Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 447

Liệu có người âm thầm theo dõi bọn họ không nhỉ?
Nếu không có vụ ám sát tại hành công, chắc chắn sẽ có, nhưng giờ thì Tiêu Hoa Ung có th3ể kết luận là không, có
điều hắn vẫn giả vờ Vì có mục đích khác. Hắn trốn sau lưng Tiêu Trường Doanh, làm như mình là kẻ vướng tay
vướng chân, 1đợi khi Tiêu Trường Doanh khống chế được ai, hắn mới chậm chạp đá đối phương một cú, lực đá
yếu xìu.
Tiêu Trường Doanh kiên trì đánh đấ9m một hồi, sắc mặt càng lúc càng khó coi, chỉ muốn bỏ mặc Tiêu Hoa Ung cho
xong, để xem hắn còn vờ vịt kiểu gì!
Ngặt nỗi Tiêu Hoa Ung n3hư đi guốc trong bụng Tiêu Trường Doanh, cứ trốn tiệt sau lưng Tiêu Trường Doanh,
muốn đuổi cũng không được.
Tiêu Trường Doanh né được 8một đòn tấn công bằng trường đao, vung cước đá văng đối phương rồi giật lấy thanh
đao của gã ta. Ngay sau đó, có ba tên cùng xông tới, Tiêu Trường Doanh giờ đao đón đỡ, hiềm nỗi thể công của đối
phương quá mạnh, làm hắn không ngừng lùi ra sau.
Tiêu Hoa Ung nấp sau lưng Tiêu Trường Doanh ra vẻ bỏ chạy, làm như vô tình đập tay trúng lưng Tiêu Trường
Doanh, thực chất là đẩy mạnh một cái. Có điểm tựa, Tiêu Trường Doanh bèn ngả người về phía sau rồi vung đao,
máu tươi lập tức tung tóe.
Kẻ địch vẫn truy đuổi gắt gao, Tiêu Trường Doanh ngoái nhìn đằng sau, thấy Tiêu Hoa Ung đã chạy mất hút thì vội
vã đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Trường Doanh đã đuổi kịp Tiêu Hoa Ung, chạy song song với hắn, đồng thời không kìm
được mỉa mai: “Thái tử điện hạ giả vờ không biết võ nhưng lại quên sức khỏe của mình cũng rất kém”
Tiêu Hoa Ung chạy nhanh như gió thể kia, ai mà chẳng biết hắn chỉ giả vờ. Đã làm thì làm cho trót, chỉ giả vờ một
nửa thật chẳng ra sao.
Nghe đằng sau có tiếng chạy huỳnh huỵch, đằng trước xuất hiện một ngã ba, Tiêu Hoa Ung bèn nói: “Mỗi người
chạy về một phía”
Nói rồi, Tiêu Hoa Ung rẽ trái. Trực giác mách báo Tiêu Trường Doanh rằng vở kịch của Tiêu Hoa Ung vẫn chưa hạ
màn, Tiêu Hoa Ung chọn con đường này chính là làm theo kế hoạch. Tiêu Trường Doanh do dự trong chốc lát,
quyết định đuổi theo Tiêu Hoa Ung chứ không nghe theo sắp đặt của hắn.
Tiêu Hoa Ung biết Tiêu Trường Doanh chạy theo mình nhưng làm như không biết. Hắn chạy đến bụi cỏ lau theo
đúng kế hoạch, nơi đây bốn phía đều dày đặc có lau cao đến ngực, dư sức bao phủ hai người bọn họ.
Trong lúc chạy đến đây, Tiêu Trường Doanh nghe sau lưng có tiếng chân thình thịch, chí ít cũng phải năm sáu
mươi người. Thấy Tiêu Hoa Ung không chui vào lùm cỏ, Tiêu Trường Doanh nhanh nhẹn trốn vào trong đó. Tiêu
Trường Doanh vừa nấp xong thì truy binh vừa vặn đuổi đến nơi.
Tiêu Trường Doanh đang nhậm chức trong quân nên rất am hiểu về binh sĩ. Nhìn động tác đi đứng, phương thức
đoạn hậu và ánh mắt cảnh giác của bọn chúng, có thể thấy bọn chúng toàn là những binh sĩ đã được huấn luyện
nghiêm ngặt.
Đám binh sĩ này mặc y phục đen toàn thân, không bịt mặt, chỉ có hai tên bịt kín mặt chỉ chừa hai con mắt, chính là
những kẻ đã bắt cóc Tiêu Trường Doanh và Tiêu Hoa Ung, cũng chính là người của Hữu Ninh đế.
Tiêu Trường Doanh hãi hùng khiếp vía, cứ tưởng Hữu Ninh đế chỉ phải một nhóm nhỏ, không ngờ lại đồng đến
thế, chẳng trách Tiêu Hoa Ung không muốn đào tẩu, xem ra là muốn dân dụ toàn bộ lộ mặt rồi trừ khử sạch.
Tiêu Trường Doanh đã giao đấu với một số tên trong bọn, biết bọn chúng thân pháp nhanh nhẹn, còn mạnh hơn
đám tinh binh dưới trướng mình. Lần này Hữu Ninh đế phải đi hơn hai trăm người, Tiêu Trường Doanh tưởng
tượng nếu số tinh binh mình dày công huấn luyện bỗng dưng thương vong mất hai trăm người, hắn sẽ thấy lòng
đau như cắt.
Tiêu Trường Doanh còn đang suy nghĩ miên man, đám cỏ lau xung quanh chợt đong đưa, một cơn gió đêm thổi
qua, mang theo sát khí nồng đậm.
Quả nhiên, ngay sau đó, đám cỏ lau bị vạch ra, một toán người áo đen xuất hiện giữa biển có lau dập dờn. Toán
người này mặc y phục dạ hành, che nửa bên mặt, ngực áo thêu hoa văn ngọn lửa.
Người mỗi lúc một đông, chen chúc nhau mà đứng, tựa hồ che kín cả cỏ lau. Đảm binh lính Thần Dũng quân vốn dĩ
còn đang khí thế bừng bừng, thấy vậy thì biết mình đã mắc lừa, toan rút lui, nhưng sau lưng đã bị đám người áo
đen ban nãy đuổi kịp.
Đám Thần Dũng quân lưỡng bề thọ địch, đối phương rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, đồng loạt giơ cao cung nỏ, tên
bắn ra như mưa, một số gã Thần Dũng quân bị bắn trúng ngay mi tâm, lập tức gục ngã, máu tươi ròng ròng, chết
không nhắm mắt.
Đám Thần Dũng quân rút loạn đạo giắt bên hông ra, loại đạo này có lưỡi đặc biệt dài, nước thép sáng lóa dưới ánh
trăng làm Tiêu Trường Doanh bất giác nhắm mắt lại. Binh sĩ bình thường tuyệt đối không dùng nổi đạo sắc cỡ này.


Tiếng chém giết kịch liệt xé toang màn đêm tĩnh mịch chốn núi sâu rừng thẳm, nhưng nơi này vốn không có cư dân
sinh sống, không ai nghe được những tiếng gào thét chói tai. Máu nóng vẩy trúng mặt Tiêu Trường Doanh, hẳn
bình tĩnh quan sát trận sát phạt trước mắt, mãi đến khi một gã binh sĩ Thần Dũng quân ngã rạp gần chỗ mình, hắn
mới nhặt thanh loan đao kia lên xem xét, cảm nhận được trọng lượng và độ sắc bén của nó.
“Đây không phải là thứ đệ nên chạm vào” Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng cất tiếng.
Tiêu Trường Doanh quay phắt lại, giơ đao lên làm từ thể phòng ngự theo phản xạ, thấy Tiêu Hoa Ung nhìn mình
cười nhạt, Tiêu Trường Doanh thầm kinh hãi. Cho dù tiếng chém giết định tại ngoài kia có phần quấy nhiễu thính
lực của hắn, nhưng hắn không ngờ Tiêu Hoa Ung có thể âm thầm áp sát sau lưng mà mình không hề hay biết. Nếu
Tiêu Hoa Ung không lên tiếng, nếu Tiêu Hoa Ung muốn đưa hắn vào chỗ chết, chỉ e giờ này hắn đã…
Sớm biết Tiêu Hoa Ung có võ nghệ cao cường nhưng Tiêu Trường Doanh không nghĩ bản lĩnh của Tiêu Hoa Ung
lại khó lường đến thế.
“Biết quá nhiều sẽ chẳng ích gì cho đệ đầu” Tiêu Hoa Ung vươn tay, nhẹ nhàng lấy đi thanh đao trong tay Tiêu
Trường Doanh.
Chuỗi đao còn chưa hoàn toàn rời khỏi tay Tiêu Trường Doanh, Tiêu Hoa Ung chợt nghiêm mặt, nắm lấy tay Tiêu
Trường Doanh vùng mạnh một phát, phóng thanh đao bay vút đi. Một mũi tên xé gió lao tới, bị thanh đao cản lại.
Tiêu Trường Doanh ngoái nhìn qua, thấy một gã Thần Dũng quân toan tấn công mình nhưng lại bị thanh đao đâm
ngay ngực, cứ thế chầm chậm ngã xuống, máu tươi trào ra, hòa lẫn với bùn đất xung quanh.
“Từ đây đi thẳng là ra khỏi ngọn núi này, chẳng mấy chốc sẽ có người đón đệ về hành cung” Tiêu Hoa Ung chỉ về
một hướng.
“Còn huynh thì sao?” Tiêu Trường Doanh hỏi.
“Ta ư?” Tiêu Hoa Ung nhếch môi, tuy cười nhưng ánh mắt lại lạnh bằng, sâu thẳm khó dò, “Không liên quan gì đến
đệ.”
“Huynh không đi, ta cũng không đi” Tiêu Trường Doanh nghiêm mặt.
Tiêu Trường Doanh không muốn nhúng mũi vào chuyện của Tiêu Hoa Ung, cũng không lo cho Tiêu Hoa Ung.
Hiện tại, tình thế đang nằm trong sự khống chế của Tiêu Hoa Ung, hắn chẳng việc gì phải lo, nhưng nếu cứ thế này
trở về, hắn biết ăn nói thế nào cho hợp lý?
Tiêu Hoa Ung nhìn Tiêu Trường Doanh với vẻ dò xét: “Cô sẽ không cho phép đệ ở lại, nếu để không chịu đi, cô
đành đánh đề ngất xỉu rồi cho người ném đệ ở ven đường vậy.”


Trong rừng sâu có không ít thú dữ, nếu Tiêu Trường Doanh có bề gì thì cũng đừng trách hắn không niệm tình huynh đệ.
Tiêu Trường Doanh hiểuýTiêu Hoa Ung, hắn nghiến răng nghiễn lợi nhìn Tiêu Hoa Ung phòng chọc. Thấy sắc mặt Tiêu Hoa Ung
lạnh bằng, dường như muốn nói hắn. không có quyền từ chối, Tiêu Trường Doanh biết Tiêu Hoa Ung không đùa, mà là nói được làm
được.
Tiêu Trường Doanh hừ lạnh một tiếng, rảo bước bỏ đi.
Tiêu Hoa Ung quay lại, nhìn theo bóng lưng Tiêu Trường Doanh: “Bảo nàng hãy an tâm!
Bình Luận (0)
Comment