Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Điện hạ không cần lo lắng.” Cố Thanh Chi nhẹ nhàng gạt tay hắn, rót đầy hai ly rồi nâng một ly kính Tiêu Trường Khanh, nhìn hắn chăm chủ, như cười như không, “Trong rượu có độc hay không, điện hạ phải rõ hơn ta chứ. Ly rượu này xin kính điện hạ, đa tạ điện hạ.”


Từ khi Cố gia bị hạ ngục, hắn giở đủ biện pháp phòng ngừa nghiêm ngặt, không để nàng có cơ hội tự sát, khắp phòng toàn là ám vệ, bốn phương tám hướng đều có tai mắt, thứ gì đưa đến tay nàng cũng bị tra xét.


Tiêu Trường Khanh lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt như muốn xuyên thấu linh hồn nàng, nhưng vẫn không nhúc nhích. “Sao vậy? Điện hạ cho rằng ta có thể động tay động chân gì ư?” Cố Thanh Chi dịu dàng mỉm cười, ngửa đầu uống cạn, “Đây là rượu Thanh Chi do ta tự tay ủ đấy.”


Tiêu Trường Khanh khẽ nhúc nhích, toan ngăn lại nhưng chiếc ly đã cạn, hắn liếc qua chiếc ly còn lại, không do dự gì mà nâng ly, uống một hơi cạn sạch: “Dẫu có chết nàng cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta.”


Cổ Thanh Chi cười, hai tay giao nhau đặt trên đùi, ngồi ngay ngắn nhìn Tiêu Trường Khanh: “Điện hạ tựa thần tiên hạ phàm, khi còn trong khuê các, mỗi lần dự yến tiệc, ta đều nghe các tiểu thư ca ngợi điện hạ không thôi, đến nay còn nhớ rõ, lần đầu nghe tên điện hạ là năm năm trước, điện hạ mới mười lăm mà văn chương đã chinh phục được các vị đại nho trong Quốc Tử Giám, ai cũng ngưỡng mộ.”


“Ai cũng ngưỡng mộ.” Tiêu Trường Khanh tự giễu, chăm chú nhìn nàng, “Riêng nàng thì không.” Cố Thanh Chi khẽ nhíu mày, ung dung mỉm cười: “Điện hạ quá cố chấp, cũng có thể là vì không có được nên càng khát khao…”


Nàng ngừng lại trong chốc lát, đôi mắt lạnh nhạt chợt thoáng vẻ hoảng hốt: “Năm ta chín tuổi, mẫu thân nằm trên giường bệnh nắm lấy tay ta, bảo rằng sống trên đời làm gì cũng được, nhưng không được giao trái tim mình cho đàn ông khác. Khoảnh khắc mẫu thân nhắm mắt, trái tim ta cũng đi theo bà. Một người phụ nữ không có trái tim di nhiên sẽ vô tình.”


Cổ Thanh Chi nhẹ nhàng hít một hơi, nụ cười nhã nhặn, “Mẫu thân đã nói, phụ nữ muốn sống tự do tự tại, tiêu dao giữa đời thì phải tuyệt tình.”


“Điện hạ xem, phụ thân ta tôn trọng mẫu thân ta đến nhường nào? Về sau, ông thì không có con trai trưởng cũng không tục huyền*, những mẫu thân ta vẫn phiền muộn mà chết.”


(*)Trong tử “tục huyền”, “tục” thuộc bộ “mịch” (sợi tơ), mang nghĩa gốc “nối liền”, rồi phái sinh các nghĩa “tiếp tục, tiếp nối, nổi dõi” (như trong tục bản, tục biên, liên tục, kế tục). Còn “huyền” là “dây đàn”, rồi mở rộng nghĩa chỉ các loại nhạc khí có dây“. Như vậy, “tục huyền” có nghĩa “nối lại dây đàn“. Trong văn hóa Hán, vợ chồng được ví với đàn cầm, đàn sắt, khi người vợ qua đời, người ta gọi bằng cách ví von “đoạn huyền” (đứt dây đàn), khi lấy vợ lần nữa, người ta ví von là “tục huyền” (nối lại dây đàn).


Cổ Thanh Chi mỉm cười lắc đầu, “Đó là bởi lòng tham của bà, thân là gia chủ Cố gia, sao phụ thân có thể dành hết thể xác và tinh thần cho bà được? Mẫu thân yêu phu quân – người luôn tôn trọng mình, nhưng không thể khiến ông ấy hết lòng hết dạ vì bà, lại không muốn bản thân trở nên xấu xa bởi lòng ghen tuông, đành chôn vùi nỗi bị thương và đau khổ vào sâu tận đáy lòng, thế nên mới sầu não mà chết, đều là vì tình mà ra.”


“Thanh Thanh..” Tiêu Trường Khanh hiểu được phần nào ý nàng muốn nói.


Nhớ lại lúc còn là vợ chồng son, hắn cũng muốn dành hết thảy những gì tốt đẹp nhất trên đời cho nàng, trong lòng chỉ có mình nàng, nhưng nàng vẫn luôn lạnh nhạt, việc gì cũng làm theo lý trí, khiến hắn cảm thấy trong lòng nàng mình chăng là gì cả.


