5613.
Lúc trưa Hạ Băng Khuynh đã chào hỏi mọi người, đối với thân phận của mỗi người ở đây đều biết rõ rồi.
Nữ chủ nhân của nhà là mẹ chồng của chị Tân Viên Thường.
Còn có 1 cô chưa gả Mộ Lâm Nguyệt, mở 1 công ty điện ảnh riêng.
Cô đó có 1 đứa con trai, 20 tuổi, tên Mộ Lưu Huyền.
Anh rể là đại thiếu gia, nhị thiếu tên Mộ Nguyệt Bạch, như chị nói, là nghệ sĩ thần bí, hành tung bất định.
Người quyền lực nhất trong nhà là ba chồng chị Mộ Bác Minh, tổng tài tập đoàn Mộ thị. Sau khi xác định được người thừa kế, bây giờ ông đang chuyển dần quyền lực qua cho Mộ Nguyệt Sâm, nghe nói trong 5 năm bồi dưỡng xong anh, đến lúc đó giao lại hết rồi nghỉ hưu.
Thực ra hồi trước cô cũng tò mò, tại sao trước có 2 người anh, mà lại để em trai thừa kế? Không lẽ lão gia tử thiên vị?
Thì ra nguyên nhân là anh rể làm bác sĩ ngoại khoa, nhị thiếu gia Mộ Nguyệt Bạch thợ làm gốm, họ đều chọn nghề yêu thích của mình, nhưng tập đoàn lớn vậy không thể không ai thừa kế, đến phiên Mộ Nguyệt Sâm, đã không còn chỗ để anh lựa chọn nữa, dù cho anh có ước mơ của mình, sợ cũng phải từ bỏ.
Tốt ở chỗ tên này trời sinh có mệnh tổng tài bá đạo, lúc nào cũng có ánh mắt muốn giết người.
“Băng Khuynh, mấy ngày nay tiếp xúc với Nguyệt Sâm thế nào?” Mộ Cẩm Đình thám tính hỏi.
Hạ Băng Khuynh lập tức liếc Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, nói trái lương tâm: “Cũng không tệ!”
Trên thực tế, bây giờ cô mới gặp Mộ Nguyệt Sâm, dù là nhìn anh hay là nghe giọng anh, triệu chứng như bị bệnh hô hấp vậy, từ trong ra ngoài đều cảm thấy không khỏe!
“Vậy anh yên tâm rồi, anh rể còn sợ nó bắt nạt em!”
“Không đâu, Nguyệt Sâm, à anh Nguyệt Sâm tính tình cũng tốt!” Hạ Băng Khuynh nắm chặt đùi, sợ bản thân không chịu nổi sự ghê tởm.
Nhưng cô đều vì chị cô.
Cô nên hiểu chuyện chút trước mặt trưởng bối nhà họ Mộ, cũng vì muốn thêm điểm cho chị.
Mộ Nguyệt Sâm híp mắt nhìn qua.
Nụ cười của nha đầu này đủ giả.
Hạ Băng Khuynh nhanh như tránh sét đánh để tránh ánh mắt của anh, giả bộ cúi đầu ăn rau.
“Nhìn đi, em đã nói với anh là không sao, anh còn lo bậy.” Hạ Vân Khuynh cười nói.
“Đúng, đúng, đúng, bà xã đại nhân, là anh nghĩ nhiều.” Mộ Cẩm Đình sủng nịch cười với vợ.
Tính của anh rể thật tốt, không giống ai kia, cả ngày bộ dạng như người ta thiếu anh 1000 vạn vậy, anh em với nhau nhưng khác xa.
Cứ thế ăn cơm, Hạ Băng Khuynh cảm thấy người nhà Mộ gia trừ Mộ Nguyệt Sâm ra, ai cũng tốt.
Cơm xong, mọi người ra ngồi phòng khách.
Hạ Băng Khuynh cố tình đi từ từ, để Mộ Nguyệt Sâm ngồi trước.
Nhưng cô không ngờ, sau khi anh ngồi, những người khác cũng như tránh sét vậy tránh 2 chỗ kế bên anh, đợi cô qua đến đó, lựa chọn chỉ có thể là ngồi bên trái hoặc bên phải Mộ Nguyệt Sâm.
Trong lòng cô như bị ngàn con ngựa chạy điên cuồng.
Mộ Nguyệt Sâm ưu nhã chéo chân, nhàn nhã ngồi dựa ghế, mặt lạnh lùng, ánh mắt chuyển động, nhẹ nhàng rơi trên người Hạ Băng Khuynh; “Cô không ngồi?”
“Tôi ngồi!” Hạ Băng Khuynh giả bộ vui vẻ qua ngồi.
Vô tình đụng phải đùi anh, cô lập tức tránh đi như gặp axit H2SO4.
Phải giả bộ có quan hệ tốt với anh, lại phải âm thầm giữ khoảng cách, tim thật mệt!
Tên này sao không giống tổng tài khác thường không ở nhà, cô cầu anh đi công tác, đêm không về, đi bar, ít nhất cũng phải tìm 1 người bạn gái để hẹn hò, nhưng anh thì quá tốt rồi, mỗi ngày đúng giờ thức dậy đúng giờ đi làm tan ca, cuộc sống quy tắc đến khiến người khác phát hờn, quả thật có thể khiến người khác yên tâm mà chết.
- -------- ----------