Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 489

Hoa đào ngát hương, sắc hoa tươi thắm tựa ánh bình minh, nở rộ khắp chốn. Gió nhẹ thoáng qua, cánh hoa dập
dờn, tạo nên một cảnh sắc ngoạn mục1.
Nhưng hết thảy đều không cuốn hút bằng nét mặt tươi cười của Tiêu Hoa Ung lúc này.
Có lẽ câu “Nghe chàng” của Thẩm Hi Hòa k0hiến hắn quá sức mãn nguyện nên mới vui vẻ như một đứa trẻ thế kia.
Hắn nhẹ nhàng dụi đầu vào vai nàng, lặng thinh không nói.
Trước k1ia, Thẩm Hi Hòa không hiểu vì sao mỗi lần nhân nhượng mình, Tiêu Hoa Ung lại vui vẻ hơn cả chính
nàng. Giờ thì nàng đã cảm nhận được, có lẽ k2hi người mình để ý được vui thì mình cũng vui lây.
“Chàng định dùng cách nào để tháng sau ta có thể đi Tây Bắc?” Thẩm Hi Hòa thấy muố6n làm được chuyện này
không phải dễ, đặc biệt là phải qua được ái của Hữu Ninh đế.
Tiêu Hoa Ung thành thật đáp: “Hai ngày nữa nhạc ph9ụ sẽ lên đường rời Kinh, ta và nhạc phụ đã bàn bạc cả rồi, ta
sẽ cho người cải trang thành người Đột Quyết rồi phục kích nhạc phụ, nhạc phụ thừa cơ mất tích. Có người của ta
tiếp ứng, tin rằng không ai có thể tìm được ông.”
Thẩm Nhạc Sơn mất tích do bị người Đột Quyết phục kích không phải là chuyện nhỏ, triều đình chắc chắn sẽ phải
người đi tìm. Nếu công tác tìm kiếm không đạt được kết quả gì thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tình hình Tây Bắc.
“Đợi cho nhạc phụ mất tích tầm mười ngày nửa tháng mà người của triều đình vẫn chưa tìm ra, U U hãy nói rằng
mình nằm mơ thấy ông, sau đó lấy cớ tay đứt ruột xót để bệ hạ đồng ý cho nàng đi tìm nhạc phụ” Tiêu Hoa Ung
mỉm cười, “Ta đã bàn bạc thỏa đáng với nhạc phụ, để nhạc phụ viết thư cho huynh trưởng, như vậy thì Tây Bắc
cũng có chuẩn bị trước, vừa hay nhân dịp này dò xét những kẻ mà nhạc phụ và huynh trưởng đang ngờ vực…
Nếu bệ hạ lại thừa cơ ra tay, không chừng chúng ta sẽ gặt hái được những thành quả không ngờ luôn đấy”
Để thực thi kế hoạch bị Đột Quyết đánh lén này, đương nhiên Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An phải thu xếp tình
hình ở Tây Bắc đầu ra đấy, kể cả khi chuyện Thẩm Nhạc Sơn cố tình mất tích bại lộ thì cũng có thể lấy cớ rằng ông
nghi ngờ quân đội Tây Bắc có mật thám của Đột Quyết để lấp liếm cho qua chuyện, Hữu Ninh đế sẽ không làm gì
được ông.
Kế hoạch này quả thật vẹn toàn, chẳng những giúp Thẩm Hi Hòa đạt được ước muốn, mà nếu có người vọng động,
bọn họ còn gặt hái được lợi ích ngoài dự kiến. Thẩm Hi Hòa khen ngợi: “Mưu kế của điện hạ thật cao siêu, ta thật
lòng khâm phục.”
“UU của ta đừng coi nhẹ bán thân như thế, chẳng qua là do nàng chưa từng nghĩ đến chuyện quay về Tây Bắc,
không thì làm sao lại không nghĩ ra cách gì cơ chứ?” Hai người họ đều giống nhau, một khi đã quyết tâm làm
chuyện gì ắt sẽ nghĩ được một biện pháp nào đó triệt để đạt được mục đích, đồng thời an toàn rút lui.
Lúc nào hắn cũng có cách khen ngợi nàng, đôi khi nàng tự hỏi liệu có phải là do yêu ai yêu cả đường đi hay không.
Nàng không muốn tranh cãi với hắn về chuyện này, đằng nào nàng cũng không phải đối thủ của hắn, trái lại chỉ
nói: “Dù bệ hạ có cho phép ta được đi Tây Bắc thì chàng cũng không được đi theo đầu”
Tiêu Hoa Ung là Thái tử, địa vị quan trọng, vả lại Gia Thần Thái tử còn đang lẩn trốn ngoài kia, Hữu Ninh đế có vô
số lý do giữ hắn lại. Tuy bây giờ ông ta không còn nghi ngờ hắn bằng lúc trước nhưng cũng chưa hẳn đã hoàn toàn
tin tưởng, không thể để hắn rời khỏi tầm mắt của mình được.
“Ta mà đã muốn rời cung thì ai ngăn cho được?” Tiêu Hoa Ung cười nhẹ.
“Chàng không được cho người đóng thế nữa đâu đấy” Thẩm Hi Hòa nghĩ có lẽ Hữu Ninh đế đã nghi ngờ chuyện
này từ lâu, bây giờ Tiêu Hoa Ung mà hôn mê liệt giường rồi cho người đóng giả mình lần nữa, chỉ e Hữu Ninh đế
sẽ tìm mọi cách vạch trần.
“Ta sẽ không dùng thể thân” Tiêu Hoa Ung mỉm cười, “Đại khái là ta sẽ nài nỉ bệ hạ vài lần, tất nhiên ông ta sẽ
không đồng ý, sau đó ta sẽ viết thư để lại rồi cứ thể bỏ trốn, lấy cớ là quá nhớ nhung thê tử. Chẳng lẽ bệ hạ lại
không thích một Thái tử tùy hứng làm càn, trong lòng chỉ có tình yêu nam nữ?”
Đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, Hữu Ninh đế có bực mình vì Tiêu Hoa Ung không nghe lệnh, tự tiện trốn khỏi
hoàng cung đi nữa thì cũng đều thể vì vậy mà trách cứ hắn cơ chứ? Cùng lắm là răn dạy đôi câu, còn nếu Hữu
Ninh đế muốn phạt hắn thì phải xem tâm trạng hắn thế nào đã, vui thì hẳn sẽ để Hữu Ninh đế được hả giận, buồn
buồn thì cứ trợn trắng mắt ngất xỉu là xong. ?
Hắn đã trúng độc thay Hữu Ninh đế cơ mà, tất nhiên phải lợi dụng cho đáng chứ.
Nghe Tiêu Hoa Ung trình bày rành mạch, Thẩm Hi Hòa không khỏi tò mò về hoàn cảnh trưởng thành của hắn, rốt
cuộc hẳn đã lớn lên trong điều kiện như thế nào để trở thành con người hiện tại?
Hắn lắm mưa nhiều kế, dễ dàng nghĩ ra hết âm mưu lại dương mưu; cũng có lúc cực kỳ xảo trá, chiêu trò vặt cứ gọi
là trùng trùng điệp điệp, đôi khi còn áp dụng cả hai, làm người ta khó lòng đoán được bước kế tiếp của hắn sẽ giở
trò gì.
Thủ đoạn của hắn thiên biến vạn hóa, không thể nào nắm bắt.
“Ta biết nàng thích thanh tĩnh, chứ không thì thế nào cũng phải dẫn nàng thăm thú những nơi non nước hữu tình ta


từng đi qua.” Nếu hắn có cơ hội đó.
Thẩm Hi Hòa thích thanh tịnh, không thích ồn ào náo nhiệt, không ham mê chốn phồn hoa, không lưu luyến nơi
trời cao biển rộng. Nàng thích được ở nhà trong thanh bình yên tĩnh, không bị ai quấy rầy và tránh xa rắc rối.
Thẩm Hi Hòa chỉ cười không đáp. Trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội, đó không phải chỉ hướng của nàng.
