Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 27

“Thiếu gia, ngươi nói đám Vương Võ hôm nay có thể trở về không?”

“Ta cũng không biết, theo như dự tính trước đó, chắc là đi hai ngày sẽ trở về.”

“Ôi, cũng không biết bọn họ giờ ra sao, có tìm được nguồn nước nào không?”

Kỳ thực đây là nghi vấn của mỗi người, thế nhưng không ai có thể giải đáp, chỉ đành chờ bọn họ trở về mới biết được.

“Thiếu gia, nếu như bọn họ không có tìm được nguồn nước thì làm sao bây giờ?”

“Cứ xem tình hình thế nào, xe đến trước núi ắt có đường, tóm lại sẽ nghĩ ra cách.”

Ngồi một lúc, Đỗ Vĩ Minh đã bị cắn ra mấy nốt cưng cứng, phỏng chừng là bị con sâu gì cắn, ngứa không chịu nổi. Đỗ Vĩ Minh tưởng niệm nước xịt côn trùng, còn có thuốc bôi chống muỗi vân vân. Thời gian này kiếp trước chính lf đặc biệt mời gọi côn trùng, mùa hè cùng mọi người ra ngoài, người khác không sao, mình thì sưng vù, chị gái cười gọi là “nhang muỗi di động ”, có hắn, còn tốt hơn cả đốt nhang muỗi. Nghĩ đến chị, Đỗ Vĩ Minh trong lòng cũng có chút lo lắng, không biết chị đã hết đau lòng chưa, tiếp nhận chuyện mình đã mất. Nét mặt không khỏi có chút bi thống.

Chu Văn thấy nốt sưng trên tay Đỗ Vĩ Minh, vội vàng nói nên về nhà, Đỗ Vĩ Minh lắc đầu bảo không cần, nhổ ra ít nước lên vết sưng.

“Thiếu gia, ngươi sao lại bôi nước bọt lên đó?”

“Vết đốt phỏng chừng qua hai ngày sẽ hết, nước bọt có tác dụng tiêu độc, chúng ta đợi thêm một chút hẵng về.”

Hai người một mực ở trên núi đợi đến khi mặt trời xuống núi, cũng không thấy ai. Không có cách nào, chỉ đành về nhà trước. Sau khi về nhà Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn đi rửa rau sam, tối nay sẽ làm bánh rau áp chảo.

Hái xong lá bạc hà ở trước phòng thì trở về, hoa cỏ ở cửa bọn họ ngoại trừ thổ đậu, thì chỉ giữ lại hai mươi mấy khóm bạc hà, là vì mình thích dùng chúng ngâm trà. Dùng lá bạc hà vắt ra nước nhỏ vào mấy nốt sưng, lập tức có thể cảm thụ được cảm giác thanh mát, qua một lúc thì không còn thấy ngứa nữa.

“Chu Văn, tối nay làm đồ ngon cho ngươi, đảm bảo ngươi chưa từng ăn qua.”

Đem rau sam rửa sạch cắt nhỏ, thêm dầu và muối vào. Bột ngô nặn thành mặt bánh, đem rau sam cắt nhỏ trải lên mặt bánh, gấp lại gập mép, cho vào trong nồi, trong nồi quết một tầng dầu ô liu, chờ bánh bột chín, lại cắt thành từng góc từng góc, sau đó, cho nước tương trộn tỏi giã vào, cuốn ở bên trong, bánh rau áp chảo thơm ngào ngạt thế là xong.

Lại lấyy một ít nấm làm cánh trứng nấm, đây là bữa tối của hai người. Bánh rau áp chảo làm không ít, dùng chén lớn đựng vào giữa, mỗi người một bát canh trứng nấm. Chu Văn cầm chén bát đặt lên bàn, cùng nhau ngồi xuống ăn.

Mỗi người cầm trong tay một cái bánh rau áp chảo, Chu Văn ăn không ngẩng đầu lên. Đỗ Vĩ Minh thì từng ngụm từng ngụm từ từ ăn hết.

“Thiếu gia, bánh rau áp chảo ăn ngon thật, ngon hơn so với bánh bột ngô bình thường nhiều.”

“Đó là đương nhiên, nếu như có bột mì trắng thì còn ngon hơn, chờ sau này có điều kiện, chúng ta sẽ dùng bột mì trắng làm bánh.”

“Đi theo thiếu gia thật tốt, trước đây ta chưa từng ăn bánh bột ngô ngon như vậy.”

Chu Văn sau khi đến nơi này cũng không nhắc lại kinh lịch trước đây, chỉ nói dối vài câu, Đỗ Vĩ Minh chỉ biết là nhà hắn gặp họa, người nhà đã chết, chỉ còn lại một mình hắn, còn lại thì cái gì cũng không kể. Phỏng chừng là chỗ thương tâm của hắn, Đỗ Vĩ Minh cũng cũng không chủ động đi hỏi.

Đỗ Vĩ Minh hai cái ăn bánh rau áp chảo và một chén canh cũng đủ no, Chu Văn tối nay ăn không ít, tổng cộng tám bánh bột ngô, hắn một hơi ăn hết ba, sau đó nghĩ lại nhịn xuống chỉ ăn thêm một cái nữa, canh cũng uống hết. Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn đem hai cái bánh bột ngô còn lại trong bát để ở ngoài, hiện tại trời nóng, để trong ngăn tủ dễ bị hỏng.

Buổi tối nằm ở trên giường, Đỗ Vĩ Minh lật qua lật lại hay ngủ không được, ngực luôn lo lắng, không biết tình huống thế nào đã qua ba ngày, còn chưa trở về. Suy nghĩ đắn đó đến tận khi trời sáng mới ngủ nổi.

Lại qua hai ngày, tới ngày thứ sáu thì Đỗ Vĩ Minh có chút nóng lòng. Lẽ ra ngày hôm nay thế nào cũng nên trở về rồi, theo kế hoạch ban đầu, ngày thứ ba nếu như vẫn chưa tìm được nguồn nước thì phải quay lại. Nếu như quay lại từ ngày thứ ba, ngày hôm nay chắc chắn đã trở về.

Một ngày một đêm cảm thấy đặc biệt dài dằng dặc, đợi đến khi mặt trời xuống núi cũng không có ai trở về, Đỗ Vĩ Minh đứng ngồi không yên, lôi Chu Văn cùng đến nhà trưởng thôn. Nhà trưởng thôn lúc này thật sự náo nhiệt, mọi người đều vây quanh trưởng thôn.

“Trưởng thôn, sao lúc này còn chưa có người trở về?”

“Phải nha, lẽ ra theo đạo lý ngày hôm nay thế nào cũng nên trở về rồi.”

“không phải trên đường gặp phải chuyện gì chứ.”

“chúng ta chưa từng đi qua phía sau núi, trước đây nghe nói có dã thú, hay là đụng phải.”

Ngươi một lời, ta một câu, thôn dân vây quay trưởng thôn, trưởng thôn không có cơ hội mở miệng nói gì.

“Mọi người yên lặng một chút, hãy nghe ta nói, hiện tại tình huống thế nào ta cũng không biết. Theo kế hoạch ban đầu thì ngày hôm nay đã nên trở về, có thể là trên đường gặp phải chuyện gì phải dừng lại, qua hai ngày chắc là có thể trở về. Mọi người trước tiên đừng lo lắng, trở lại chờ thêm một chút.”

“Con ta còn chưa trở về ta có thể không lo lắng sao, ngươi bảo ta trở về chờ thế nào, vạn nhất thực sự gặp phải chuyện gì, ta cũng không muốn sống.”

Phụ nhân trong thôn lại bắt đầu kêu khóc, trưởng thôn cũng đau đầu.

“Đại thẩm tử, con ta cũng đi, ta cũng lo lắng mà, thế nhưng hiện tại trời đã tối rồi, ngươi bảo ta đi đâu tìm người cho ngươi. Nếu không như vậy, đợi đến trưa mai còn không thấy, chúng ta sẽ phái những người này đi tìm. Ngươi thấy được chưa?”

Mọi người nghe có lý, cũng khuyên bảo phụ nhân, vây quanh thảo luận nửa ngày, phát hiện cũng chỉ có thể làm như thế. Đỗ Vĩ Minh không nói được một lời đứng ở một bên, trong lòng lo lắng vạn phần, không phải thật sự gặp dã thú chứ. Sẽ không, sẽ không, hẳn là chỉ là trên đường ngừng lại, có thể ngày mai sẽ về.

Tối nay, phỏng chừng nhà có thanh niên ra ngoài trong thôn đều không ngủ ngon, cực kì lo lắng.

Thời gian chờ đợi dài dằng dặc mà bất đắc dĩ, Đỗ Vĩ Minh từ sáng sớm rời giường đến lúc ăn cơm chiều xong vẫn đi lại phòng trong, nội tâm nôn nóng bất an. Chu Văn đã đi ra ngoài thôn nhìn hai lần, vẫn không ai trở về, trưởng thôn cũng sốt ruột, đang tổ chức nhân thủ, chuẩn bị sau giờ ngọ nếu còn không có người trở về sẽ ra ngoài tìm.

Đỗ Vĩ Minh cũng muốn tham gia, Chu Văn sống chết không chịu. Vương Võ đã đi bảy ngày còn chưa trở về, nếu như Đỗ Vĩ Minh cũng đi, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra vậy thì không có biện pháp ăn nói. Võ công của Vương Võ rất không tệ, hẳn là không có gì vấn đề lớn, thế nhưng lại không thể nói cho thiếu gia những … điều này. Chu Văn ngực cũng có chút gấp, thế nhưng theo lý giải của hắn về Vương Võ thì sẽ không có gì vấn đề lớn. Vương Võ tuy rằng tính tình có hơi gấp gáp, thế nhưng làm ám vệ, công phu thế nào cũng sẽ không đến mức có chuyện. Thấy thiếu gia gấp thành như vậy, Chu Văn cũng muốn nói cho hắn.

Đỗ Vĩ Minh đến chỗ trưởng thôn báo danh muốn tham gia, bị trưởng thôn bác bỏ vì tuổi quá nhỏ. Chọn ra mấy nông dân thân thể khoẻ mạnh trong thôn, còn có mấy thanh niên lần trước bị từ chối không cho đi, trưởng thôn vốn định tự mình đi, con của hắn cũng chưa về nhà. Bị mọi người ngăn trở, cuối cùng quyết định để Vương thợ săn dẫn đầu. Vương thợ săn lần trước đã muốn đi, lại vừa lúc thân thể có hơi không khỏe, hắn bình thường lên núi săn thú, rốt cuộc tương đối hiểu biết về phía sau núi, để hắn dẫn đội không ai hợp hơn. Mười người chờ xuất phát, mọi người ở bên cạnh cẩn thận dặn dò, có người đang len lén lau nước mắt.

Sau giờ ngọ, nhóm thanh niên xuất phát lần đầu không thấy trở về, nhóm thứ hai xuất phát theo ước định. Mọi người đưa đến ngoài thôn, mãi cho đến khi bóng dáng của bọn họ ra khỏi tầm nhìn mới quay về thôn.

Nước sông ngày hôm nay rốt cuộc chính thức khô cạn, hiện tại đáy sông chỉ có một chút bùn nhão. Tất cả mọi người đều tiết kiệm giữ nước lại, dùng nước phải cực kì cẩn thận, Đỗ Vĩ Minh nghĩ may mắn đem trâu bán đi, chỗ nước còn lại ước chừng còn có thể dùng một tháng, chỉ để nước uống và làm cơm. Hiện tại ngay cả rửa mặt cũng chỉ dùng một tẹo nước, nếu như vẫn còn trâu, nước dùng trong một ngày cũng không ít, may là đã bán.

Mặt trời xuống núi, Chu Văn đang nhóm lửa làm cơm, Đỗ Vĩ Minh ở cửa rửa rau, phát hiện ngoài thôn hình như có một đội người đang bước qua đây.

“Chu Văn, ngoài kia hình như có người, ta đi xem, ngươi làm cơm trước.”

Đỗ Vĩ Minh nói xong bỏ lại rau trong tay chạy vội ra ngoài, Chu Văn cho thêm một khúc củi lớn vào trong lò, đem lửa giảm nhỏ, cũng đi ra cửa xem.

Đi đầu chính là Vương thợ săn buổi chiều vừa mới xuất phát, đã có nhiều thôn dân đi ra. Trưởng thôn cũng tới.

“Vương đại ca, người tìm được chưa?”

“Trưởng thôn, mau tìm người đi thỉnh đại phu tới, có ba người bị thương.”

Đỗ Vĩ Minh nghe nói như thế trong lòng căng thẳng, quả nhiên phát hiện Vương Võ được người cõng trên lưng, trưởng thôn chỉ huy trước tiên cõng người về nhà, Vương Võ được đặt lên giường.

“Vương Võ, Vương Võ ”

Vương Võ một chút phản ứng cũng không có, y phục trên người hắn có chỗ đã bị xé rách, trên quần áo mang theo vết máu loang lổ, mơ hồ còn có thể thấy da thịt bên trong.

Mọi người vây quanh một bên, Đỗ Vĩ Minh để Chu Văn khuyên mọi người ra ngoài.

“Chu Văn, ngươi đun nước nóng trước. Đun nhiều một chút.”

“Vâng, thiếu gia.”

Đỗ Vĩ Minh về phòng tìm thuốc, chính là thuốc lần trước Cảnh Nguyên thụ thương lưu lại còn chưa dùng hết. Đỗ Vĩ Minh cẩn thận cởi y phục trên người Vương Võ, không khỏi bị vết thương trước mắt dọa sợ.

Trên người Vương Võ có vết cào rõ ràng, chắc chắn là do dã thú lưu lại. Quan trọng là vai và cánh tay phải có hai mảng tím lớn, đã có chút hư thối. Trên vết thương có ít thảo dược, thế nhưng hình như không có tác dụng.

Đỗ Vĩ Minh trước tiên lau sạch thảo dược trên người hắn, Chu Văn bưng nước nóng tới, Đỗ Vĩ Minh pha thêm nước lạnh vào, dưới sự giúp đỡ của Chu Văn, cuối cùng cũng thanh lý xong vết thương, bôi thuốc mới lên. Đắp chăn lại.

Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn đi đun cháo, bên trong cho một chút gạo trắng, định đun cháo gạo trắng.

Lấy nước muốn đút cho Vương Võ, phát hiện miệng hắn ngậm rất chặt, không có cách nào, Đỗ Vĩ Minh tìm một cái thìa đút cho hắn. Nước rót vào thế nhưng lại chảy ra một nửa.

Bên kia còn có hai người bệnh cũng được đưa về nhà, trưởng thôn vội vàng cho người lấy xe bò nhà hắn lên trấn trên mời đại phu. Dặn người nhất định phải mời được đại phu về, ôi, nếu như có Lí đại phu thì tốt rồi.

22 người còn lại cũng khỏe, chỉ có 12 người nhóm đầu tiên trên mặt có uể oải khó có thể che giấu, dặn đám thanh niên này về nhà nghỉ ngơi trước, có chuyện gì chờ ngày mai rồi nói. Ngày hôm nay phải quan tâm đến ba người bị thương trước.

Đại Trụ đi tới nhà Đỗ Vĩ Minh.

“Lý Nhị, Vương Võ thế nào rồi.” Tuy rằng Đỗ Vĩ Minh sửa lại tên thành Lý Vĩ Minh, thế nhưng đám người cùng thế hệ đã quen gọi hắn là Lý Nhị.

“Không biết, đã lau người cho hắn, đắp dược, cụ thể thì phải chờ đại phu nhìn rồi mới biết được.”

“Vương Võ là vì cứu ta mới bị thương, nếu có chuyện thì phải làm sao bây giờ. ”

“Sẽ không sao, không sao.” Đỗ Vĩ Minh vẻ mặt kiên quyết nói.

Trái chờ phải phán cuối cùng cũng mời được đại phu tới.

“Đại phu ngươi mau nhìn giúp, đây là làm sao vậy?”

Đại phu ngồi vào chỗ của mình, sau khi bắt mạch và tỉ mỉ kiểm tra thương thế trên người Vương Võ, “Đây là bị loài thú nào cào bị thương?”

“Đại phu, là bị sói cào.”

Vết thương trên vai và trên tay có chút hư thối, “Trước hết cần cắt hết những … chỗ thịt thối, bằng không khó mà giữ mạng.”

Lúc trước sơ cứu xử lý thương tích cũng không tệ lắm, đại phu để lại kim sang dược, viết phương thuốc. Bảo đám Đỗ Vĩ Minh loại bỏ hết thịt thối đi, hắn đến chỗ hai người bệnh khác xem trước, chờ một chút sẽ trở lại nhìn.

Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn đốt một đống lửa, tiểu đao hơ qua trên lửa, Đỗ Vĩ Minh và Đại Trụ hai người đè chặt Vương Võ, Chu Văn phụ trách cắt bỏ thịt thối. Tràng diện có chút huyết tinh, Chu Văn làm một hồi lâu mới thanh trừ hết thịt thối, trong lúc đó Vương Võ đau không nhịn được, bắt đầu giãy dụa, hai người lao lực đè chặt cuối cùng cũng hoàn thành. Chỗ bị thương sâu nhất đã mơ hồ có thể thấy đầu khớp xương, máu cứ chảy ra. Phải chanh chóng rắckim sang dược lên, lại dùng vải sạch băng lại.

Đến khi bọn hắn đã làm được kha khá, đại phu trở về nhìn một chút.”Phương thuốc thì các ngươi phái người theo ta trở về bốc thuốc, đây là người có thương thế nặng nhất, buổi tối sẽ sốt cao, cần cẩn thận trông nom.”

Đại Trụ đi theo đại phu bốc thuốc, Đỗ Vĩ Minh muốn trả thù lao, hắn kiên quyết không chịu, chờ sau rồi nói.

Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn bưng cháo gạo trắng đã đun tới, đợi nguội thì đút cho Vương Võ. Không nghĩ ra phải dùng thìa cho ăn thế nào, không có cách nào, chỉ đành để Chu Văn hỗ trợ bóp miệng, xúc cháo cho vào trong miệng, cuối cùng cũng bón được một chén cháo nhỏ.

Chu Văn bảo Đỗ Vĩ Minh đi nghỉ ngơi trước, mình trông Vương Võ là được, Đỗ Vĩ Minh thật sự mệt không chịu nổi, dặn Chu Văn chăm sóc Vương Võ, nếu nóng lên thì nhất định phải tới gọi hắn, mình thì đi nghỉ ngơi trước, chờ một chút lại đổi với Chu Văn.

Nửa đêm, Vương Võ quả nhiên nóng lên. Cả khuôn mặt đỏ lên như mông khỉ, trên người cũng không khá hơn, Chu Văn dùng nước lạnh lau cho hắn một hồi cũng không có hiệu quả, đang phải đi sang phòng gọi Đỗ Vĩ Minh.

“Thiếu gia, thiếu gia, ngươi tỉnh, Vương Võ nóng lên rồi.”

Đỗ Vĩ Minh bật người từ trên giường, mặc quần áo sang gian phòng bên cạnh nhìn Vương Võ. Vương Võ lúc này đã cực kì nóng.”Chu Văn ngươi đi lấy chậu nước lạnh tới, cùng với hai chiếc khăn sạch.”

Múc nước, hai chiếc khăn thay phiên đắp lên trán, thế nhưng lại không có hiệu quả. Đỗ Vĩ Minh nghĩ tới khi còn bé phát sốt, chị không có cách nào thường dùng cồn lau lên người, cuối cùng hết nóng. Ở đây không có cồn, nhưng có lẽ có rượu đế. Trong nhà chỉ có rượu gạo để nấu cơm, Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn qua nhà trưởng thôn hỏi xem có rượu đế không, mình thì tiếp tục đổi khăn cho hắn.

Cuối cùng cũng tìm được một bình rượu đế ở chỗ Vương thợ săn. Đỗ Vĩ Minh bảo Vương Võ lấy khăn cẩn thận sấp rượu đế chà lau nhưng nơi Vương Võ không bị thương, toàn thân lau một lần. Chăn trên người, khăn trên trán cũng liên tục thay đổi, cuối cùng đến hừng đông mới hết nóng.

“Chu Văn, ngươi đi xem thử Đại Trụ nhà bên cạnh đã trở về chưa, thuốc đã bốc chưa?”

“Vâng, thiếu gia, ta đi nhìn xem.”

Khi Chu Văn tới Đại Trụ còn chưa trở về, đêm hôm qua tiễn đại phu trở về trên trấn, đường đêm khó đi, ban ngày qua lại cũng cần hai ba canh giờ, đừng nói đến buổi tối.

Chu Văn và Trương đại thẩm nói chuyện một chút rồi trở về nhà.

Đỗ Vĩ Minh đang nấu bữa sáng, bảo Chu Văn cẩn thận trông chừng Vương Võ, bữa sáng là cháo gạo lứt đơn giản, hiện tại cũng không có tâm tình làm gì khác. Rồi đem cháo gạo trắng ngày hôm qua hâm nóng lại, Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn hai người giúp Vương Võ uống một chén cháo trước rồi mới bắt đầu tự ăn bữa sáng.

Không bao lâu, Đại Trụ đã tới, Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn đi đun thuốc, mình thì hỏi thăm tình huống một chút, nguồn nước đến cuối cùng có tìm được không, mà vì sao Vương Võ lại bị thương, một gói nghi vấn trong ngực cần giải thích.

Chu Văn bưng một chén cháo qua cho Đại Trụ, Đại Trụ từ hôm qua tới hôm nay phỏng chừng cũng ăn hành không ít. Đại Trụ không khách khí, lại thực sự đói bụng, vừa uống cháo vừa kể lại.

Bọn họ đi qua hai ngọn núi không tìm được nguồn nước, đều có chút nản lòng. Sau lại nghĩ có động vật thì chắc nguồn nước sẽ không xa, quả nhiên, bọn họ tìm được một hồ nước, tất cả mọi người vui phát rồ, hồ nước tuy không sâu, nhưng ở trên có một thác nước nhỏ, phong cảnh cũng không tệ. Tuy cách thôn hơi xa, thế nhưng có thể có nước uống, mọi người đều vui vẻ.

Đây đã là buổi chiều ngày thứ ba, mọi người nghỉ ngơi sau đó muốn trở lại. Vốn định ở bên hồ nghỉ ngơi và hồi phục một đêm rồi trở về, thế nhưng trong đội ngũ có vài thanh niên sốt ruột về nhà báo tin tốt cho thôn dân, Đại Trụ cũng đồng ý. Ai biết buổi tối lại gặp phải bầy sói, bầy sói không lớn, có khoảng chừng 6,7 con, Vương Võ vì cứu Đại Trụ bị sói cào bị thương, mười mấy thanh niên gộp sức chiến đấu, đến hừng đông bầy sói cuối cùng cũng rời đi.

Chuyện về sau Đỗ Vĩ Minh đã biết, nguồn nước tuy đã tìm được rồi, thế nhưng nếu như lấy nước cần lâu như vậy, hơn nữa trong rừng còn có bầy sói, như vậy đi lấy nước cũng trở thành vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment