Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 31

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Giọng nàng trong trẻo dễ nghe, đám đông lập tức đổ dồn ánh mắt về phía nàng, cũng xem nhẹ sự ngông cuồng ngạo mạn trong lời nói của nàng, chỉ cảm thấy giọng nàng thật êm tai.


Nàng mặc váy lụa trắng thêu hoa văn trang nhã, tấm mạng che mặt trên đầu che khuất dung nhan, khí chất hoa lệ cao quý. Có điều đương thời mậu dịch rất phát triển, có nhiều thương nhân qua lại, bọn họ bắt chước cử chỉ của người quyền quý, lắm lúc còn phô trương hơn cả thế gia, quý tộc.


Đội ngũ của Thẩm Hi Hòa ăn mặc mộc mạc, hai nội thị đã bị đuổi về cung từ sớm, thành thử không ai nhận ra bọn họ.


Bởi có kẻ trong bọn ngã ngựa vỡ đầu nên cả bọn hết sức phẫn nộ, một nhóm đưa người bị thương vào thành tìm đại phu, số còn lại quắc mắt nhìn Thẩm Hi Hòa.


“Đám thử dân thấp hèn này, có biết mình vừa động vào công tử nhà Trần Bắc hầu không hả?”


“Đã hô nhường đường rồi, sao các ngươi còn đứng đấy?” “Giằng co với bọn chúng làm gì, dẫn chúng đến kinh triệu phủ cho rồi!”


Những tiếng chất vấn đầy phẫn nộ vang lên, người không biết còn tưởng Thẩm Hi Hòa vừa làm chuyện gì tàn nhẫn tột cùng đối với bọn họ.


“Câm mồm!” Thẩm Hi Hòa khẽ quát một tiếng rồi vung roi lên, quất ngay lên người kẻ đang hò hét to mồm nhất.


Nàng thích yên tĩnh, cực kỳ ghét ồn ào.


Không ai ngờ Thẩm Hi Hòa lại thình lình ra tay, sức khỏe nàng vốn yếu ớt, tuy vung được rồi nhưng đánh xong cũng chỉ để lại một vết đỏ nhàn nhạt mà thôi, có thể nói chẳng đau đớn gì, nhưng một roi ấy đã giẫm nát mặt mũi của đối phương dưới lòng bàn chân.


“Tao liều mạng với mày.” Người bị Thẩm Hi Hòa quất roi trúng mặt lập tức rút phắt trường kiếm giắt bên hông ra, đâm về phía Thẩm Hi Hòa.


Đối với đám thiếu gia ăn chơi sa đọa như bọn họ, kiểm chẳng qua chỉ là đồ trang trí, gã ta còn chưa đến gần được Thẩm Hi Hòa đã bị hộ vệ của nàng đá văng ra ngoài.


Thêm hai lang quân nữa xông lên, cũng chẳng có gì lạ là đều bị hộ vệ của Thẩm Hi Hòa dễ dàng quật ngã, lúc này bọn họ mới phát hiện hộ vệ của nàng toàn là người võ nghệ cao cường, bèn hộ lớn với lính gác:


“Lang tướng, lang tưởng, có người đánh nhau ở cổng thành, còn ẩu đả hậu duệ của công huân sĩ tộc!”


Viên lang tướng canh giữ cổng thành nãy giờ vẫn luôn bị Mạc Viễn giữ chặt, giờ mới được tự do, hắn bực bội giơ tay ra hiệu cho binh sĩ xông lên phía trước, nhưng không bao vây Thẩm Hi Hòa, mà là bao vây đám con ông cháu cha,


Trước cả khi nghe được tiếng Tam công tử của Trần Bắc hầu phủ, hắn đã xem xong văn điệp Mạc Viễn đưa tới, đang định tiến lên làm lễ thì không ngờ biển cố đột ngột xảy ra, Mạc Viễn được Thẩm Hi Hòa ám chỉ nên mới giữ chặt lấy hắn, không cho hắn hành động.


Đám con ông cháu cha ngang ngược này phô trương đã quen nên không phát hiện điều gì bất thường, cứ vậy mà đắc tội Thẩm Hi Hòa sâu sắc.


“Mạt tướng Tôn Tiến Trung, phụ trách bảo vệ công thành, xin được bái kiến Chiêu Ninh quận chúa.” Tôn Tiến Trung dõng dạc hộ, làm ai nấy nghe mà sợ ngây người.


“Tôn lang tướng không cần đa lễ.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng xua tay, nhìn thoáng qua đám người đang im thin thít thông qua tấm lụa mỏng che mặt, “Ta sinh ra ở Tây Bắc, chưa được thấy sự phồn hoa trong Kinh bao giờ, sớm nghe nói Kinh thành sầm uất, hôm nay vừa đến cổng thành đã được mở mang tầm mắt. Nếu chư vị muốn phân xử, ta nghĩ chẳng cần đến Kinh triệu phủ làm gì, không bằng theo ta đến Đại Lý Tự cho xong.”


Dứt lời, Thẩm Hi Hòa quay lưng đi, để Hồng Ngọc đỡ mình lên xe ngựa.


“Quận chúa, chúng ta đến Đại Lý Tự thật ạ?” Bích Ngọc ngoái nhìn phía sau, một đám thiếu niên thiếu nữ quần là áo lượt bị người của Mạc Viễn áp giải, chẳng biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu danh môn vọng tộc trong Kinh.


“Đã có người dựng sẵn sân khấu cho ta, sao ta có thể khiến cả thất vọng được?” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa bình thản.


