Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Hi Hòa có chứng bất túc* bẩm sinh, vì vậy từ nhỏ Trân Châu đã học y, nàng ta vội vàng chạy đến bắt mạch cho Thẩm Hi Hòa, thấy mạch của nàng có xu hướng bình ổn trở lại, Trân Châu thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ lo âu: “Quận chúa có khó chịu ở đầu không?”


(*) Khí huyết không đủ sức khỏe suy nhược.


Thẩm Hi Hòa lắc đầu, nàng cũng biết sơ về y lý, biết cơn đau trong người không thể dịu đi trong một sớm một chiều, bèn hỏi bằng giọng khàn khàn: “Linh Lung đâu?”


“Quận chúa, Linh Lung tỷ tỷ nhảy khói thuyền để cứu quận chúa, bây giờ vẫn chưa tìm được…” Nói đến đây, mắt Tử Ngọc đỏ ửng lên.


Thẩm Hi Hòa có sáu nha hoàn thân cận, đại nha hoàn có Trân Châu và Linh Lung, tiếp theo là Tử Ngọc, Hồng Ngọc, Bích Ngọc và Mặc Ngọc, trừ Trân Châu ra, năm người còn lại đều bắt đầu hầu hạ Thẩm Hi Hòa từ lúc năm tuổi, trong đó Bích Ngọc và Mặc Ngọc là con cháu của người hâu trong phủ, còn Linh Lung, Tử Ngọc và Hồng Ngọc được mua từ bên ngoài.


Bọn họ cùng nhau lớn lên, thân thiết như tỷ muội ruột thịt. “Ồ.” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, “Hay cho một màn cửu chủ mà chết.” Tự tay đẩy nàng xuống sông rồi nhảy xuống theo, lúc ấy ở đầu thuyền chỉ có hai người bọn họ, người không rõ tình hình sẽ tưởng nàng ta thật sự vì cứu chủ mà chết, chỉ e giờ này nàng ta đã sớm cao chạy xa bay.


Sau này, dẫu có gặp lại bọn Trân Châu, chỉ cần Thẩm Hi Hòa đã chết thì nàng ta vẫn là một nha hoàn trung thành hết mực, có khi còn có thể tiếp tục mai phục trong vương phủ. Người có sức khỏe yếu ớt như Thẩm Hi Hòa mà lại chịu đựng được một đêm trôi dạt trên sông, quả là kỳ tích.


“Quận chúa” Thấy Thẩm Hi Hòa cười lạnh, Trân Châu biến sắc, người thông minh như nàng ta lập tức hiểu ngay, “Lẽ nào Linh Lung đã đẩy quận chúa xuống thuyền?”


Thẩm Hi Hòa không trả lời thẳng mà ra lệnh: “Bảo Mạc Viễn báo quan phủ truy nã nô bộc bỏ trốn.”


Sắc mặt Tử Ngọc tái nhợt, triều đại hiện tại tương đối khoan dung với nô bộc, không như tiên triệu cho phép tùy ý đánh đập, giết hại, nhưng nô bộc bỏ trốn thì khác, đây là tội rất nặng, chưa kể Linh Lung còn ra tay hại chủ, quả thật tội không thể tha!


“Linh Lung tỷ…” Tử Ngọc vội sửa, “Sao Linh Lung lại làm thế chứ?”


Trong suy nghĩ của Tử Ngọc, Thẩm Hi Hòa là vị chủ nhân tốt nhất trên đời, nàng cho phép bọn họ học văn tập võ, dẫu có tư chất kém cỏi, văn dốt võ nát cũng sẽ được học gì đó đúng sở trường, chi phí ăn mặc còn hơn đứt nhiều cô nương nhà quan.


Thẩm Hi Hòa không đáp mà chậm rãi nhắm mắt lại.


Trân Châu khẽ níu ống tay áo Tử Ngọc, kéo nàng ta ra ngoài, đáp án đã quá rõ ràng, Linh Lung là một thảm nằm vùng, chủ nhân của ả vốn không phải Thẩm Hi Hòa.


Nghe bọn họ định lui ra ngoài, Thẩm Hi Hòa sực nhớ một chuyện: “Các em có thấy thứ ta cầm trong tay không?”


Trân Châu vội đáp: “Nô tỳ đi lấy ngay ạ.”


Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa mới yên tâm.


Một lát sau, Trân Châu đưa đồ đến, Thẩm Hi Hòa để Tử Ngọc đỡ mình ngồi dậy, nàng nhìn ba nhánh dây leo xanh biếc như thủy ngọc, có hình dạng giống đồng tâm kết được đựng trong hộp đang tỏa hương thơm ngát, không kiếm được mà cầm lấy, thấy lành lạnh: “Đúng là Tiên Nhân Thao.”


Nhẫn nhụi, long lanh như ngọc.


Nàng ngước mắt nhìn Trân Châu: “Em có thấy ai khác không?”


Thẩm Hi Hòa nhớ bóng đen rơi xuống rõ ràng là một người, hắn là rơi từ trên vách đá, cây Tiên Nhân Thao thường mọc trên vách nham thạch, có lẽ người đó trèo lên hái rồi sơ ý trượt chân ngã xuống.


Trân Châu lắc đầu: “Không ạ.”


