Mộ Nguyệt Sâm lại quay lại.
Bước vào sâu bên trong.
Cách khoảng 3 mét, trên một trong những gò đất, một "thứ gì đó" đang nằm trên đó, nó không di chuyển, ở nơi ám khí lan tràn này, cảm giác như nữ quỷ còn sống.
Nếu là người khác chắc đã sớm dọa đến nhũn chân.
Mộ Nguyệt Sâm lại cười.
Anh đi qua, đứng ở bên “nữ quỷ”, nhẹ kêu 1 tiếng: “Hạ Băng Khuynh----”
“Nữ quỷ” k động, hô hấp ngưng lại, đầu từ gối ngẩng lên, dừng 1 chút, lại úp mặt xuống.
K muốn quan tâm anh!
1 cái cũng k muốn thấy anh!
Tên hỗn đản quá quắt!
“Xuống đây!” Mộ Nguyệt Sâm mệnh lệnh.
Hạ Băng Khuynh ôm gối càng chặt.
Dựa vào đâu phải nghe anh, anh kêu cô xuống, cô liền k xuống.
“Nha đầu, em k xuống k s, nhưng anh muốn nhắc em, bây giờ em đang ngồi trên mộ người khác, mộ này cũng lâu năm rồi, bên dưới nói k chừng là quan tài, đợi lát cương thi nhảy lên, đừng bị dọa đến kêu la lên.” Mộ Nguyệt Sâm dọa cô.
Vô vị! Ấu trĩ!
Lòng Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ khinh thường.
“Phiền anh rời đi, đừng phiền tôi.” Giọng cô buồn bã.
“Em k sợ cương thi?”
“So với anh, cương thi dễ thương hơn nhiều!”
Mộ Nguyệt Sâm k kêu cô động đc, giọng k thể k nghiêm túc: “Nếu anh đã phụ trách chở em đến trường, liền k thể tùy tính em, lập tức xuống đất, nghe thấy k!”
“Hừ, sau này k cần anh chở, chúng ta nước sông k phạm nước giếng.”
“Chuyện sau này sau này nói, bây giờ vẫn là anh quản, em còn bám dính mộ người khác k buông, coi chừng trời đánh, nhốt em ở đây.”
“Đùng đùng”
Lời anh vừa dứt, trời nổi 2 tiếng sấm.
Ánh sáng nhất thời bị tối đi 1 phần.
Tùy tiện nói 1 câu, vậy mà “linh nghiệm” rồi, mà còn ở nơi âm u như nơi mai táng, đây k nghi ngờ khiến người khác nổi da gà nhất.
Phần mộ vốn âm u, lúc này càng đen như mực, gió thổi âm u, như là mấy trăm oan hồn của kêu than.
Đặc biệt đáng sợ.
“Nha đầu chết tiệt còn k nhanh xuống, thật muốn kinh động đến người dưới em lên nói chuyện tí sao?” Mộ Nguyệt Sâm nhân cơ hội dọa cô.
Anh k tin cô còn k sợ.
Mà Hạ Băng Khuynh k chú ý đến cái này, cô ngẩng đuầ, nhìn lên trời, lo lắng nhíu mày, tự nói với mình: “Trời biến sắc rồi!”
“...” Mộ Nguyệt Sâm k ngờ cô có thể thản nhiên vậy, nha đầu này gan thật sự nghịch thiên rồi, thấy ngang dọc cũng k dọa đc cô, anh chỉ có thể từ bỏ, thuận theo cô nói: “Đúng vậy, sắp mưa lớn rồi, em đi k?”
“Đương nhiên đi!”
Cô cũng k ngốc.
Hạ Băng Khuynh linh hoạt từ mộ xuống, vỗ đất trên mông, từ cặp lấy đèn pin nhỏ ra, vốn âm u k thấy gì còn đỡ, nhưng cô vừa mở đèn, 1 ngôi mộ trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt, ánh sáng phát ra càng trở nên âm u, cảm giác như đang đóng 1 bộ phim kinh dị.
Đến Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên thấy đc, cũng nổi da gà.
Mà Hạ Băng Khuynh lại k sợ chút nào, đưa đèn ra xa, chiếu đường đi ra ngoài, k chút hoảng loạn.
Mộ Nguyệt Sâm theo sau: “Nha đầu em thật k sợ ma?”
Ài, sợ ma cô còn học khoa y sao?
“Đi của anh, đừng nói chuyện với tôi.” Hạ Băng Khuynh lạnh lùng trả lời.
Mộ Nguyệt Sâm đụng tưởng lần nữa, nhíu mày: “Nữ nhân các người có phải luôn thấy mình là phái yếu, chịu k đc chút ủy khuất, mà nam nhân tự nhiên fai chịu công kích của phụ nữ k?”
“Tùy anh nói gì, tôi k có hứng thú nói với anh, tại vì sinh vật tên Mộ Nguyệt Sâm, là đại hỗn đản quá quắt nhất vũ trụ.” Cô vừa đi, vừa bình thản nói.
- -------- ----------