4 chữ thường xuyên đến ngủ dừng ở tai Hạ Băng Khuynh là câu cực kỳ dụ tình, mặt nhỏ cô đỏ lên đẩy anh: “Anh lưu manh! Em k nói với anh, em đi đây!”
Cô nói xong bò khỏi giường.
Mộ Nguyệt Sâm ở sau mềm mại mà dịu dàng cười.
Mở cửa của anh, Hạ Băng Khuynh đi ra, đóng cửa lại rất nhẹ, vừa quay người, liền thấy Mộ Lâm Nguyệt đang xách túi tới.
Cô đứng yên tại đó, biểu cảm kinh ngạc.
Tim đập thình thịch.
Tiêu rồi!
Gặp đc cô chắc chắn k fai chuyện tốt, sáng hôm qua thấy cô và Mộ Nguyệt Sâm ướt mưa về, đã nói họ rất kỳ lạ, lúc này thấy cô từ phòng Mộ Nguyệt Sâm ra, k biết cô sẽ nói gì.
Cứng rắn lên, cô qua đó: “Cô!’’
“Uhm” Mộ Lâm Nguyệt thất thần đáp 1 tiếng, mắt nhìn phương hướng phòng Mộ Nguyệt Sâm: “Băng Khuynh, nãy con từ phòng Nguyệt Sâm ra sao?”
“Hả, đúng vậy, trc đó con mượn anh ấy cuốn sách mới đi trả.” Hạ Băng Khuynh bịa 1 lí do, bị thấy ra từ phòng anh, điểm này k thể giảo biện.
“Mượn sách!” Mộ Lâm Nguyệt cười, biểu cảm gian tà đến gần: “Sách gì? Sách tình yêu sao?”
“Cô---”
“Đc rồi, k sao, hẹn hò có gì đâu, 2 con trai chưa vợ gái chưa chồng, đâu fai chuyện xấu, trc khi tụi con muốn công khai, cô thay con bảo mật.”
Mộ Nguyệt Lâm vỗ tay Mộ Nguyệt Sâm, cười híp mắt rời đi
Lưu lại Hạ Băng Khuynh tại chỗ rối trí.
Sao đây, bị cô biết, nếu nói chị nghe, cô chết chắc!
Nửa tiếng sau, mọi ng lần lượt xuống ăn cơm.
Mộ Nguyệt Sâm cố ý ngồi đối diện Hạ Băng Khuynh, sắc mặt Hạ Vân Khuynh k vui chút nào.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Bạch âm trầm.
Mà Mộ Lâm Nguyệt mang bộ dạng hồ ly cái gì cũng biết.
Bọn họ k tiếng động áp bức đại não thần kinh của Hạ Băng Khuynh, khiến cô “cầu sống k đc, cầu chết k xong”, cô chỉ có thể cúi đầu ăn.
“Con ăn chậm tí, k ăn giành của con” Mộ Bác Minh từ bi cười nói.
Hạ Băng Khuynh ngậm đồ ăn trong miệng, ngại ngùng đáp: “Xin lỗi chú, con đói quá!”
“ K s, đói ăn nhiều tí, chỉ là đừng ăn như sói đói, sẽ k tiêu hóa tốt.”
“Haha con ăn từ từ!”
Cười k tự nhiên, cô cúi đầu tiếp tục ăn từng miếng nhỏ.
1 miếng thịt dê gắp đến đĩa của Hạ Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh lập tức ngây người, tay đó đưa qua cô liền biết là ai.
“Yo, Nguyệt Sâm chúng ta cũng biết thương người à.” Giọng Mộ Lâm Nguyệt truyền đến cả phòng ăn.
“Bị Nguyệt Sâm đuổi theo, con cũng phải cố gắng rồi.” Mộ Nguyệt Bạch đứng dậy gắp thịt cho Hạ Băng Khuynh: “Anh Nguyệt Bạch gắp phải ăn hết đó.”
Nhìn 2 cục thịt trong đĩa, Hạ Băng Khuynh cảm thấy bụng đã no, nhưng cô vẫn âm thầm ăn từng miếng vào bụng.
Toàn là thành phần khủng bố!
Hạ Băng Khuynh áp lực rất lớn, hai người lớn tuổi của Mộ gia lại vì không khí hòa hợp mà cảm động, k chút phart giác sóng ngầm bên trong.