến, nếu có thể đổi thành dược liệu phổ thông thì đây sẽ là tin vui cho cả Tây Bắc.


Quận chúa phủ náo nhiệt tưng bừng, ai nấy tất bật, còn bầu không khí tại Đông cùng lúc này lại khá ngột ngạt. Tẩm
điện có đốt than thơm nên ấm sực, nhưng cảm giác ngột ngạt đè nén không kém gì gió rét ngoài kia.
“Có điều tra được không?” Tiêu Hoa Ung đứng bên giá nến, một tay mân mê quân cờ đen phản chiếu ánh nến lấp
loáng, tay kia cầm kéo cắt bấc đèn.
Mười lăm ngọn nến cùng rọi sáng gương mặt tuấn tú của Tiêu Hoa Ung, mắt hắn khép hờ, sắc mặt vô cảm, khiến
người ta sinh lòng sợ hãi. “Con mèo đó chạy ra ngoài từ Điển Cứu thự* thật, đã mất tích ba ngày nay. Người rắc bột
kinh giới lên áo choàng Hoài Dương huyện chủ đã bị diệt khẩu.” Thiên Viên củi đầu đáp.
(*) Cơ quan phụ trách chăm sóc gia súc và các động vật khác nuôi trong cung.
Quá nhanh, nhất là người bị diệt khẩu, người của Tiêu Hoa Ung điều tra được kẻ này đã chết trước khi trời tối, tức
là trước lúc Thẩm Anh Nhược xảy ra chuyện. Mọi manh mối đều bị cắt đứt, người của Hữu Ninh để cũng không
thu hoạch được gì.
Thoạt đầu Thiên Viên còn tưởng đây là màn kịch do Tiêu Trường Mân tự biên tự diễn, cho rằng hắn ta bất chấp thủ
đoạn để cưới Thẩm Anh Nhược, nhưng sau khi điều tra, dù không đánh giá thấp Chiêu vương nhưng Thiên Viên
nhận thấy hắn ta không thể làm việc kín kẽ đến thế.
“Kẻ này muốn nhắm vào cô.” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung tôi lại, “Có kẻ không muốn ta cưới UU.”
Kẻ chủ mưu muốn Thẩm Anh Nhược gả cho lão Nhị, làm hắn không thể cưới Thẩm Hi Hòa.
“Kẻ đó là ai cơ chứ?” Thiền Viện thắc mắc.


Rõ ràng không phải Hữu Ninh đế, vì Hữu Ninh để có ý tứ hôn. Và lại nếu kė chủ mưu là Hữu Ninh để thì việc này sẽ không dễ dàng
cho qua như vậy. Đã không phải Hữu Ninh để mà lại có thể sắp đặt đường đi nước bước trong cung thì chi có thể là hậu phi và hoàng
tử, nhưng ai có thể làm gọn ghẽ đến thế?
“Trong cung đúng là ngọa hồ tàng long.” Tiêu Hoa Ung cười lạnh, “Sau này UU vào cũng phải tỉnh táo mới được.”
Kẻ chủ mưu lần này gài bẫy Thầm Anh Nhược và Tiêu Trường Mân, xem chừng biết được hai người họ có ý với nhau nên muốn thúc
đẩy. Chi là kẻ đó không ngờ được Thẩm Anh Nhược lại phá hỏng tất cả, chứ nếu Thẩm Anh Nhược và Tiêu Trường Mân cùng muốn
thành thân chi e sẽ khó giải quyết.


Khi ấy, Thẩm Nhạc Sơn chỉ có thể ngăn cản đến cùng, khiến Thẩm Anh Nhược đem lòng oán hận ông, sau này nàng ta có thể bị lợi
dụng để đối phó Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Hi Hòa, hoặc là Thẩm Nhạc Sơn không ngăn cản, Hữu Ninh để bất đắc dĩ tử hôn cho hai
người họ, buộc hắn phải ra tay phá hoại hôn sự này.

Bình Luận (0)
Comment