Trong một đêm mưa tầm tả , chỉ có tiếng sấm đùng đùng , gió gào thét. Trên một chiếc giường có một thiếu nữ đang nằm , với một làn da trắng như tuyết , khuôn mặt rất đẹp , sóng mũi cao và đôi môi đỏ hồng , nhìn rất muốn cắn vào. Đặc biệt là đôi mắt rất có hồn , nó như một hố đen vũ trụ hút hồn chúng ta đi . Nhưng giờ thì trên mặt cũng thiếu nữ ấy đang hiện lên một vẻ giận dữ . Một lúc sau thì có tiếng la vang lên :
_ Bà tác giả đáng ghét dám lấy tên mình đặt cho nhân vật nữ phụ trong truyện của bả . Tên mình đẹp vậy mà... Đã vậy nữ phụ này còn ngu ngốc nữa vì yêu mà bất chấp tất cả , hại nữ chính không được ngược lại hại luôn cả bản thân mình......
Đang mắng tác giả hăng say thì có tiếng động lạ vang lên . Cô lắng tai nghe nhưng chỉ nghe tiếng sấm gió đùng đùng . Chắc mình nghe nhầm , ọt...tttt...~~~~ thì ra là tiếng bụng của mình . Làm mình tưởng có ăn trộm chứ . Thôi đi nấu gì ăn đã .
Trên đường xuống nhà bếp , ánh đèn cứ chập chờn , tiếng sấm xẹt .....ngang bầu trời khiến không khí càng thêm ghê rợn . Cô vừa đi vừa suy nghĩ :" Mai phải kêu bà chủ nhà trọ sửa lại đường điện mới được và mắng vốn bả để bả bớt tiền trọ , tiền trọ mắc thấy ớn luôn " . Vì lo suy nghĩ nên lúc bước xuống cầu thang cô bước hụt và té từ trên cao xuống , đầu đập mạnh xuống đất . Trước khi ngất đi "mình chưa kịp sống đã mà , mình chưa được đi du lịch để ăn tất cả các món ngon ....mình chưa kịp..... báo hiếu cho cha mẹ nữa."