Ngày hôm sau khi đỗ vĩ minh tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Cảm thấy hơi đau đầu, ngày hôm qua hình như uống quá nhiều, mình chắc không làm chuyện gì mất mặt chứ. Vừa mới chuẩn bị xuống giường liền thấy cảnh nguyên đẩy cửa mà vào, trong đầu đỗ vĩ minh hiện ra vài đoạn ngắn, chính mình hôm qua hình như vừa ca hát vừa làm gì đó.
“vĩ minh, ngươi tỉnh rồi à, ta đã bảo bọn họ nấu canh giã rượu, đợi lát nữa uống một chút đi.”
“cám ơn cảnh nguyên. Ta… ta đêm qua uống say… không làm chuyện kỳ quái chứ?”
“không có, tốt lắm, mau rời giường đi.”
Lưu cảnh nguyên thật không muốn hồi tưởng cảnh tượng ngày hôm qua, tìm đại một lý do liền lui ra ngoài.
Chẳng lẽ mình hôm qua còn làm chuyện gì thái quá, nhìn cảnh nguyên thế này thật khó hiểu.
Đỗ vĩ minh rửa mặt rồi sang nhà chính, chu văn đã bưng canh giã rượu ở bên cạnh.
“thiếu gia, uống thứ này vào sẽ đỡ đau đầu.”
“chu văn, ta đêm qua không làm chuyện kỳ quái chứ?”
“ơ, không có gì.”
“ngươi đừng gạt ta, có phải ta đã làm chuyện gì rất mất mặt không?”
“ta biết, ta biết, ca ca đêm qua hát một bài hát rất kỳ quái, ta cho tới giờ chưa từng nghe qua. Hát rất lớn tiếng, ta nghe rõ mồn một.”
Đỗ vĩ minh không khỏi che mặt, thật là mất mặt, ngay cả oa nhi cũng biết.
“được rồi, mau ăn cơm đi, oa nhi, đói bụng rồi hà, ăn cơm rồi nói sau.”
Cảnh nguyên thấy không ổn liền đi ra giải vây cho đỗ vĩ minh. Bữa sáng chỉ đơn gian là cháo gạo ăn kèm với bánh bột ngô. Đỗ vĩ minh bởi vì còn hơi đau đầu nên chỉ uống một chén cháo.
Xem ra về sau vẫn không nên uống rượu thì hơn.
Đến gần cuối năm, đám oa nhi tan học sớm, mấy ngày nay đều chuẩn bị cho dịp tết. Cửa hàng đến hai mươi lăm tháng chạp sẽ đóng cửa, đến lúc đó người ở lại trên trấn cũng ít, cửa hàng cũng không có khách hàng gì.
Đỗ vĩ minh từ khi chuyển vào phòng mới còn chưa về cửa hàng, chỉ còn vài ngày nên cũng lười chạy qua chạy lại, vương võ mang theo vài người đến cửa hàng làm việc vài ngày cuối, còn lại thì lưu lại trong thôn.
Đánh bánh mật, làm món kho, chuẩn bị các loại đồ ăn, mỗi ngày trôi qua rất phong phú. Rất nhanh đã đến hai mươi sáu, đám vương võ cũng đã trở lại, còn mang về không ít thịt, mọi người đều vô cùng cao hứng chuẩn bị cho dịp tết. Người nhiều nên đỗ vĩ minh cũng không cần làm gì, đơn giản chỉ là chơi cờ uống trà cùng cảnh nguyên, bồi oa nhi chơi đùa gì đó.
Đến giữa trưa thì có chuyện đột biến, cảnh nguyên nhận được thư hoàng huynh gởi, yêu cầu hắn lập tức hồi kinh mừng năm mới. Ngoài ra cũng rất hy vọng cảnh nguyên có thể mang theo vĩ minh cùng về kinh.
Lưu cảnh nguyên không ngời hoàng huynh sẽ gửi một phong thư như vậy, vốn định ở trong thôn cùng đỗ vĩ minh qua tết âm lịch mới về kinh đô tham gia lễ phúc trạch. Có điều hoàng huynh nếu đã gởi thư muốn mình hồi kinh, không quay về thì cũng khó công đạo. Chỉ không biết vĩ minh có mất hứng không, vẫn nên hỏi một chút.
“vĩ minh, ta có chút chuyện muốn tìm ngươi thương lượng một chút.” Đỗ vĩ minh thấy cảnh nguyên như vậy liền cùng hắn trở về phòng.
“cảnh nguyên, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“vĩ minh, ngươi có muốn đến kinh đô xem thử không?”
