Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 17

Sáng sớm ngày thứ hai, mấy người hầu được phép vào thánh địa đến giúp ta thay một bộ bạch y, đưa ta ra khỏi thánh địa. Nghi thức bái sư không cử hành trong thánh địa bởi vì thánh địa không cho phép các đệ tử bình thường khác vào. Nếu trưởng lão có việc muốn bẩm báo quốc sư cũng phải…được sự cho phép của lão rồi mới có thể vào. Điều ta không biết chính là trong khi ta vào thánh địa hai ngày thì bên ngoài đã sớm nổ tung rồi.

Lúc ta được dẫn tới địa điểm cử hành nghi thức, Trầm Dược đã có mặt. Ta lại dùng ánh mắt tỉ mỉ bắn phá hắn một phen, nhưng lại thấy hắn không chút ý tứ. Hô…may quá, không phải Đại Biến Thái!

Bởi vì ta bái nhập làm môn hạ của Linh Sơn tôn giả, cho nên người hầu an bài ta đi phía trước Trầm Dược làm đại biểu bái nhập Linh Sơn đợt này.

Ta mới đầu chỉ cho rằng nghi thức bái sư đơn giản là ta kính trà, khấu đầu lạy lão già quốc sư mấy cái rồi làm mấy chuyện lặt vặt nữa là xong, lại không nghĩ rằng, sự thật không hề giống như ta tưởng tượng đơn giản như vậy.

Nào là mới sáng tinh mơ đã bị an bài đi đến cái gì thánh hồ lạnh như băng ngâm một canh giờ. Nào là đúng giữa trưa mặt trời lên ngay đỉnh đầu ra phơi nắng một canh giờ. Nào là kế tiếp phải xuống tại chân núi Linh Sơn quỳ một canh giờ. Hơn nữa, mấy chuyện này…đều do ‘Đại biểu’ là ta đây hoàn thành!

Cho dù những chuyện này…ta cũng có thể bình tĩnh mà xem nhẹ…Nhưng còn…bắt ta cầm trong tay tờ văn tuyên thệ, nói ta ở trước mặt trưởng lão cùng các đệ tử Linh Sơn tuyên đọc.

Mắt ta nhòe đi – cầm trong tay thệ văn mà người hầu mới đưa cho, chọn tư thế chuẩn bị tuyên đọc, nhìn đầu đen đen của đám người bên dưới, trên trán…trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh…

“…” Dưới đài hoàn toàn yên tĩnh.

“…” Dưới đài một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Mặc dù cũng từng ở nhà Đại Biến Thái và Cẩu nhi ca học chữ qua mấy ngày, nhưng vẫn còn nhiều hạn chế mà thệ văn lại dài dòng thế này, ta chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra được một ít chữ một vài câu. Tiểu Chu Tước không có gạt ta, nghi thức xác thực là không có gì quá yêu cầu chú ý, trừ mấy điểm …mệt mỏi này. Chỉ là mọi người không ai nghĩ tới, một người có thể thông qua kiểm tra thần bí trở thành đệ tử của Linh Sơn tôn giả – nàng, lại không biết chữ!

Cùng với thời gian yên tĩnh kéo dài, hào khí toàn trường càng ngày càng khẩn trương. Không đọc…là không được…

“Nay…Hôm nay được…được may mắn…”Câu thứ nhất là đọc như vậy a. Phía sau, phía sau phải…

“Nhận được thiên ý.” Tay ta cầm thệ văn đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy. Giọng nói của Lục mỹ nam ôn nhuận như ngọc từ sau lưng ta truyền đến.

“Nhận được thiên ý” Ta vội vàng đọc theo.

“Thệ nhập linh sơn.”

“Thệ nhập linh sơn.”

“Thuận không khí.”

“Thuận không khí.”

“Hôm nay được sở.”

“Hôm nay được sở.”

“Sư thừa…”

“Sư thừa…”

“…”

“…”

Một bài thệ văn dài dòng trong lúc Lục mỹ nam một câu, ta một câu thật vất vả mà đọc xong.

Ta nắm thệ văn, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Hào khí toàn trường càng phát ra quỷ dị.

Đọc xong thệ văn còn có một bước cuối cùng nữa thì toàn bộ nghi thức bái sư coi như kết thúc, đó chính là toàn thể mọi người cùng Linh Sơn tôn giả đi đến trước bia Linh Sơn Thánh mẫu dập đầu nhận tổ. Nghe nói bia Linh Sơn thánh mẫu này do Sáng Thủy thần nữ tự mình lập.

Ta đi theo phía sau lão già quốc sư cùng Lục mỹ nam, chỉ chốc lát, trước mắt ta xuất hiện một khối bia văn thật lớn.

“Quỳ lạy tổ sư.” lão già quốc sư ra lệnh.

Nhưng ta khi thấy khối bia văn này lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không chú ý tới lão già quốc sư đã ra lệnh gì.

Thấy ta chậm chạp không quỳ, một vài tiểu đệ tử vốn đã rất không phục, hoàn toàn phẫn nộ.

“Ngươi cũng quá to gan! Không đọc được thệ văn chúng ta cũng nhịn, nhìn thấy Linh Sơn thánh bia còn dám cả gan không quỳ!” Có người nhịn không được rốt cuộc la lên.

“Này…trên bia văn này…là chữ! ! ! ! !” Ta chỉ vào bia văn đáp mà như hỏi.

“…Nói thừa! Ai chả biết trên bia văn này là chữ!”

“Mấy chữ này…Ta biết! ! ! ! ! !” Ta thậm chí còn bắt đầu kích động.

Lão già quốc sư toàn thân chấn động, ánh mắt nãy giờ vẫn cúi xuống liền ngước lên, nhìn ta khiếp sợ, mà mấy vị trưởng lão chung quanh cũng nhao nhao tỏa ra lãnh khí.

“Ngươi…Ngươi nói cái gì!” giọng lão già quốc sư tăng thêm cao độ, hỏi ta.

“Ta nói chữ trên bia văn, ta biết a.”

Mấy người trưởng lão giật mình – thoáng nhìn ta.

“Vậy…vậy ngươi nói xem, trên bia văn này khắc những gì?” Lão già quốc sư tiếp tục ra lệnh.

“Trên đó nói, nói…Mọi người Linh sơn nghe lệnh! Ta lấy thân phận Thánh Nữ Linh Sơn đời thứ nhất tuyên bố, phàm là người có thể đọc được nội dung trên bia văn này sẽ là Linh Sơn Thánh nữ đời tiếp theo, nếu có mà không làm…nếu có mà không làm…” giọng ta đọc càng nhỏ dần, các trưởng lão cùng chúng đệ tử sắc mặt càng ngày càng trắng.

“Toàn là nói bậy! ! ! ! ! Nếu không làm thì như thế nào!” Đệ tử không phục bắt đầu kêu gào.

“Nếu có mà không làm…”Ta liếc mắt nhìn quốc sư trưởng lão, hít sâu một hơi, đem nội dung còn lại lớn tiếng đọc.

“Dùng khổ qua – quả mướp đắng bạo hậu. Thọc tiểu cúc môn (hậu môn) một ngàn lần a một ngàn lần, sau đó trục xuất Linh Sơn!”

Cứ như vậy thăng cấp ~

Lời vừa ra khỏi miệng, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ lão già quốc sư cùng Lục mỹ nam, những người còn lại đều nắm chặt tay nhè nhẹ run lên. Ta … Ta thật sự chỉ chiếu theo bia văn mà đọc…Không cần đánh ta…>_

Mọi người nghẹn thở, một mực yên tĩnh qua hết một chung trà. Sau đó, đệ tử vừa nãy nhất định không phục lại bắt đầu cao giọng gầm rú.

“Thúi quá! ! ! ! !Ngươi rõ ràng là yêu nữ. Linh Sơn thánh bia của chúng ta sao có thể khắc mấy ngôn ngữ dơ bẩn như thế! Ngươi cả chữ to cũng không biết. Thệ văn còn đọc không ra, sao ngược lại biết đọc chữ trên Thánh bia? Rõ ràng là tà thuyết mê hoặc mọi người, bôi nhọ Linh Sơn Thánh Nữ. Ta khẩn cầu tôn giả đem yêu nữ này ra xử tử!” Lời nói vừa ra, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người lão già quốc sư, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng liền chuẩn bị đưa ta đi bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro.

Lão già quốc sư nhìn ta thật lâu. Ta nín thở, khẩn cầu nhìn lại hắn. Trời ạ T_T, đây chính là ngươi bắt đọc, ta thật sự không có nói sai…

Rốt cuộc, lão già quốc sư giơ tay, chỉ vào mấy đệ tử không phục kia, gằn từng tiếng ra mệnh lệnh: “Lôi ra, trục xuất khỏi Linh Sơn.”

Chúng nhân một lần nữa lại tỏa lãnh khí.

“Khoan!” Một người từ phía hàng trưởng lão bước ra, quỳ trên mặt đất. Có lẽ đệ tử không phục kia chính là môn hạ của hắn.

“Vị cô nương này mặc dù có thể đọc ra nội dung trên bia văn, nhưng còn chưa mở được cửa đá vào cấm địa. Đây là điều kiện tương truyền của Linh Sơn Thánh Nữ. Một là có thể đọc được bia văn trên tấm bia đá. Hai là có thể mở được cửa đá ra vào Linh Sơn cấm địa. Chờ xác định vị cô nương này có thật là Thánh Nữ hay không rồi hãy xử trí đệ tử thuộc hạ cũng không muộn. Nhưng mà, nếu vị cô nương này…không thể mở ra cửa đá vào cấm địa, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!”

Quốc sư lão đầu nghe xong, vuốt vuốt ria mép, gật đầu nói: “Cũng tốt, những người còn lại ở ngoài chờ, Hạc Hiên, các trưởng lão cùng Nhị Nữu, các ngươi đi theo ta.”

“Ta…Ta cũng muốn!” Cái kia…tiểu đệ tử sắp tới sẽ bị cúc bạo giáp ranh nói.

Lão già quốc sư nhíu mày nhìn hắn rồi thở dài: “Cũng được, ngươi cũng đến đây đi.”

Đoàn người sắc mặt ngưng trọng đi theo sư phụ lão đầu. Tay ta có chút khẩn trương phát run lên, bắt đầu có chút hối hận vừa rồi bản thân nhất thời kích động cứ như vậy đọc ra nội dung trên bia văn. Lục mỹ nam đi bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay ta, ta quay đầu nhìn hắn, hắn cũng quay qua mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo ta không cần sợ hãi.

Mà cùng trong tâm trạng sợ hãi còn có cái tên tiểu đệ tử kêu gào lúc nãy, thế cục bây giờ…Không phải ngươi bị thương…thì chính là ta chết…

Rốt cuộc cũng đã đến cấm địa, có một cửa đá thật lớn dựng thẳng, đứng vững trước mặt. Đây…Làm sao mở ra? Thôi xong…Là không có khả năng…

Chỉ nghe phần phật một tiếng, một con chim nhỏ bay đến đậu trên vai ta, nói nhỏ bên tai: “Nhị Nữu không cần sợ, ngươi nếu mở không được cửa, ta đem ngươi bay ra ngoài.”

Ta hơi hơi gật đầu, Tiểu Chu Tước liền bay khỏi đầu vai ta. Có hậu ứng, lòng ta cũng thêm sức mạnh, sống lưng cũng thẳng, hướng lão già quốc sư hỏi: “Ta nên làm như thế nào?”

Lão già quốc sư nói ta đi tới bên hông cửa đá có một chỗ nhô ra một hòn đá nhỏ, đảo vòng qua hòn đá nhỏ, hai bên phía dưới đài lộ ra một vòng tròn nhỏ lõm vào.

“Lấy máu của ngươi, nhỏ vào trong hốc tròn” Quốc sư lão đầu phân phó.

“Có thể sao?” Ta hỏi, lão già quốc sư gật đầu.

Ta vốn định dũng cảm cắn đứt ngón tay, tiêu sái nhỏ máu, bất đắc dĩ cắn cắn hồi lâu, ngón tay yêu yêu thương thương cũng không bị đứt. Ta đành xám xịt bước đến trước mặt Lục mỹ nam. “Lục sư huynh, Cho mượn bảo kiếm của ngươi dùng một lát T_T…”

Thật vô dụng…Những người còn lại khinh bỉ nhìn ta.

Lục mỹ nam dở khóc dỡ cười rút … kiếm ra nhìn ta nói: “Kiếm này rất sắc bén, ta đến đây.” Trong lúc tay ta chỉ nhẹ nhàng rung lên, ta còn chưa cảm nhận được điều gì, một giọt huyết châu liền từ trên tay của ta rơi ra, ta nâng tay vội vàng chạy đến trước thạch đài, hứng giọt máu cho chảy vào trong vòng tròn nhỏ.

“…”

“…”

Cửa đá cũng không hề phản ứng. Ta chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Ta lại nhỏ vài giọt máu vào vòng tròn lõm..

“…”

“…”

Thời gian trôi qua chừng uống một chung trà, cửa đá đồ sộ bất động! ! ! !

Đầu ta đầy mồ hôi lạnh.

Tiểu đệ tử kia ngày càng đắc ý, Tiểu Chu Tước cũng bắt đầu khởi động chờ.

“Tôn giả!” Trưởng lão vừa nãy bước ra khỏi hàng lên tiếng, trong giọng nói có vài phần đắc ý.

“Tất cả mọi người thấy được, vị cô nương này tựa hồ không thể mở được cửa đá.” Trưởng lão kia tiếp tục nói.

“Hừ! Ta đã nói nàng là yêu nữ, muốn giả mạo Linh Sơn Thánh Nữ! Xem kiếm!” Tiểu đệ tử kia vô cùng đắc ý, có lẽ là nhìn đại thế đã mất, dĩ nhiên rút kiếm đâm về phía ta.

Lục mỹ nam một chưởng từ xa đánh qua, tiểu đệ tử kia lập tức đập thật mạnh vào thạch đài, sau đó lăn xuống đất.

“Lục sư huynh, đây là ngươi có ý gì! Ta không phải coi trọng Tiểu sư muội nhu nhược của ngươi muốn giải quyết riêng sao!” Tiểu đệ tử khẩu khí đối với Lục mỹ nam cũng không kiêng kị.

Lục mỹ nam vừa muốn nói lại bị một tiếng thét kinh hãi của ta cắt đứt: “Mọi người chờ một chút!”

Nguyên nhân là mới vừa rồi tiểu đệ tử kia ngã nhào tới thạch đài, bụi trên mặt đá cũng bay ra, trên thạch đài mơ hồ lộ ra một loạt chữ.

Ta vội vàng lau đi lớp tro bụi, toàn bộ dòng chữ hiển hiện ra trước mắt, cũng là mấy loại chữ này…ta đều biết đọc.

Lấy máu kia là lừa dối người thôi ~

Mất hồn đọc lên mấy chữ bên dưới, là chú ngữ mở cửa sao ~

May mắn chi thần tướng đối với ngươi mở rộng ý chí…

Sau đó,…một nhóm chữ phía dưới cùng được khắc lớn gấp đôi

COME ON~ BABY… !

Nhìn dòng chữ vô hồn cuộn sóng, những chữ…nhăn nheo này, đầu ta đầy vạch đen! Hít một hơi thật sâu, sau đó quay lại đại môn đọc lớn: “Com on, baby.”

Chỉ nghe oanh một tiếng, cửa đá thật lớn liền ‘ Chi…chi…chi…’ nhăn nhó -, run rẩy …Mở ra!

Tiểu đệ tử kia sắc mặt đột nhiên trắng bệch trắng bệch, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mà sau khi đại môn mở ra, bên trong…là một bức tường trắng bóng!

Lão già quốc sư nói: “Có thể vì hôm nay không phải là đêm trăng tròn nên không vào được cấm địa -…trước cứ đóng cửa lại, trở về bàn bạc kỹ hơn.”

Ta thử quay lại đại môn đọc chú ngữ: “Com on, baby.”

Đại môn run lên bần bật, sau đó…Đột nhiên vọt ra một giọng nữ quyến rũ: “Đáng ghét…làm lãng phí tình cảm của nhân gia…!” Sau đó liền ‘Chi… chi … chi…’ Nhăn nhó -, từ từ đóng lại…

 ̄□ ̄||| … Cái…Đại môn kích thích… lay động…

Lão già quốc sư nghe xong những lời này thì toàn thân chấn động, nghiêm sắc mặt xám xịt mang ta về thánh địa.

….Ta là đường phân cách – Dâm. Lay động….
Bình Luận (0)
Comment