Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 360

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa biết ơn Cố Thanh Chi, không biết có phải vì biết được cuộc đời của Cố Thanh Chi hay không mà
nàng luôn thiên vị Cố Thanh Chi ít nh3iều trong những việc có liên quan đến nàng ấy.
Thẩm Hi Hòa ngoài nhìn Tiết Cần Kiều đang đùa giỡn cùng Đoản Mệnh, ánh mắt thất thần.1
“A tỷ sao vậy?” Tiết Cẩn Kiều rất nhạy cảm, lập tức phát hiện Thẩm Hi Hòa có chút khác thường.
“Kiều Kiều, muội và phụ thân 9muội.”
“Ta không có phụ thân” Thẩm Hi Hòa còn chưa nói dứt câu, Tiết Cẩn Kiều đã sầm mặt cắt ngang, sau đó sửa lời với
vẻ mất tự nhiê3n, “Hiện tại… hiện tại không có phụ thân”
Nàng ta không thích Tiết Hồi, ông ta đã lợi dụng nàng ta một cách triệt để. Mấy năm nay, 8xem như nàng ta đã trả
hết công ơn sinh thành của Tiết Hồi đối với mình rồi.
Tiết Cẩn Kiều rất thích phụ thân của Thẩm Hi Hòa, từ khi đính hôn với Thẩm Vân An, lần nào gửi quà cho Thẩm
Hi Hòa, Tây Bắc vương cũng sẽ gửi cho nàng ta một phần, xưa nay chưa có ai đối đãi với nàng ta như vậy. Từ khi
được thúc tổ phụ và thúc tổ mẫu nhận nuôi, Tiết Cẩn Kiều cũng chưa từng cách xa hai người họ trong thời gian dài,
thành ra Tây Bắc vương và Thẩm Vân An là hai người đầu tiên tặng quà cho nàng ta mỗi dịp lễ tết, luôn nhớ dành
phần cho nàng ta mỗi khi có được thứ gì quý giá. Cảm giác được người khác trân trọng thật là ấm áp, Tiết Cẩn Kiều
ngày càng thích Thẩm Hi Hòa và người nhà của nàng.
Nàng ta chỉ mong có thể cập kê ngay tức thì, sớm trở thành người Thẩm gia.
Nghĩ đến đây, Tiết Cần Kiều lại hỏi: “A tỷ, sau khi ta và a huynh của tỷ thành hôn, ta có thể ở lại Kinh thành với tỷ
không?”
“Chẳng phải muội đã nói muốn đi Tây Bắc thay ta chiếu cố a huynh à?” Thẩm Hi Hòa không hiểu sao Tiết Cẩn
Kiều tự dưng lại đổi ý.
“Ta muốn ở cùng a tỷ… cũng muốn thường được tặng quà” Giọng Tiết Cẩn Kiều nhỏ dần.
Dù vậy, Thẩm Hi Hòa vẫn nghe rất rõ, nàng mỉm cười: “Sang năm ta sẽ thành hôn, sau đó sẽ sống trong Đông
cung, không được tùy tiện xuất cung, mà ngày nào cũng triệu muội vào cung gặp mặt cũng không được. Muội ở lại
quận chúa phủ một mình sẽ làm ta lo lắm. Khi nào muội đi Tây Bắc rồi, ta cũng sẽ thường xuyên gửi quà cho muội,
muội cũng có thể tặng quà đáp lễ cho ta”
Tiết Cẩn Kiều ngẫm nghĩ, có lẽ như thế sẽ tốt hơn, bèn tươi cười gật đầu, hai tay chống cằm: “Muội muốn mau
chóng thành hôn quá đi.”


Vẻ mặt ước ao của nàng ta làm Thẩm Hi Hòa không nhịn được cười.
“Kiều Kiều, sắp tới có thể a tỷ sẽ ra tay với phụ… với Tiết Thượng thư” Thẩm Hi Hòa sửa lời. Nàng không muốn
làm sứt mẻ tình cảm giữa mình và Tiết Cần Kiều nên mới báo trước với nàng ta một tiếng, tránh cho Tiết Cẩn Kiều
phải khó xử.
“Thật sao?” Ánh mắt Tiết Cần Kiều sáng rỡ, “A tỷ, tỷ định ra tay thế nào? Để ông ta mất chức hay là bị chém đầu?”
Thẩm Hi Hòa: “..”
Nhìn dáng vẻ phấn khích và háo hức của Tiết Cẩn Kiều, Thẩm Hi Hòa dở khóc dở cười.
“Có lẽ là mất chức thôi” Thẩm Hi Hòa bất đắc dĩ nói, “Nếu ông ta bị chém đầu, muội sẽ phải để tang, không thể gả
cho a huynh ta ngay được.”
Tuy Tiết Cần Kiều đã được nhận làm con thừa tự của người khác nhưng cũng không thể chối bỏ sự thật Tiết Hồi là
đấng sinh thành của mình. Nếu Tiết Hồi chết, Tiết Cần Kiều không cần để tang ba năm nhưng chí ít cũng phải để
tang một năm cho tròn chữ hiểu.
“Vậy không thể để ông ta chết được. Tiết Cẩn Kiều vội nói, nàng ta không muốn để tang cho Tiết Hồi đầu.
Đợi khi nào nàng ta gả chồng rồi hẵng để Tiết Hồi chết, khi ấy nàng ta không cần để tang nữa!
Tiết Cẩn Điều hận Tiết Hồi, hận đến mức chỉ muốn tự tay giết chết ông ta.
Năm xưa, nàng ta bị ngược đãi thê thảm như thế, Tiết Hồi không hề đòi lại công bằng cho nàng ta mà còn lợi dụng
chuyện này để đòi hỏi chút lợi ích từ gia tộc, đòi được rồi thì không cho nàng ta nhắc lại chuyện cũ, sợ người khác
nói ông ta có lòng tham không đáy.
Để Tiết Cẩn Điều không nổi điên vì nhớ lại chuyện đó, Tiết Hồi thường xuyên mắng mỏ, cấm đoán nàng ta, thậm
chí còn cắt cơm!
Mỗi khi nghĩ lại, Tiết Cần Kiều chỉ muốn đồng quy vụ tận cùng ông ta. Nếu không có thúc tổ mẫu, nhất định nàng
ta sẽ giết phụ thân mình rồi tự sát.
“Kiều Kiều” Cảm xúc của Tiết Cẩn Kiều chợt bất ổn, ánh mắt tối tăm, sát khí dày đặc.
Thẩm Hi Hòa vội ôm nàng ta vào lòng: “Không sao cả, không sao cả, có a tỷ đây. Ông ta khi dễ muội, a tỷ sẽ trả thù
giúp muội”
Nghe Thẩm Hi Hòa nhỏ giọng vỗ về, rốt cuộc Tiết Cẩn Kiều cũng bình tĩnh lại. Nàng ta ôm ghì lấy Thẩm Hi Hòa,
đầu tựa vào ngực nàng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, trông như một con thỏ đang
hoảng sợ, mà vòng ôm của Thẩm Hi Hòa chính là chốn ẩn náu an toàn nhất.
Thẩm Hi Hòa xót xa, xem ra Tiết Hồi từng làm nhiều việc có lỗi với Tiết Cẩn Kiều mà nàng không biết, nàng lại
không thể mở miệng hỏi thăm, sợ đụng vào nỗi đau của Tiết Cẩn Kiều, sau này đành chú ý không nhắc đến người
này trước mặt Tiết Cẩn Kiều vậy.
Thấy Tiết Cẩn Kiều phản ứng như vậy, Thẩm Hi Hòa quyết định không cần nhân từ nương tay với Tiết Hồi.


Tiết Hồi ngồi trên cái ghế Lại bộ Thượng thư đã năm năm. Năm năm nay, ông ta nhiều lần nhận hối lộ, cất nhắc
những kẻ vô dụng.
Tiết Hồi tự cho là mình hành động rất kín kẽ, nhưng đó chẳng qua là do ông ta có chỗ dựa Tiết gia, vả lại cũng
không phạm sai lầm gì lớn nên cũng chẳng có ai chống đối ông ta làm gì.
Thẩm Hi Hòa nhanh chóng điều tra được một tên tham quan ở địa phương từng hối lộ Tiết Hồi để được xếp loại ưu
trong sát hạch thường niên, chỉ mất sáu năm đã trèo lên được chức quận thủ, dù chỉ là một quận nhỏ.
Những việc nàng làm đương nhiên không thoát được cặp mắt luôn dõi theo năng của Tiêu Hoa Ung. Phát hiện
Thẩm Hi Hòa muốn ra tay với Tiết Hồi, Tiêu Hoa Ung lấy làm lạ, Tiết Hồi là cha ruột của Tiết Cần Kiều cơ mà.
Tiêu Hoa Ung không rõ nguyên do, bèn mời Thẩm Hi Hòa đến Đông cung hỏi thăm. Vừa gặp, hắn liền đi thẳng vào
đề: “Vì sao U U lại muốn gài bẫy Tiết Hồi?”
Thẩm Hi Hòa cụp mắt, lặng thinh hồi lâu mới đáp: “Ta và Tín vương phi quá cố là bạn qua thư, ta có thể có ngày
hôm này đều nhờ nàng ấy ở bên chỉ dạy.”
Trước khi vào Kinh nàng đã biết sau này gặp phải việc gì liên quan đến Cố gia, nàng sẽ khó lòng ngoảnh mặt làm
ngơ, thế nên nhất định phải có lý do hợp lý để ra tay.
“Nàng làm vậy là vì Tín vương phi ư?” Tiêu Hoa Ung vẫn thấy mối nghi hoặc của mình chưa thể giải thích rõ ràng,
“Vì Tiết Hồi bất kính với Cố công nên nàng muốn ra tay với ông ta vì niệm tình Tín vương phi?”
Thẩm Hi Hòa mà hắn biết là một người cứng rắn, lạnh lùng. Kể cả khi Bộ Sơ Lâm gặp chuyện, nếu nàng ta không
lên tiếng xin giúp đỡ, Thẩm Hi Hòa cũng sẽ không chủ động can thiệp, tất nhiên một phần là vì nàng thấy Bộ Sơ
Lâm tự lo liệu được, nhưng một phần cũng vì tính nàng vốn lạnh nhạt.
Dù Tiết Hồi đổ tội cho Cổ Triệu không thành công nhưng Thẩm Hi Hòa vẫn nuốt không trôi cục tức này, vả lại Tín
vương phi đã qua đời, nàng cảm thấy chẳng còn ai ra mặt bênh vực Cố Triệu nên mới làm vậy ư?


Tín vương phi Cố thị quan trọng với nàng đến nhường nào mà có thể khiến người lạnh nhạt như nàng ra mặt thay Cố thị chứ?
“Điện hạ, ta mang ơn Tín vương phi quá có rất nhiều, có thể nói nàng ấy đã giúp ta được tái sinh” Thẩm Hi Hòa chỉ có thể nói đến
thể. Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung không truy cứu nữa: “UU muốn làm gì Tiết Hồi?”
“Ông ta là thân sinh phụ thân của Thất Nương, ta không muốn
đời là được”
lấy mạng ông ta, chỉ cần khiến ông ta mất chức, sống trong hèn mọn cà
Làm vậy có lẽ còn nghiêm trọng hơn lấy mạng Tiết Hồi, vì người này cực kỳ coi trọng công danh lợi lộc.

Bình Luận (0)
Comment