Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 432

Thẩm Hi Hòa chỉ ôn hòa mỉm cười tiễn khách, cái ngày càng phải dùng thư từ để đổi chác với | Tiêu Trường
Khanh sẽ không bao giờ 3có. Nàng và Tiêu Hoa Ung đều không cần người ngoài – giúp đỡ, dù có ngày gặp phải
kình địch, nàng cũng sẽ không đem thư của Cố 1Thanh Chi ra trao đổi với Tiêu Trường Khanh. Tiêu Trường Khanh
đi rồi, Thẩm Hi Hòa bèn đốt hết xấp thư.
Tựa như lúc trư9ớc lấy được thư từ chỗ Cố Tắc Hương vậy, Thẩm Hi Hòa đã mô phỏng nét chữ của Cố Thanh Chi
để viết thư, há có thể dùng những thứ3 giả tạo ấy để lừa gạt, ràng buộc hay lợi dụng người khác?
Cho dù nàng không tán thành mối tình si của Tiêu Trường Khan8h, mà Cố Thanh Chi cũng chẳng cần hắn làm thế,
nhưng đó chung quy là tình cảm chân thành, người khác có thể lợi dụng điều đó để công
kích, uy hiếp, ràng buộc Tiêu Trường Khanh, tựa như Diệp Vãn Đường và Cố Thanh Xu chẳng hạn, nhưng nàng thì
không.
Thẩm Hi Hòa đem nước hạnh nhân cho Thái hậu. Nàng và Tiêu Hoa Ung đã đính hôn, lại biết được Thái hậu là
trưởng bối duy nhất của hắn nên cảm thấy thân thiết với bà hơn, xem bà như trưởng bối của mình, có tặng thức ăn
gì cho Tiêu Hoa Ung thì cũng sẽ dành một phần cho Thái hậu.
Thẩm Hi Hòa mới đi đến viện của Thái hậu đã nghe tiếng cười đùa rôm rả trong phòng vọng ra. Tần nữ quan hầu
cận Thái hậu đích thân ra đón nàng, nghe vậy bèn nói với nàng: “Dạo này Thái hậu thường triệu kiến một số quý
nữ đến trò chuyện cho đỡ buồn.”
Thật ra là để làm mai, vả lại Thái hậu cũng muốn hiểu rõ hơn về những người này, dù gì cũng là chọn cháu dâu
tương lai.
Thẩm Hi Hòa bước vào, thấy trong phòng có bốn năm nữ lang trẻ tuổi, đều là những người nàng quen biết, trong
đó có tỷ muội Dự thị của Bình Diệu hầu phủ, thậm chí còn có Tần Tư Hiệt. Mọi người làm lễ chào hỏi nhau.
“Hôm nay Chiêu Ninh lại làm món gì đấy? Nhìn khắp trong cung, chỉ có con là nhớ thương bà lão này nhất.” Thái
hậu vừa thấy Thẩm Hi Hòa bèn mỉm cười.
“Là một món thức uống giải nhiệt ạ.” Thẩm Hi Hòa cũng cười, “Thái hậu nói quá lời, bệ hạ và các điện hạ cũng
hiếu thuận mà. Cả hành cung ai cũng mong Thái hậu được an khang.”
Thái hậu tươi cười chỉ tay vào Thẩm Hi Hòa, quay sang nói với mọi người, ánh mắt hiền từ: “Ta nghe người ta đồn
Chiêu Ninh không có tình người, không biết đối nhân xử thế, mấy người đó chắc chưa gặp Chiêu Ninh bao giờ.”
“Bọn họ chẳng qua ghen ghét quận chúa nên mới đặt điều nói xấu, Thái hậu nương nương yên tâm, sau này chúng
con nghe được chắc chắn sẽ phản bác bọn họ.” Dư Tang Ninh cười nói.


Thẩm Hi Hòa liếc nàng ta. Dư Tang Ninh không né tránh hay ngại ngùng gì, thái độ tự nhiên, nụ cười tươi tắn,
không có vẻ nịnh nọt lấy lòng.
Những người còn lại giờ mới hiểu ý Thái hậu, vội phụ họa theo.
“Con là một đứa bé tốt.” Thái hậu khen Dư Tang Ninh, nhìn tỷ muội hai người một lượt, “Bình Diêu hầu nuôi dạy
nữ nhi thật khéo, cả hai đều xinh xắn, thông minh lanh lợi.”
“Thái hậu quá khen.” Dư Tang Tử và Dư Tang Ninh đứng dậy, khiêm tốn làm lễ tạ ơn.
Mọi người xem như hiểu rõ, trong buổi tiệc ngắm hoa hôm qua, có người nói Chiêu Ninh quận chúa kiêu căng ngạo
mạn, tự cho mình là thanh cao. Chuyện đến tại Thái hậu, thành ra hôm nay Thái hậu
cố ý làm sáng tỏ lời đồn giúp Thẩm Hi Hòa. Thế là đề tài trò chuyện kế tiếp toàn xoay quanh Thẩm Hi Hòa, nhiều
người còn ra sức khen ngợi nàng.
Thẩm Hi Hòa hiểu được ý tốt của Thái hậu, tuy rằng nàng không bận tâm miệng lưỡi người đời.
Một lát sau, Thái hậu cho bọn họ ra về, chỉ giữ lại mình Thẩm Hi Hòa. Thái hậu thưởng thức nước hạnh nhân nàng
đem đến, chỉ mới uống hai hớp đã thấy sảng khoái cả người: “Mai bảo phòng bếp nấu một ít đi.”
Thái hậu lớn tuổi, không thể ăn các món lạnh, đến cả nước ô mai cũng không thể uống nhiều. Hành cung tuy mát
mẻ nhưng dù gì cũng đang giữa mùa Hè, khó tránh khỏi nóng trong người. Thái hậu thích ăn ngọt nên Thẩm Hi
Hòa cho nhiều đường hơn một chút.
“Lát nữa con sẽ đưa công thức cho Tần nữ quan.” Thẩm Hi Hòa nói.
Thái hậu hỏi: “Con thấy mấy nữ lang vừa rồi thế nào?” “Chiêu Ninh hiếm khi tiếp xúc với các nữ lang khác, không
rõ phẩm hạnh bọn họ thế nào nên không dám võ đoán.” Thẩm Hi Hòa lảng tránh đề tài này.
Thái hậu tươi cười hiền hòa: “Con đấy, còn giở mánh khóe với cả ta nữa.”
Thẩm Hi Hòa mỉm cười không đáp.
Thái hậu không làm khó nàng, biết nàng không có thói quen nói xấu sau lưng người khác. Bà tựa vào gối rồi nói:
“Bọn họ là những nữ lang được nhắm cho Nhị Lang, Ngũ Lang và Cửu Long. Nhị Lang và Ngũ Lang là tục huyền
nên thân phận thấy một chút cũng được, ta thấy thứ nữ của Dư gia không tồi, muốn để nàng ta gả cho Cửu Long,
nhưng đích nữ nhà họ cũng hiền thục, thành thử mãi chưa quyết định được.”
Thẩm Hi Hòa có thể thấy Thái hậu rất thích tỷ muội Dư gia, nhưng một nhà không thể có hai hoàng tử phi, mà thân
phận của Dư Tang Ninh thậm chí còn không xứng làm kế thất của hoàng tử, không biết sao Thái hậu lại ưu ái nàng
ta đến thế.
Nghĩ đến thủ đoạn của Dư Tang Ninh, Thẩm Hi Hòa bình thản nói: “Xem ra Dư gia nữ lang có ưu điểm hơn người
nên mới được Thái hậu thiên vị thế.”
“Con ganh tỵ đấy à?” Thái hậu trêu nàng, sau đó vỗ về tay Thẩm Hi Hòa, “Con yên tâm đi, không ai có thể hơn con
được.”


Thẩm Hi Hòa biết mình không phải người dễ gây thiện cảm với người khác, Thái hậu nói vậy là vì trong lòng Thái
hậu, không ai sánh bằng Tiêu Hoa Ung cả, yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên thê tử của người khác cũng không
bằng thê tử của Tiêu Hoa Ung.
“Dự gia Nhị nương tử rất khéo tay, mấy hôm trước ta ngủ không ngon, nàng ta mới tới vài lần đã nhận thấy tinh
thần ta không được tốt, sau khi biết nguyên do bèn làm cho ta một cái túi thơm để treo đầu giường, quả thật ngủ
ngon hơn hẳn.” Thái hậu vừa cười vừa nói.
Người lớn tuổi vốn ngủ không sâu, nếu không thể ngủ ngon sẽ rất mệt mỏi. Thái y bảo do trời Hè nóng nực
nênThái hậu hơi suy nhược, bà không muốn kinh động đến Hữu Ninh đế kẻo thái y bị phạt, thể là trằn trọc mấy
đêm liền.
Không phải ngày nào Thẩm Hi Hòa cũng đến thăm Thái hậu, hơn nữa nàng biết Thái hậu đang chọn cháu dâu nên
né tránh ít hôm, thành thử không biết tình hình gần đây của Thái hậu.
“Túi thơm ư?” Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ hào hứng, “Thái hậu có thể cho Chiêu Ninh xem thử được không, Chiêu Ninh
rất thích hương.”
Tất nhiên Thái hậu biết Thẩm Hi Hòa giỏi điều chế hương, bèn bảo cung nữ đem tới. Thẩm Hi Hòa đưa lên mũi
ngửi, chỉ là hương ngưng thần bình thường, không thể có tác dụng chữa bệnh được.
Thẩm Hi Hòa trả túi thơm cho cung nữ: “Thái hậu để Trân Châu bắt mạch xem, có vậy Chiêu Ninh cũng yên tâm
hơn chút.”
Biết Thẩm Hi Hòa có lòng quan tâm mình, đương nhiên là Thái hậu đồng ý. Trân Châu bèn bắt mạch cho Thái hậu,
sau đó liếc nhìn Thẩm Hi Hòa ngụ ý khẳng định Thái hậu không bị bệnh, cũng không trúng độc.
Thẩm Hi Hòa hàn huyên với Thái hậu một lát thì đến giờ nghỉ trưa của Thái hậu, khi ấy Thẩm Hi Hòa mới dẫn
Trân Châu ra về.
“Thái hậu bỗng dưng bị mất ngủ, quả là kỳ quặc.” Trân Châu nói nhỏ.


Mạch của Thái hậu hoàn toàn bình thường, không có bệnh tật gì, cảm xúc cũng ổn định, trừ khi là có nhân tố bên ngoài tác động.
Thẩm Hi Hòa không đi thẳng về tiểu viện của mình mà đi tìm Tiêu Hoa Ung, kể chuyện này cho hắn biết.
“U U nghi ngờ có người hại Thái hậu ư?” Nghe xong, Tiêu Hoa Ung hỏi, “Mục đích của kẻ đó là gì?”
“Mưu cầu phú quý.” Thẩm Hi Hòa mim cười, “Ta còn nhớ lần đầu gặp Dư Nhị nương tử…”
Bình Luận (0)
Comment