Đối với kinh đô, đỗ vĩ minh kỳ thật trước kia từng muốn đi tham quan một chút. Có điều sau khi có cửa hàng thì không rời đi nổi nữa. Nhưng mà sắp sửa qua năm, hiện tại đi kinh đô để làm chi, muốn đi cũng phải chờ đến xuân hẵng đi chứ.
“muốn, có điều phải đợi cày xong vụ xuân mới đi, sắp qua năm rồi không có thời gian.”
“này…”
“cảnh nguyên, ngươi làm sao vậy, hôm nay nói chuyện sao cứ ấp a ấp úng, có phải trong kinh đô xảy ra chuyện gì không? Ngươi muốn đi à?”
Chuyện này nói ra trước vẫn hơn, nếu không đến kinh đô thì không có cách nào giải thích với vĩ minh.
“ta vừa mới nhận được thư hoàng huynh gởi, hắn hy vọng ta có thể hồi kinh qua năm mới, bởi vì đã muốn đã nhiều năm không có cùng hắn đón năm mới.”
“như vậy, vậy ngươi vẫn nên đi đi, đừng để hoàng ngươi huynh lo lắng.”
“có điều, hoàng huynh hy vọng ngươi cũng có thể cùng đến kinh đô…”
“ta?! Vì sao ta cũng phải đến kinh đô ? Hoàng thượng có biết ta sao?”
“ngươi lần trước phát minh hỏa dược giúp chúng ta thắng lợi, ta có viết thư nói cho hoàng huynh. Ta biết ngươi không thích để cho người khác biết chuyện này, nhưng hoàng huynh hắn không phải ngoại nhân. Hơn nữa ta không nói cho hoàng huynh phối phương của hỏa dược, còn không bằng sớm giải thích với huynh ấy.”
Đỗ vĩ minh hiểu được, thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện mình đến biên quan đem hỏa dược dạy cho cảnh nguyên rồi cũng sẽ có người biết. Có điều cuộc sống bây giờ của mình rất nhàn nhã, không muốn dính vào chuyện loạn thất bát tao này. Nếu không phải cảnh nguyên bị thương, chu văn và vương võ đến cầu mình thì mình vốn không định đem phương pháp làm hỏa dược dạy cho người khác.
“vĩ minh, ngươi đừng giận. Hoàng huynh không có ý gì đâu. Chỉ hy vọng chúng ta có thể trở về đón năm mới, nhìn anh hùng giúp thân quốc rốt cuộc là ai mà thôi, ngươi yên tâm, chuyện hỏa dược không có người khác biết.”
“có thể không đi không?”
“nếu ngươi thật sự không muốn thì quên đi, để ta nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.”
Đỗ vĩ minh kỳ thật cũng không phải không muốn đến kinh đô. Có điều gặp hoàng thượng còn phải quỳ xuống dập đầu, phải biết ngoại trừ cha mẹ tổ tiên, mình chưa từng quỳ trước ai khác. Muốn một người hiện đại thích ứng quân thần lễ nghi của cổ đại, thật…
“cảnh nguyên, nếu như đến kinh đô, nhìn thấy hoàng thượng có thể không dập đầu không?”
Cảnh nguyên nghe thế thì ngây người, hắn vì thế mà không muốn đến kinh đô ư? Mình cũng không thường dập đầu, chỉ có khi tế tổ mới làm. Hoàng huynh đối với mình rất thả lỏng, không cần hành lễ nhiều. Vậy thì dễ rồi, chỉ cần cầu hoàng huynh ban ân điển một chút là không có vấn đề.
“vĩ minh, là vì vậy mà không muốn đi ư? Đừng lo, ta nói với hoàng huynh một chút là được, hoàng huynh ta tốt lắm, khẳng định không thành vấn đề. Huống chi ngươi là người có công với thân quốc nên chắc chắn là được.”
Đỗ vĩ minh kéo kéo khóe miệng, không biết nên nói gì mới tốt. Mình muốn đi kinh đô nhìn một cái, là muốn đi xem phong cảnh khác biệt ở đây, chứ không phải đi thăm hoàng cung. Cố cung, di hoà viên mình đã đều nhìn qua, chắc cũng không kém hoàng cung kia, còn không cần phải quỳ xuống dập đầu.
Có điều cảnh nguyên như thế, mình nói không đi hình như không nên.
“vậy được rồi, ta đi. Khi nào thì xuất phát ?”
“sáng mai đi, phỏng chừng ba mươi có thể đến.”
Bởi vì ngày mai muốn đi, đỗ vĩ minh bàn giao chuyện trong nhà một phen. Vốn muốn mang theo oa nhi cùng đi, nhưng ngẫm lại còn phải đi gặp hoàng thượng, cũng không thích hợp. Chuyện trong nhà đều giao cho liên đại làm chủ, chu văn và vương võ lần này cùng đi theo đến kinh đô, hai người phụ trách đánh xe.
Liên đại hai năm nay cũng đã quen việc, nhân số trong nhà tuy càng ngày càng nhiều, nhưng nên làm sao cũng thành thạo.
“ca ca, ngươi ngày mai muốn đi, khi nào thì trở về. Lần trước đi lâu như vậy, oa nhi sẽ nhớ ngươi.” Oa nhi lộ ra gương mặt như trái mướp đắng.
“oa nhi ngoan, ca ca cùng cảnh nguyên ca ca đi làm vài việc, sẽ tận lực về sớm. Bồi oa nhi đón tiết nguyên tiêu được không? Ca ca sẽ mua một cái đèn lồng xinh đẹp nhất, dễ nhìn nhất về cho oa nhi.”
“thật vậy chăng? So với hoa sen đăng và kim ngư đăng lần trước xem còn đẹp hơn ư?”
“ừ, ca ca chắc chắn sẽ tìm một cái còn đẹp hơn về cho oa nhi.” Đỗ vĩ minh đưa ra vài món lễ vật, hơn nữa đồng ý sớm trở về, mới dỗ được oa nhi.
Bởi vì sáng mai phải đi, cho nên bữa tối nay đặc biệt phong phú, coi như là đón tết sớm. Nhân khang chuẩn bị thức ăn để nấu lẩu, mọi người ngôi quay lại thành vòng tròn. Tích xuân và liên thu cũng ngồi trên bàn tròn, đỗ vĩ minh vốn không quá chú ý điểm này. Huống chi đây là ăn cơm đoàn viên, đương nhiên phải càng náo nhiệt càng vui.
Xét tửu lượng của đỗ vĩ minh ngày đó cảnh nguyên không cho bọn họ chuẩn bị rượu, mọi người đều uống trà. Tuy không có rượu nhưng mọi người lấy trà thay rượu, nói cười vui vẻ, một bữa cơm kéo dài cả ngày.
Bụng nhỏ của oa nhi đã nhô cao, đỗ vĩ minh không cho hắn ăn thêm nữa. Ăn uống quá độ cũng không phải là chuyện tốt, cho dù muốn ăn cũng phải có tiết chế.
Đỗ vĩ minh theo đề nghị cảnh nguyên mang theo ô liu muối, ô liu ngào đường, lạp xưởng, thịt khô tự chế trong nhà. Xà phòng và dầu ô liu cũng mang theo năm mươi bộ. Đỗ vĩ minh ban đầu không biết vì sao muốn mang theo mấy thứ này, cuối cùng cảnh nguyên nói đây là lễ vật chuẩn bị đưa cho hoàng huynh hắn.
Không thể nào, đường đường một hoàng đế sẽ ăn mấy thứ này ư?
“lần trước ta mang theo một ít lạp xưởng, trùng hợp cho hắn ăn một lần, từ đó về sau hắn luôn nhắc tới. Lần này trở về nếu không mang theo, hắn chắc chắn sẽ giáo huấn ta.”
chút đồ không đáng giá tiền như vậy cũng đáng hoàng thượng nhắc tới, đỗ vĩ minh cũng không còn quá sợ vị hoàng thượng chưa gặp mặt này
Bởi vì là mùa đông khắc nghiệt, trong xe ngựa trải chăn bông dày, đỗ vĩ minh còn cố ý đặt một cái thảm lên đùi nhưng vẫn lạnh. May là khi xuất môn đã chuẩn bị hai cái lò sưởi tay mới chịu nổi. Chỉ khổ cho vương võ phải đánh xe, trời lạnh như thế đánh xe ngựa không phải là chuyện dễ chịu gì.
“chu văn, ngươi vào đi, bên ngoài rất lạnh.”
“thiếu gia, không cần, ta bồi vương võ trò chuyện.”
“ngươi vào đi, đợi lát nữa ngươi thay vương võ đánh xe một lát.”
Chu văn vẫn nghe theo đỗ vĩ minh vào xe ngựa, quả nhiên là hai thế giới, bên trong ấm áp hơn bên ngoài nhiều. Cứ như vậy chu văn và vương võ hai người luân phiên đánh xe, đương nhiên thời gian vương võ đánh xe nhiều hơn, khi bọn họ tới kinh đô đã là buổi chiều.
Khi Đỗ Vĩ Minh nhìn thấy Vĩnh Định môn khí thế bàng bạc, cuối cùng mới có cảm giác đến kinh đô. Nhìn cửa thành là biết Bình Phúc trấn không có cách nào sánh bằng.