“Em lui ra đi.” Thẩm Hi Hòa nằm xuống, “Đổi sang cất bằng hộp ngọc.” “Vâng.” Trân Châu cung kính đáp, rón rén kéo Tử Ngọc ra ngoài theo.


Sức khỏe Thẩm Hi Hòa rất kém, nàng bèn ở lại huyện Lâm Tương tinh dưỡng. Trước đó, huyện lệnh huyện Lâm Tường và thử sử quân Trường Sa đã sớm vào cuộc đi tìm nàng. Thấy dịch trạm khá đơn sơ, huyện nha lại không rộng lắm, họ bèn trưng dụng một trạch viện tam tiến của phủ hộ huyện Lâm Tương để Thẩm Hi Hòa tĩnh dưỡng.


Cả ngày Thẩm Hi Hòa chẳng nói chẳng rằng, làm mấy người Trân Châu phải thận trọng từng li từng tí khi hầu hạ. Dù nhận thấy Thẩm Hi Hòa không còn thân thiết như trước, nhưng bọn họ cho rằng đó là do Thẩm Hi Hòa bị Linh Lung làm tổn thương.


Sau khi lệnh truy nã Linh Lung được ban hành, đến nay vẫn là sống không thấy người, chết không thấy xác.


“Quận chúa, đây là tin tức hôm nay do Kinh thành đưa đến.” Hôm ấy, sau khi Thẩm Hi Hòa dùng bữa sáng xong, Trân Châu dâng một phong thư cho nàng như thường lệ.


Từ ngày được cứu về, Thẩm Hi Hòa bèn cho người theo dõi động tĩnh ở Kinh thành, hàng ngày phải gửi tin tức hỏa tốc về đây cho nàng. Trân Châu chắp tay trước bụng, lẳng lặng nhìn Thẩm Hi Hòa, nhận thấy quận chúa đã thay đổi.


Ngày trước, quận chúa thông minh mà đa sầu đa cảm, dù sinh ra tại đất Tây Bắc có tính hung mãnh, nhưng nàng lại giống như một đóa mẫu đơn lộng lẫy và kiêu ngạo, chưa từng trải qua gió táp mưa sa.


Từ khi rời Tây Bắc, quận chúa bỗng trở nên ít nói, nhất là sau khi Linh Lung làm phản, cách hành xử của nàng càng thêm phần điềm tĩnh và khôn khéo, như thể nàng đã trưởng thành chỉ sau một đêm, trút bỏ vẻ đẹp yếu đuối trước kia, trở thành vua của trăm hoa, lấn át hết thảy muôn hồng nghìn tỉa.


Giờ đây khi xuất hiện trước mặt quận chúa, nàng ta sẽ bất giác thận trọng hơn trước, tuy quận chúa không dùng từ gay gắt, ánh mắt cũng không nghiêm khắc, nhưng nàng chỉ cần nhìn thoáng qua là bọn họ đã cảm nhận được uy nghiêm của nàng.


Thẩm Hi Hòa không bận tâm đến vẻ dò xét của Trân Châu, nàng đang xem phong thư hôm nay, do thủ hạ của Tây Bắc vương nằm vùng tại Kinh thành gửi đến, quả nhiên Phạm gia bị buộc tội vụ hãm trung thần và sát hại dòng dõi hoàng gia.


Đọc đến đây, vẻ mặt Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng hơn, sự biến đổi nhỏ nhặt ấy làm Trân Châu cảm nhận được Thẩm Hi Hòa đang có tâm trạng tốt, nàng ta không khỏi liếc qua phong thư, sau đó nói: “Thì ra Cố tướng bị Phạm gia vị hãm, tiếc là toàn bộ Cố gia đã bị chém đầu, thế mà bệ hạ cũng đồng ý sửa lại án oan cho Cố gia sao?”


“Bệ hạ của chúng ta không thể không đồng ý.” Thẩm Hi Hòa xếp thứlại, nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ, mắt khép hờ, không rõ là ngủ hay thức, dáng vẻ biếng nhác nhưng lại thanh nhã mê hồn.


Nét quyến rũ ấy làm tim Trân Châu đập thình thịch dù nàng ta cũng là phụ nữ, đây là sức hút mà quận chúa ngày xưa không có.


Hữu Ninh để xem Pham gia như một thanh đao dùng để đâm vào Cố gia, mỗi hở răng lạnh, vì lợi ích của bản thân, ba nhà Thôi, Vương, Tiết buộc phải bắt tay nhau chèn ép Phạm gia, bằng không, rất có thể bạn họ sẽ là mục tiêu kế tiếp, đồng thời làm vậy cũng để Hữu Ninh để biết không gì có thể lay chuyển quyền lực của thế gia.


Nếu không có lỗ hổng, chưa chắc việc đã thành, nhưng Cố Thanh Chi đã tạo ra một cái cớ cho bọn họ, lý nào bọn họ không theo đến cùng?


Thẩm Hi Hòa nhắm mắt lại, tắm mình trong ảnh rạng đông xuyên qua kẽ lá, da thịt nàng như sáng lên trong nắng ấm, gợi cảm hút hồn.


Cổ Thanh Chi, ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.


Từ nay trở đi, trên đời không còn Cố Thanh Chi nữa, chỉ còn Thẩm Hi Hòa mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment