Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 65

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa rất nhạy cảm với hương kỳ nam, có điều trong thủy tạ toàn là người có địa vị cao, ai cũng dùng huân hương, đủ loại mùi 3hương lan xa theo gió làm Thẩm Hi Hòa khó lòng phân biệt,


Nàng nhìn thoáng qua Đại vương và Định vượng vừa cùng nhau đi đế1n.


Đúng lúc này, Định vương Tiêu Trường Thái cũng nhìn về phía nàng, hắn bước tới trước, cầm lấy một ly rượu trên án kỷ củ9a Diệp Vãn Đường rồi đi đến chỗ Thẩm Hi Hòa: “Đã khiến quận chúa kinh hãi một phen, tiểu vương xin tự phạt một ly, mong quận chúa 3rộng lượng bỏ qua.”Toàn bộ nữ lang trong thủy tạ cả kinh nín thở, mãi đến khi máu tươi chảy ròng ròng trên mặt Lý Yến Yến mới có quý nữ hoảng sợ thét lên.


“Yến Yến!” Đại vương vội vã chạy đến chỗ Lý Yến Yến.


Lần này nàng ta không tránh nữa mà chỉ đẩy hắn ra.“Quận chúa, cô đừng khinh người quá đáng!” Có nữ lang chướng mắt với cảnh này, lên tiếng chỉ trích.


Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt liếc nàng ta.


“Ngu xuẩn.” Tần Tư Hiệt nhìn nữ lang vừa ra mặt bằng ánh mắt lạnh băng, thốt lên hai tiếng gọn lỏn.Nên nhớ bây giờ Trần Giai Như đã bị sung vào cung Dịch Đình, Tuyên Bình hầu phủ sụp đổ chỉ trong một đêm, Hồ Oanh Nhiễu bị phạt quỳ ở từ đường ba ngày, còn Vương Vũ Huy thì bị đánh năm mươi thước.


Bây giờ không cần người nhà căn dặn, các nữ lang cũng không dám trêu chọc Thẩm Hi Hòa.


Đúng lúc này, Thẩm Hi Hòa lại ném một cốc trà khác về phía Lương Đan Phác, lần này nàng ta vội vã né tránh.Lần này Lương Đan Phác không tránh, cốc trà ném trúng ngay bên cạnh chân nàng ta, vỡ toang thành nhiều mảnh.


Mắt Lương Đan Phác đỏ lên, dường như bị dọa hết hồn.


Mọi người chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhìn Thẩm Hi Hòa đầy ngạc nhiên, thậm chí có người còn cảm thấy Thẩm Hi Hòa thật quá đáng, có điều cảnh tượng Thẩm Hi Hòa dạy dỗ hội Vương Vũ Huy ngày ấy vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bọn họ đành nén giận chẳng dám nói gì.“Yến Yến, chúng ta về phủ thôi.” Đại vương nhẫn nhịn, định kéo Lý Yến Yến đi về.


Lý Yến Yển nhanh nhẹn xoay người, làn váy đỏ rực như lửa xòe rộng, dễ dàng tránh được Đại vương.


Nàng ta bật cười cộc lốc: “Chàng đã muốn che chở nàng ta thì..” Nói đến đây, mắt nàng ta ngấn lệ, đưa tay vạch lên mặt.Lý Yến Yến cười nhạt: “Không cần đâu, vết cắt nhỏ thôi mà, chẳng chết được.”


Dứt lời, nàng ta quay lưng bỏ đi, bước đi thong dong không nhanh không chậm, tựa hồ đang tản bộ, máu tươi từ gò má nàng ta nhỏ xuống theo mỗi bước chân, trông như những đóa mai đỏ nổi bật giữa sàn nhà sạch sẽ.


Định vương hối hả chạy theo, bế thốc Lý Yến Yến lên từ đằng sau bất chấp nàng ta có vùng vẫy thế nào, sau đó giật phắt khăn tay của nàng ta, ấn chặt lên vết thương.“Ta thưởng cho cô mà cô cũng dám tránh à?” Lý Yến Yến hờ hững lên tiếng, sau đó đứng dậy, xách tà váy đỏ rực đi vòng qua án kỷ, cúi người nhặt một mảnh sứ vỡ rồi chầm chậm đi về phía nữ lang bị mình ném cốc trà vào người.


Nữ lang này thấy nàng ta như chuột thấy mèo, không ngừng lùi ra sau, nấp sau lưng Đại vương.


“Yến Yến.” Đại vương Tiêu Trường Thiên đứng chắn trước mặt Lý Yến Yến, cặp lông mày rậm hơi nhíu lại. “Ồ, người ta còn chưa xuất giá mà chàng đã bênh vực rồi hả?” Đôi mắt hẹp dài của Lý Yến Yến lộ vẻ mỉa mai, “Thế nào, sợ ta khiến nàng ta bị thương đến vậy cơ à?” “Yến Yến, đừng lộn xộn nữa.” Đại vương toan nắm lấy cánh tay đang cầm mảnh sứ vỡ của Lý Yến Yến. Lý Yến Yến lùi ra sau một bước tránh đi, kéo giãn khoảng cách với Định vượng, sau đó liếc xéo nữ lang sau lưng hắn, lại nhìn hắn với vẻ bình tĩnh: “Chàng thật sự muốn che chở nàng ta hay sao?”Thẩm Hi Hòa đứng dậy, giữa hai người chỉ cách một chiếc án kỷ, Thẩm Hi Hòa có thể ngửi được mùi trầm h8ương cực phẩm trên người hắn, ôn hòa nồng đậm, lan tỏa rất xa, nhưng lại không phải kỳ nam.


Xem ra người này không phải kẻ đóng giả Hoa đào y và Thôi Tấn Bách. “Không sao.” Ban nãy Thẩm Hi Hòa cũng chẳng hoảng sợ gì, nàng nâng ly kính rượu Định vượng, nhấp một ngụm nhỏ. Thái độ của nàng khá lạnh nhạt, Định vượng tỏ vẻ áy náy một hồi rồi quay về bên cạnh Diệp Vãn Đường, Thẩm Hi Hòa lại nhìn thoáng qua Đại vương, khoảng cách hơi xa nên nàng không dám chắc liệu mùi hương kỳ nam có phải xuất phát từ trên người Đại vương hay không.


Dù ở đây chỉ có hai nam tử, những Thẩm Hi Hòa cũng không chắc mùi hương kỳ nam thoang thoảng kia liệu có phải do có quý nữ sử dụng cùng với các hương liệu khác hay chăng, chẳng qua là do ngửi được đúng lúc hai vị vương gia đi sang đây, thành ra không khói suy tư.Thẩm Hi Hòa không thích xem kịch, vừa dời mắt đi thì thấy nữ lang kia bị bỏ mặc giữa điện, nàng ta cắn môi nhìn theo phu thê Đại vương, ánh mắt toát lên vẻ căm hận và không cam tâm.


Thẩm Hi Hòa nhướng mày, khẽ gọi: “Lương nữ lang.”


Lương Đan Phác hoàn hồn quay đầu lại, thấy Thẩm Hi Hòa cầm cốc trà trước mặt lên, ném về phía nàng ta.Một vết cắt dài ứa máu nổi bật trên gương mặt trắng như sứ của nàng ta, khiến người ta trông mà giật mình, nhưng nàng ta lại thờ ơ, chỉ nhẹ nhàng ném mảnh sứ vỡ trong tay đi, làm như không có việc gì: “Chàng thương xót người mới thể kia, ta đành tự mình tạ tội với quận chúa vây.”


Thẩm Hi Hòa sớm nghe nói về sự hung hãn và điên rồ của Lý Yến Yến, nhưng vẫn phải kinh ngạc.


Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào không quan tâm đến dung mạo? Thậm chí có người coi trọng dung nhan hơn cả tính mạng nữa là, thế mà nàng ta chẳng buồn chớp mắt. “Y công, mau gọi y công!” Diệp Vãn Đường hoàn hồn trước tiên, vội vàng ra lệnh.“Cô, các cô…” Nữ lang kia tức giận thở phì phò.


“Quận chúa.” Định vượng chần chừ lên tiếng.


Diệp Vãn Đường tựa hồ nghĩ đến điều gì, khẽ níu tay áo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.


“Lần đầu, Lương nữ lang không tránh là vì biết cốc trà sẽ ném trúng ngay cạnh chân mình, lần thứ hai lại tránh vì biết cốc trà sẽ đập vào người.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Hắn cô phải biết cốc trà của Đại vương phi cũng sẽ ném trúng bên cạnh chân cô mới phải, cô tránh làm gì hả?”


Lương Đan Phác lập tức rưng rưng ngấn lệ: “Đan Phác không hiểu hà cớ gì quận chúa lại nói vậy?”


Thẩm Hi Hòa khẽ “à” một tiếng, nàng đứng dậy, khép vạt khăn choàng màu tím đinh hương thêu hình bươm bướm vờn hoa, đi đến trước mặt Lương Đan Phác: “Cô tránh là vì có ta đứng sau lưng, nếu Đại vương phi khiến ta bị thương, cô sẽ dễ dàng ngư ông đắc lợi.”


“Quận chúa!” Lương Đan Phác giận tải mặt, “Đan Phác dẫu địa vị thấp hèn nhưng cũng không thể để quận chúa khi dễ như vậy được!”


Xem ảnh 1

Bình Luận (0)
Comment