Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 366

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tiêu Trường Khanh nhìn theo hướng Tiêu Hoa Ung đã đi xa, thấp giọng nói: “Huynh đã chủ quan.”
Mấy ngày trước, hắn không nên đi gặp Cố Thanh Xu3 vì tò mò liệu Thẩm Hi Hòa và Cố Thanh Chi có từng qua lại.
Hắn vốn đang bị Tiêu Hoa Ung theo dõi sát sao, có động tĩnh gì cũng sẽ bị Tiêu Hoa Ung ho1ài nghi và điều tra
tường tận.
“Huynh định xử lý Cố gia nữ lang thế nào?” Tiêu Trường Doanh quan tâm chuyện này hơn.
“Đệ yên tâm, huy9nh có cách xóa bỏ hậu hoạn vĩnh viễn” Tiêu Trường Khanh nói chắc nịch.
Tiêu Trường Doanh ngờ vực, Tiêu Trường Khanh có thể suy nghĩ thông suố3t, quyết tâm giết Cố Thanh Xu thật ư?
Thực tế cho thấy Tiêu Trường Doanh đã quá ngây thơ. Cố Thanh Xu vừa được người của Tiêu Hoa Ung bí mật
8đưa đến Tín vương phủ, tảng sáng hôm sau Tiêu Trường Khanh đã dẫn Cố Thanh Xu vào cung, quỳ gối tự thú
trước mặt Hữu Ninh đế: “Nhi thần cả gan đánh tráo tử tù, tội không thể tha, xin phụ hoàng cứ trừng phạt thật
nghiêm.”
Hữu Ninh đế ngước mắt nhìn hai người, sau đó cúi đầu phê duyệt tấu chương suốt một canh giờ.
“Một năm rồi mới nhớ phải tự thú với trẫm hả?” Hữu Ninh đế nhấp ngụm trà, giọng điệu bình thản.
Tiêu Trường Khanh cúi đầu không đáp. Hữu Ninh đế và hắn đều là người thông minh. Hữu Ninh đế hỏi vậy thực
ra là muốn hỏi hẳn bị ai bắt thóp, đến nỗi không che giấu được nữa nên mới đến tự thủ.
Hôm qua Tiêu Hoa Ung cùng Thẩm Hi Hòa xuất cung, hành trình cơ bản của hắn thế nào Hữu Ninh đế nắm rõ
trong lòng bàn tay, có điều người ngồi xe ngựa từ quận chúa phủ quay về Đông cung lại không phải Tiêu Hoa Ung
mà chỉ là người đóng thế. Chỉ có huynh đệ Tiêu Trường Khanh và trưởng sử Tín vương phủ mới biết Tiêu Hoa Ung
đến Tín vương phủ.
Tiêu Hoa Ung không sợ Tiêu Trường Khanh tiết lộ vì đã có cách ứng phó, cho dù Tiêu Trường Khanh có nói gì thì
hắn cũng có thể phản pháo rằng Tiêu Trường Khanh vu khống mình, khi ấy tội trạng của Tiêu Trường Khanh sẽ
nặng hơn một bậc vì dám lừa dối Hoàng thượng.
Tất nhiên, Tiêu Trường Khanh biết Tiêu Hoa Ung dám ngang nhiên đến Tín vương phủ ắt cũng không sợ bị mình
vạch trần, đành nói: “Khi gia tộc Cố thị bị xử trảm, nhi thần vì quá đau lòng trước cái chết của thế tử kết tóc nên
mới sinh lòng oán hận”
Bởi ấp ủ oán hận trong lòng nên hắn không muốn để Hữu Ninh đế biết đến sự tồn tại của Cố Thanh Xu, nay hắn đã
suy nghĩ thông suốt nên mới đưa nàng ta đến đây và thú nhận tất cả, chứ không phải là bị người ta vạch trần bèn
lấy lùi làm tiến.


Từ khi Cố Thanh Chi qua đời, Tiêu Trường Khanh vô cùng căm hận Hữu Ninh đế, điều này thì ông ta biết. Hôm
nay, xem như Tiêu Trường Khanh đã cúi đầu chịu thua. Hữu Ninh đế nhìn sang Cố Thanh Xu đang quỳ bên cạnh.
Nàng ta mới vừa mười sáu, mặt mày chỉ trang điểm nhẹ, trông cũng duyên dáng yêu kiều.
Hữu Ninh đế nghĩ đến Cố Thanh Chi, hai người là tỷ muội nhưng mặt mày chỉ giống nhau một hai phần, tổng thể
lại khác biệt một trời một vực. “Trẫm… cũng có phần hổ thẹn với Cố gia. Con đã liều mạng cứu nàng ta, vậy trẫm
ban nàng ta cho con làm trắc phi” Cố Thanh Xu chỉ là thứ nữ, không đủ tư cách làm kế phi của một thân vương.
Vậy là Hữu Ninh đế không định truy cứu tội đánh tráo tử tù của hắn. Thật ra, Tiêu Trường Khanh đã lường trước
điều này, Hữu Ninh đế muốn để hắn sống hàng kiềm chế lão Bát hoặc có thể là cả Thái tử. Nếu Cố gia chưa được
giải oan, Tiêu Trường Khanh tuyệt đối không dám làm liều, nhưng nay vụ án oan sai của Cố gia đã được sửa, Hữu
Ninh đế tiện đà tha cho Cố Thanh Xu xem như trấn an.
Cố Thanh Xu mừng rỡ, không ngờ mình có thể quang minh chính đại ở bên tỷ phu.
“Phụ hoàng, A Xu là thế muội của nhi thần, nhi thần để tăng thê tử chưa đầy năm, không muốn tục huyền hay nạp
thiếp gì cả” Tiêu Trường Khanh cung kính dập đầu.
Sắc mặt Cố Thanh Xu vụt tái nhợt, mắt ngân ngấn nước. Nàng ta vội cúi đầu để che giấu vẻ khổ sở của bản thân.
Hữu Ninh đế nhìn Tiêu Trường Khanh hồi lâu với vẻ dò xét, không nổi giận cũng chẳng cưỡng ép: “Thôi được,
trẫm chiều theo ý con đấy.”
Tóm lại, Tiêu Trường Khanh dẫn Cố gia nữ lang yết kiến Hữu Ninh đế, nhưng Hữu Ninh đế chẳng những không
truy cứu mà còn trao trả một phần gia nghiệp của Cố gia cho Cố Thanh Xu, đồng thời phong nàng ta làm huyện
chủ, cho phép nàng ta quay về Cố phủ.
Tin này vừa lan truyền, cả kinh thành chẳng hiểu ra sao, không thể nhìn thấu dụng ý của Hữu Ninh đế.
Thẩm Hi Hòa hay tin, hiếm khi thất thần. Bộ Sơ Lâm nói một hồi mà không nghe nàng đáp lại, quay sang nhìn
Thẩm Hi Hòa thì thấy nàng đang nhìn đăm đăm vào khoảng không.
Bộ Sơ Lâm huơ huơ tay trước mặt Thẩm Hi Hòa, đến khi Thẩm Hi Hòa hoàn hồn mới thôi: “Ta đang nói chuyện với
muội đấy, muội có nghe thấy không?” “Người đang nói về chuyện Tín vương cứu được Cố gia nữ lang” Thẩm Hi
Hòa tiếp lời.
“Ừ, Tín vương thật to gan, dám đánh tráo tử tù, ta nghe nói có người nhận chuyện này mà dâng tấu xin bệ hạ tải
điều tra vụ án Cố thị năm ngoái, biết đâu Cố công chưa chết” Bộ Sơ Lâm ra vẻ thần bí.
“Không đâu” Thẩm Hi Hòa khẳng định.
Bộ Sơ Lâm nhất thời không hiểu Thẩm Hi Hòa nói “không đầu” là có ý gì. Là Hữu Ninh đế sẽ không đồng ý với đề
nghị của mấy người kia? Hay là Cố công thực sự đã chết?
“Cả hai vấn đề đều sẽ không xảy ra” Thẩm Hi Hòa bổ sung, “Bệ hạ biết rõ… Cố công đã chết” “Đến Cố Thanh Xu
còn thoát được, lẽ nào bệ hạ không nghi ngờ mảy may?” Bộ Sơ Lâm nghĩ nếu là nàng ta thì thế nào cũng sẽ hoài
nghi. “Thật ra… bệ hạ hiểu Cố công hơn ai hết” Thẩm Hi Hòa nhìn ra ngoài bãi cỏ xanh mướt, “Nếu có thể lựa chọn,