Vốn có thân phận cao quý, lại đang lúc tuổi trẻ bồng bột, hẳn bèn dùng những biện pháp cực đoan để làm nàng ghen, để thu hút sự chú ý của nàng.


Một hoàng tử như hắn mà lại dùng những cách thức hèn mọn tột cùng chỉ để có được tình yêu của nàng.


Nhưng hắn chưa từng nghĩ sau khi có được trái tim nàng, mình sẽ che chở trái tim ấy ra sao.


Hắn chưa từng nghĩ tới, mà nàng cũng chưa từng cho hắn cơ hội đó.


Hiện tại, hắn cũng không dám chắc nếu nàng một lòng một dạ với mình, liệu hắn có thể chống đổi được sự uy hiếp của phụ hoàng và mẫu phi, có thể thay đổi vận mệnh của Cố gia, có thể bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu bất cứ tổn thương gì hay không.


“Phụ thân còn như vậy, huống chi là điện hạ.” Cố Thanh Chi nhìn Tiêu Trường Khanh đăm đăm, “Điện hạ, từ ngày thánh chỉ tứ hôn của bệ hạ truyền đến Cố gia, ta đã biết Cố gia sẽ có ngày này, sẽ lâm vào cảnh máu chảy đầu rơi, nhân duyên giữa hai ta rồi cũng sẽ đi đến kết thúc, sao ta có thể động lòng với điện hạ đây?”


“Nói đến đàn ông trên thế gian này, điện hạ quả thật rất tốt, văn võ song toàn, nhân phẩm đáng quý, quân tử ngay thẳng. Muốn trách chỉ có thể trách Cố Thanh Chi không phải một người phụ nữ nông cạn trong mắt chỉ có tình yêu nam nữ, chỉ biết quanh quẩn chốn hậu trạch. Thế nên số trời đã định, tình yêu của điện hạ đã trao sai người… A…”


Nàng không dần nổi cơn đau xé ruột xé gan trong bụng được nữa, máu tươi bắt đầu trào ra không ngừng.


“Thanh Thanh!” Tiêu Trường Khanh hốt hoảng chồm qua án kỷ, ôm Cố Thanh Chi vào lòng thì thấy dưới người nàng có một vũng máu lớn, hắn kinh hãi nhìn Cố Thanh Chi đang suy nhược bằng ánh mắt không dám tin, sau đó gào thét như một con thú bị nhốt, “Ngày, mau mời ngày…”


Người canh gác ngoài cửa hoảng sợ, không dám hỏi thêm gì mà ba chân bốn cẳng chạy biển. “Điện hạ.” Giọng Cố Thanh Chi dần yếu đi, đây là lần đầu tiên nàng nằm trong lòng hắn như một người phụ nữ yếu đuối, nàng mỉm cười với hắn, rạng rỡ mà lạnh lẽo, “Ta chẳng những vô tình, mà còn tàn nhẫn độc ác. Chàng xem, đến cốt nhục của mình mà ta cũng ra tay được…”


“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, xin nàng đừng nói nữa!” Tiêu Trường Khanh chưa từng đau đớn nhường này, đau đến mức toàn thân hắn như bị muôn vạn độc trùng cắn xé, đau thấu tim gan, đau tận xương cốt, khiển hẳn chỉ muốn điên cuồng gào thét.


“Cố gia không còn, nữ nhi Cố gia cũng không thể sống tiếp, sự tồn tại của nàng chỉ khiến người đời khó lòng quên được bệ hạ máu lạnh thế nào. Lòng kiêu hãnh của Cố Thanh Chi ta cũng không cho phép ta quỵ lụy người khác… mà kéo dài chút hơi tàn.”


Sau khi cơn đau quằn quại qua đi, Cố Thanh Chi bình tĩnh trở lại: “Một đứa trẻ không có mẫu thân sẽ rất khó sống giữa chốn hoàng gia u ám, tà ích kỷ thế đấy, ta không bảo vệ được nó, không đem lại cho nó cuộc sống yên vui vô tư lự, vậy thì ta không muốn đưa nó đến với thế gian đầy những mưu mô này…”


Từng giọt nước mắt đau đớn tuôn rơi, trong mắt Tiêu Trường Khanh chỉ còn lại nỗi thống khổ khắc sâu trong xương tủy: “Cố Thanh Chi, Cố Thanh Chi, nàng thật độc ác, thật sự quá độc ác…”


Lúc này, Cố Thanh Chi vẫn có thể mỉm cười rạng rỡ với Tiêu Trường Khanh, ánh mắt ngày càng mơ hồ của nàng quét qua chiếc án bị Tiêu Trường Khanh hất ngã, cách đó không xa là lò hương đổ nhào.


Nàng không muốn sống nữa, không ai có thể ngăn cản được, không ai có thể cứu được nàng.


Cố Thanh Chi có tài nghệ đứng đầu quý nữ Kinh thành, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh đều tinh thông, có thể xem là quý nữ khuê các điển hình. Nhưng tất cả mọi người, kể cả người hết mực yêu nàng, cùng chung chăn gối với nàng suốt ba năm nay cũng không biết rằng thứ nàng giỏi nhất là điều chế hương.
Bình Luận (0)
Comment