“Hả..” Hồng Ngọc giật mình, không ngờ chuyện này là do có người cố tình dàn xếp, muốn gài bẫy quận chúa nhà mình! “Trên thân con ngựa đó có mùi húng tây, vốn dĩ không thể nào ghìm cương được.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng nhắm mắt lại.


Cây húng tây là một loại hương liệu quý do phiên bang tiến công mà có, nếu kết hợp với nhiều loại hương liệu và thảo dược khác sẽ có công dụng an thần, nhưng cũng có thể dùng để điều chế hương tránh thai hoặc hương kích tình.


Tam công tử Trấn Bắc hầu phủ không thật sự muốn lao thẳng tới, mà là vì không khống chế được ngựa nên mới hô hoán người ta tránh đường.


Ban đầu Thẩm Hi Hòa không phát hiện ra, nhưng khi đám đông bỏ chạy tứ tán, con ngựa ngã khuỵu xuống, Thẩm Hi Hòa đi ngang qua đó mới ngửi được mùi húng tây rất nồng.


Dù vậy, Thẩm Hi Hòa cũng chưa cho rằng có người cố tình gài bẫy hại nàng, nhưng rồi rõ ràng trong đám thiếu niên có kẻ châm ngòi thổi gió, vừa mở miệng đã mắng nàng là đồ thứ dân thấp hèn, ai nghe mà chẳng bực.


Cuộc xung đột này nhất định sẽ ầm ĩ một phen, kẻ thì cố tình kích động, người thì lòng đầy căm phẫn, những ai đã quen ngông nghênh sẽ càng điên tiết hơn.


“Là ai thế ạ?” Tử Ngọc nổi giận, kẻ này thật độc ác, muốn cho quận chúa nhà mình vừa vào thành đã đắc tội phân nửa giới quyền quý trong Kinh.


“Là một người phụ nữ” Thẩm Hi Hòa khẽ cười nhạo, “Lát nữa chúng ta vòng qua vương phủ một chuyến.”


Việc này không phải là các vị hoàng tử ra tay, bọn họ biết rõ người của Thẩm Hi Hòa không thể nào bị đám tốt mã giẻ cùi này gây thương tích.


Thủ đoạn nham hiểm và mềm dẻo thế này không giống tác phong mạnh mẽ của đàn ông.


Trong kinh chỉ có một người phụ nữ căm thù nàng, đó là Tiêu thị.


Lại thêm chuyện đêm qua, bây giờ hắn Tiêu Thị đang thù nàng tận xương tủy.


Nàng vốn định về quận chúa phủ tĩnh dưỡng một thời gian rồi sẽ trừng trị Tiêu thị sau, nhưng nay Tiêu thị sốt sắng tìm đến tận cửa, đã vậy nàng sẽ cho ả được vừa lòng!


Thẩm Hi Hòa dựa vào người Bích Ngọc, nhắm mắt nghỉ ngơi, tinh thần phải tỉnh táo thì lát nữa mới có thể cho Tiêu thị một bài học được.


Đại Lý Tự khanh nghe nói Chiêu Ninh quận chúa tới, còn áp giải theo một đám lang quân và nữ lang nhà trâm anh thế phiệt, vội vàng đặt văn thư trong tay xuống, hối hả ra cửa nghênh đón.


“Hạ quan Tiết Hoành bái kiến quận chúa.” Dù Tiết Hoành xuất thân từ một đại thế gia là Tiết gia, lại làm đến chức vị Đại Lý Tự khanh hàm chính tam phẩm, khi thấy Thẩm Hi Hòa cũng phải làm lễ đúng quy củ.


“Tiết tự khanh.” Thẩm Hi Hòa cũng làm lễ vãn bối, tỏ vẻ khách khi hết mực, “Chiêu Ninh đến đây vì muốn tố cáo có người mưu hại Chiêu Ninh.”


Thẩm Hi Hòa vừa dứt lời, đám người bị hộ vệ của nàng áp giải tới đây đều trợn tròn mắt.


Mưu hại quận chúa là tội lớn, nếu nặng có thể bị phản mười năm tù giam!


Tiết Hoành thấy trong đám còn có hai người là con cháu Tiết gia, hắn thầm sừng sộ trừng mắt nhìn qua vài lần, sau đó khách khí nói với Thẩm Hi Hòa: “Kẻ nào to gan đến thế? Xin quận chúa cứ kể đầu đuối, hạ quan chắc chắn sẽ điều tra thật nghiêm, trả lại lẽ công bằng cho quận chúa.”


“Vừa rồi ở ngoài cổng thành, ngựa của Tam công tử Trấn Bắc hầu phủ bị mất khống chế, lao thẳng về phía Chiêu Ninh, trong tình huống đó, Chiêu Ninh khó lòng tránh được, mà con ngựa này bị mất khống chế là do bị hương húng tây kích thích.”


Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt liếc đám người bị áp giải: “Bọn họ đi thành một đoàn, chỉ có ngựa của Tam công tử Trần Bắc hầu phủ bị mất khống chết, thủ phạm hẳn là đợi đến gần cổng thành mới ra tay, bằng không sẽ không chỉ có mình con ngựa này bị ảnh hưởng.”


“Hương húng tây có thể khiến ngựa bị mất khống chế ư?” Đây là lần đầu Tiết Hoành nghe nói như vậy.


Húng tây mới du nhập vào Kinh chưa đầy mười năm, chẳng có mấy người biết được công hiệu của nó, nhờ vậy mà ả ta mới có thể dễ dàng ra tay.


“Tiết tự khanh có thể thử xem.” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh nói.

Bình Luận (0)
Comment