Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 34

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Miễn lễ.” Thẩm Hi Hòa hờ hững nhìn thoáng qua, sau đó nâng váy đi lướt qua nàng ta, bước lên bậc thềm.


Vốn dĩ không thể chung sống thuận hòa, việc gì phải ra vẻ tỷ muội thân thiết?


“Quận chúa, lão nô đã cho người dọn dẹp Lộng Ngõa viện từ mấy ngày trước, nếu có chỗ nào không vừa ý, quận chúa cứ nói với lão nô…”


Thẩm Khánh vừa dẫn Thẩm Hi Hòa đi vào khuê phòng, vừa giới thiệu bố cục trong vương phủ dọc đường đi.


Vương phủ có sân viện dành riêng cho Thẩm Hi Hòa và Thẩm Vân An, do Thẩm Nhạc Sơn tự mình đề tên, lần lượt là Lộng Ngõa viện và Lộng Chương viện.


Lộng chương có nghĩa là sinh con trai, lộng ngõa tức là được con gái.


Sau khi Thẩm Anh Nhược ra đời, Thẩm Nhạc Sơn cố tình cho người dựng nên hai tòa viện này, qua đó nói cho tất cả mọi người được biết, ông chỉ có một trai một gái. Mấy năm nay, Thẩm Nhạc Sơn chưa từng nhắc đến Thẩm Anh Nhược và Tiêu thị, làm như hai người họ không tồn tại.


Thẩm Hi Hòa đang đi về phía Lộng Ngõa viện thì thấy hai nha hoàn từ hướng ngược lại đi tới, bọn họ thấy nàng bèn làm lễ rồi rẽ sang hướng Đông mà đi.


“Đứng lại.” Thẩm Hi Hòa ngừng bước, Bích Ngọc quát hai nha hoàn kia.


Hai nha hoàn dừng chân, đầu cúi thấp, Thẩm Hi Hòa quét mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó ngoặt sang hướng Đông.


Hướng chính Đông là hướng quan trọng nhất, là chính viện, chỉ có đương gia chủ mẫu mới có tư cách ở lại.


Thẩm Hi Hòa đứng trước cổng viện, thấy bên trong có người hầu đang làm việc.


Nàng đi xuyên qua hành lang, thấy Tiêu thị đang ngồi trong nhà thủy tạ, tóc búi cao, cài trâm vàng, y phục hoa lệ, nhàn nhã vung cần. “Nô tỳ khẩu kiển quận chúa.”


Thẩm Anh Nhược đi sau lưng Thẩm Hi Hòa khẽ hắng giọng, đám người Tiêu thị mới thấy Thẩm Hi Hòa, tỳ nữ bên cạnh Tiêu thị thong dong làm lễ với Thẩm Hi Hòa.


Thẩm Hi Hòa chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu thị, ánh mắt lạnh nhạt.


Tiêu thị tỏ ra lơ đễnh, hoàn toàn không để mắt đến Thẩm Hi Hòa.


“Ai đồng ý cho bà ở trong chính viện?” Thẩm Hi Hòa hỏi. Tiêu thị tuổi ngoài ba mươi, mặt mày mỹ lệ, chẳng buồn liếc mắt nhìn Thẩm Hi Hòa lấy một lần: “Ta cứ ở đấy, mày làm gì được nào?”


“Mặc Ngọc, tổng cổ cả đám ra khỏi chính viện cho ta.” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh ra lệnh.


“Mày dám!” Tiêu thị không ngờ Thẩm Hi Hòa dám đối xử với mình như vậy. Thẩm Hi Hòa không hề nhìn bà ta, Mặc Ngọc sẩn tới bắt lấy Tiêu thị, tỳ nữ của Tiêu thị và Thẩm Anh Nhược toàn cản lại, nhưng bọn họ nào phải đối thủ của bọn Mặc Ngọc vốn tập võ từ bé.


Tiêu thị không ngừng kêu gào nhưng vẫn bị Mặc Ngọc lôi ra ngoài thủy tạ, không ngờ đúng lúc ấy, một bóng hình thình lình lao ra từ trong góc khuất, cầm kiếm đâm về phía Mặc Ngọc. Mặc Ngọc không buồn chớp mắt, tiếp tục kéo Tiêu thị đi, người kia vung kiểm lao qua hồ nước, còn chưa chạm vào Mặc Ngọc đã bị một thanh trường kiểm cản lại.


Mạc Viễn sa sầm mặt, bắt đầu so chiều cùng tên hộ vệ này, từ hành lang đến núi giả sơn, rồi từ núi giá lên đến nóc nhà.


“Trưởng tỷ bớt giận, xin hãy cho mẫu…” Thẩm Anh Nhược cuống quýt cầu xin Thẩm Hi Hòa, còn chưa dứt lời, thấy Thẩm Hi Hòa lườm mình, nàng ta mới giật mình nhận ra mình vừa lỡ lời, bèn cắn môi sửa miệng,


“Xin hãy chừa cho di nương chút mặt mũi, hôm nay nhất định muội sẽ khuyên di nương dọn ra ngoài.”


“Mười bốn năm, cứ xem như mười năm đầu cô còn nhỏ chưa hiểu chuyện thì cô cũng có bốn năm còn gì.” Thẩm Hi Hòa hất tay áo né tránh, “Tổng cổ đám nha hoàn này luôn cho ta.”


Bích Ngọc, Hồng Ngọc và Tử Ngọc không khách khí nữa, nối gót Mặc Ngọc bắt giữ mấy tỳ nữ thân cận của Tiêu thị, bẻ ngoặt hai tay ra sau lưng rồi đẩy ra ngoài.


Mặc Ngọc ném Tiêu thị ra ngoài cổng chính viện, mấy tỳ nữ cũng bị xô ngã xuống đất.


Người hầu trong vương phủ, đặc biệt là những kẻ hầu hạ Tiêu thị ai nấy đều co ro cúm rúm.


“Thẩm Hi Hòa, mày không biết lễ phép với trưởng bối gì cả!” Đầu tóc Tiêu thị rối bời, bà ta lớn tiếng mắng.


“Lễ phép với trưởng bối ấy à?” Thẩm Hi Hòa bước ra cổng, làn váy nhẹ bay, đứng từ trên thềm cao nhìn bà ta chằm chằm, “Ta là Chiêu Ninh quận chúa do bệ hạ sắc phong, cấp bậc ngang với quốc công. Bà chẳng qua là thị thiếp của phụ thân ta, thể mà gặp ta còn không chịu làm lễ, ta không tính toán với bà thì thôi, bà lại dám nói ta không lễ phép với trưởng bối ư?”


“Mày là quận chúa thì sao? Ta cũng là quận chúa được bệ hạ sắc phong, là đường muội của Hoàng thượng!” Tiêu thị được tỳ nữ đỡ dậy, trừng mắt nhìn Thẩm Hi Hòa, ánh mắt cực kỳ tàn độc. “D? Ra là thế.” Thẩm Hi Hòa giật mình, khẽ gật đầu, “Mặc Ngọc, tống cổ bà ta ra khỏi vương phủ.” “Trưởng tỷ!” Thẩm Anh Nhược đuổi theo, hốt hoảng kêu lên, quỳ phịch xuống trước mặt Thẩm Hi Hòa, “Xin trưởng tỷ nguôi giận.”


“Cô đừng xin ta, hãy xin di nương của cô ấy.” Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta, rồi lại liếc sang Tiêu thị đang trừng mắt nhìn mình chòng chọc với vẻ không thể tin được, “Chính miệng bà ta đã nói mình là đường muội của Hoàng thượng, tức là không phải người của Thẩm gia chúng ta. Đã không phải là người của Thẩm gia mà còn ở trong chính viện dành cho chủ mẫu của Thẩm gia, quả thật là hạng khách khứa vô liêm sỉ. không biết điều, ta có tống cổ ra khỏi phủ cũng chả sao, Hoàng thượng anh minh sẽ không trách tội ta.”


“Thẩm Hi Hòa.”


Tiêu thị còn chưa kịp nói hết câu, Mặc Ngọc đã trói chặt hai tay bà ta lại, vác bà ta lao ra ngoài cổng chính.


“Trưởng tỷ, trưởng tỷ, van trưởng tỷ hãy rộng lòng tha thứ cho di nương một lần đi.” Thẩm Anh Nhược quỳ gối níu lấy ống tay áo Thẩm Hi Hòa, mắt rưng rưng đầy vẻ van xin.


Tuy có người mẹ như thế nhưng Thẩm Anh Nhược lại không đến nỗi nào, ấn tượng của Thẩm Hi Hòa về nàng ta không tệ, nên cũng không làm khó Thẩm Anh Nhược: “Nghĩ cho kỹ đi, cổ họ Thẩm hay họ Tiêu.”


Thẩm Hi Hòa giật ống tay áo ra, đi về phía cổng chính, lúc này cả Tiêu thị lẫn tỳ nữ của bà ta đều đã bị tống ra ngoài cửa.


Thẩm phủ đối diện cổng Chu Tước, tướng sĩ gác cổng thấy rõ mười mươi.


Vả lại ban nãy Thẩm Hi Hòa kéo một đoàn rồng rắn về phủ, thành ra bách tính cùng với người hầu của các nhà lân cận xúm lại xem rất đông.


Bọn họ thấy Thẩm Hi Hòa tống cổ Tiêu thị ra khỏi cửa thì trố mắt ra, mãi chưa bình tĩnh lại được.


“Đây là thị thiếp của Thẩm phủ chúng ta, nhiều năm qua ở lì trong chính viện, hôm nay chủ tử của ta về phủ mới phát hiện ra. Chủ tử bảo bà ta chuyển ra khỏi chính viện, ấy thế mà bà ta chẳng những không biết ăn năn hối lỗi mà còn mạnh miệng nói rằng chủ tử của ta dù là đích xuất cũng không cao quý bằng mình.” Tử Ngọc đứng chống nạnh, dõng dạc nói với mấy kẻ đang chỉ trỏ, quyết không chịu thiệt.


Nàng ta vừa dứt lời, những người không biết thân phận của Tiêu thị lập tức xôn xao.


Thiếp là gì chứ?


Chẳng qua là thứ đồ chơi mà thôi.


Đương thời, nhà quan lại quyền quý thường hay tặng thiếp cho nhau, thiếp chính là một món hàng có thể tiện tay tặng cho người khác bất cứ lúc nào.


Thế mà còn dám lớn lối với con vợ cả.


Thành ra, mọi người đều cảm thấy tống cổ thiếp thất ra ngoài chẳng có gì là quá đáng.


“Điện… điện hạ, quận chúa thật… thật là…” Trong một chiếc xe ngựa đỗ tại góc phố, Thiên Viên lắp bắp mãi mới thốt nên lời, “quận chúa thật là đáo để.”


Quả thật chẳng có lời nào để hình dung thủ đoạn mạnh mẽ và dữ dội của vị quận chúa này nữa.


Tiêu thị tuy là thiếp nhưng dù gì cũng là đường muội của Hoàng thượng, vậy mà lại bị nàng tống ra khỏi phủ.


Hắn bỗng thấy hơi sợ, nếu Chiêu Ninh quận chúa gả đến Đông cung thật, sau này điện hạ nhà hắn làm sao dám nạp mỹ nhân đây?


Tiêu Hoa Ung không biết tâm phúc đang lo lắng cho tương lai của mình, đôi mắt sâu thẳm của hắn lộ vẻ tán thưởng và dịu dàng mênh mang: “Đây chỉ mới là bắt đầu thôi.”


Thoạt đầu, Tiêu thị cho mật thám đẩy nàng xuống thuyền, sau đó lợi dụng quan hệ với nhà mẹ đẻ để ám hại Thẩm Hi Hòa ở cổng thành, chưa cần bàn đến ân oán giữa Tiêu thị và mẫu thân Thẩm Hi Hòa, chỉ riêng hai lần ám hại này đã đủ khiến cho Thẩm Hi Hòa không thể tha cho bà ta.


“Hồi cung thôi.” Tiêu Hoa Ung nhếch môi, buông màn xe xuống: “Sai người đến núi Chung Nam lấy nước suối để mai pha trà ngon mời nàng.”

Bình Luận (0)
Comment