hai người họ sẽ không muốn trở thành kẻ địch của nhau” Hữu Ninh đế biết nếu không có Cố Triệu, mình sẽ không
thể trở thành Hoàng đế, cũng không thể thanh trừng hoạn quan hay ổn định tình thế được.
Cố Triệu cũng biết nếu không có Hữu Ninh đế, triều đại này sẽ không thể phục hưng, không thể lấy lại phồn vinh
đã mất.
Nhưng hai người họ chỉ có thể đoàn kết chống lại ngoại địch.
Trăm nghìn năm qua, thế gia luôn chèn ép Hoàng đế, mãi đến khi tiến triều thi hành chế độ khoa cử, thế gia mới bị
ảnh hưởng. Sang triều đại này, thế gia dần suy sụp, không còn thâu tóm quyền lực trong tay như trước.
Cố Triệu có muốn cũng không thể rút lui khỏi vũ đài chính trị, ông không thể để gia tộc Cố thị trở thành tội nhân,
chỉ biết mặc cho bản thân bị thể gia đẩy ra đối đầu với hoàng quyền. Ông không thể vận động thế gia củi đầu trước
hoàng quyền được.
Thần là để vương, Hữu Ninh đế tuyệt đối không cam tâm làm con rồi. Muốn trở thành một vị vua có thành tựu,
Hữu Ninh đế buộc phải đánh đổ thể gia. Một trận chiến giữa Cố gia và hoàng tộc là không thể tránh khỏi, mà Cố
gia ắt sẽ thua cuộc, vì Cố Triệu từng nói Hữu Ninh đế là một vị vua rất có triển vọng.
Cố Triệu không đành lòng vứt bỏ gia tộc đã nuôi dạy mình, không đành lòng để Cố thị phải chịu bêu danh trong sử
sách, bởi vậy, ông quyết định chống cự đến cùng. Thế nhưng Cố Triệu lại nhiều lần nương tay với Hữu Ninh đế,
tình nguyện làm kẻ thua cuộc.
Đây chính là nguyên nhân Cố Thanh Chi đoán được kết cục của Cố gia ngay từ đầu, không hề lợi dụng thân phận
Tín vương phi để khuấy động thời cuộc.
Cuộc đối đầu giữa vua tôi hai người Hữu Ninh đế và Cố Triệu thực chất là đôi bạn vào sinh ra tử cùng thành toàn
lẫn nhau. Bằng không, dù Cố Thanh Chi có sắp đặt tỉ mỉ trước khi chết cũng không thể khiến Hữu Ninh đế hào
phóng sửa lại án oan cho Cố gia.
Nếu Cố Triệu xuất thân hàn vi, có lẽ ông và Hữu Ninh đế đã có thể hỗ trợ nhau, cùng cai trị thiên hạ.


Tóm lại, dù Tiêu Trường Khanh có muốn dùng chiếu thay mận đổi đào để cứu Cố Triệu thì Cố Triệu cũng sẽ không đồng ý.
Ông đã quá mệt mỏi, chi muốn được nghỉ ngơi mãi mãi.
Đây cũng là lý do vì sao Cố Thanh Chi luôn hờ hững với hết thảy. Từ lâu nàng đã biết tuy phụ thân yêu thương mình nhưng trong
lòng ông, quốc gia, quân vương, lê dân bá tánh luôn quan trọng hơn gia đình. Ông có thể hi sinh gia tộc vì thiên hạ, giúp Hữu Ninh đế
tung đòn tất sát vào quyền lực của thế gia.
May thay, phụ thân của Thầm Hi Hòa không giống thể. Thẩm Nhạc Sơn cũng yêu nước thương dân, nhưrng vẫn coi trọng gia đình
mình hơn. Hữu Ninh đế sẽ không cho phép ông được quy ẩn, bởi lẽ Thẩm Nhạc Sơn chỉ cần hô hào một tiếng là có thể nhiễu loạn
lòng quân,

Bình Luận (0)
Comment