Có lẽ vì sức khỏe vốn kém nên tính nàng không thích bôn ba mệt nhọc, lặn lội đường xa. Thay vì cùng Tiêu Hoa
Ung đi khắp trời Nam đất Bắc, thật ra nàng thích ở trong cung chờ hắn bãi triều, cùng hắn bàn việc nước hơn.
Nhìn Thẩm Hi Hòa cúi đầu mỉm cười, Tiêu Hoa Ung chợt nghĩ biết đầu trước kia nàng không thích ngao du là do
điều kiện không cho phép, vì chưa từng trải nghiệm nên mới nghĩ là bản thân không thích. Hắn có thể thử xem có
thật là nàng không thích hay không.
Nếu nàng cũng thích thăm thú bốn phương, hắn muốn đưa nàng đi khắp non sông, gặp gỡ nhiều người khác nhau,
trải nghiệm những chuyện thú vị, ngắm nhìn cảnh sắc muôn màu muôn vẻ.
Tiêu Hoa Ung chỉ thầm quyết định trong lòng chứ không nói ra điều đó.
Sau khi nhất trí tháng Năm sẽ đi Tây Bắc, Thẩm Hi Hòa không vội xử lý chuyện trong cung, coi như bản thân quên
mất rằng Thái tử phi có thể nắm quyền quản lý hậu cung. Hàng ngày, ngoài việc thỉnh an Thái hậu ra, hầu như
nàng chẳng mấy khi ra khỏi Đông cung, suốt ngày gắn bó keo sơn với Thái tử điện hạ, phu thê mới cưới mặn nồng
khôn xiết.
Vốn dĩ Vinh quý phi đang đợi Thẩm Hi Hòa lên tiếng trước, bà ta sẽ nhường ngay quyền quản lý hậu cung cho
nàng, khiến nàng có nắm quyền cũng đuối lý, tạo thành | bàn đạp để bà ta đoạt lại quyền lực, nào ngờ Thẩm Hi
Hòa còn trẻ mà lại vững vàng đến thế.
Càng đáng ngờ hơn là trước hôn lễ, Thái hậu từng nói muốn để Thẩm Hi Hòa quản lý hậu cung, nhưng sau khi
Thái tử thành hôn, Thái hậu dường như cũng quên mất chuyện này, làm Vinh quý phi tiến thối lưỡng nan.
Không ai nhắc mà bà ta chủ động bàn giao quyền lực thì sẽ rơi vào thế hạ phong, chỉ e phi tần khắp lục cũng sẽ
cười nhạo bà ta sốt ruột nịnh hót Thái tử phi; còn nếu lần lữa, để Thẩm Hi Hòa khơi mào thì bà ta lại thành người
không biết lễ nghi, tham quyền cổ vị.
Thẩm Hi Hòa không bận tâm đến tâm trạng rối rắm của Vinh quý phi, nàng và Tiêu Hoa Ung bận đưa tiễn Thẩm
Nhạc Sơn, trong lòng quyến luyến không thôi.


Cứ thế,vài ngày trôi qua trong sóng êm gió lặng.Thái hậu cầm theo vài tấm chân dung các nữ lang đến tìm Thẩm Hi Hòa để bàn về
hôn sự của Tín vương,Liệt vương và Cảnh vương.Thấm Hi Hòa ba lần bốn lượt từ chối,sau vài lần như thế,có lẽ Thái hậu cũng
nhận thấy nàng không muốn can thiệp nên không hỏi nàng nữa.
Một ngày nọ,Thẩm Hi Hòa vừa ra khỏi hậu cung thì nghe Trân Châu hốt hoảng thưa:“Quận chúa,Mạc Viễn vừa báo tin rằng vương
gia bị phục kích,không rõ tung tích”
Thầm Hi Hòa đã được Tiêu Hoa Ung huấn luyện nhiều lần,nhớ rõ hắn từng nói“NếuUUkhông giỏi đóng kịch thì cứ vờ ngất xỉu”
thế là nàng bèn loạng choạng rồi ngã nhào,may mà có Bích Ngọc nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp.
Thẩm Hi Hòa cứ thế ngất đi trong vòng tay của Bích Ngọc.
Bình Luận (0)
Comment