Nói xong, cô ngẩng đầu, đáng thương mở to mắt sáng nhìn Quý Tu.
Quý Tu nhìn cô, vốn đầu đã không đau giờ đau lại: “Nữ sinh phải dịu dàng, chuyện này tôi sẽ không tính toán với em, nhưng k có lần sau!”
“Quá tốt rồi” Tiêu Nhân hưng phấn chạy qua ôm anh, hôn mạnh 1 cái lên mặt anh. sau đó nhanh chóng lùi ra, giả bộ áy náy cắn móng tay: “Xin lỗi xin lỗi, người ta nhất thời vui vẻ, cơ thể k chịu khống chế, anh sẽ k tức giận chứ?”
Miệng Hạ Băng Khuynh giật giật, thấy là lí do chính đáng!
Quý Tu cũng bất lực rồi.
Cũng k thể đánh cô 1 trận!
“Thời gian k sớm, thầy Quý, tôi đưa thầy về.” Mộ Nguyệt Sâm ở bên nói.
Quý Tu gật đầu: “Vậy phiền Mộ tiên sinh rồi.”
4 ng rời bệnh viện, Mộ Nguyệt Sâm đưa Quý Tu rồi Tiêu Nhân về.
Lúc chạy về nhà, đã hơn 12h.
Hạ Băng Khuynh ngồi trong xe ngáp mấy lần.
May mà mai là CN, có thể ngủ đến trưa.
“Lúc nãy mấy em nói đặc biệt hùng vĩ?” Mộ Nguyệt Sâm ở bên lạnh lùng hỏi 1 câu.
Hạ Băng Khuynh lập tức ngây người!
Động tác ngáp cũng dừng lại.
Quay đầu, mắt k nghe lời nhìn về phía dưới quần anh 1 cái, kéo dài ngữ khí cứng nhắc nói: “Bọn em---, đang nói núi Alps!”
“Hử, thì ra nói núi Alps cũng có thể đầy hứng thú như vậy?” Mộ Nguyệt Sâm nghi ngờ cười.
Ai hứng thú chứ!
Lòng Hạ Băng Khuynh lẩm bẩm 1 tiếng.
“Không, không được ---” Cô mở to mắt thêm 1 chút, trong lòng vì căng thẳng, mà rối loạn.
Mộ Nguyệt Sâm giảm tốc độ, âm u nhìn cô 1 cái, trong mắt mang theo ái muội thâm trầm lúc ẩn lúc hiện, môi mỏng nhếch lên: “Vậy em có muốn đi chinh phục thử?”
Tim như bị đánh 1 cái.
“A? Cái gì a?” Hạ Băng Khuynh giả ngốc.
Tia ám hiệu trong mắt anh, cô làm sao có thể hoàn toàn thấy như k thấy đc, mấy ngày nay, chuyện nam nữ, cô tuy k hiểu sâu, nhưng cũng k mơ hồ như trước nữa.
“Anh là hỏi, có cần đêm nay đi chinh phục không, núi Alps mà tụi em nói đó.” Giọng Mộ Nguyệt Sâm càng trầm thấp, mang theo sự mê ly khó che giấu trong đó, dường như đang dụ hoặc ai đó.
Tim Hạ Băng Khuynh đập nhanh, cơ thể bất giác nóng lên.
Cô mở cửa sổ, để gió thổi vào, vừa k tự nhiên cười lớn: “Haha Mộ Nguyệt Sâm, anh thật là hài hước!”
Nụ cười giả tạo còn treo trên miệng, tay nhỏ đã bị anh bắt lấy để trên dây nịt, ánh mắt nhìn thấu cô, câu hỏi càng thêm thẳng thắn: “Muốn không?”
Lòng Hạ Băng Khuynh nhảy loạn, như là ngồi trên ngựa thú nhún vậy.
Ngón tay động 1 cái là có thể chạm đến trái bom bên dưới.
Đó là thứ khiến cô đỏ mặt nhất và sợ nhất.
Hình như k thể chịu đc quá lâu.
Cô nuốt nước miếng, rối loạn nói: “Hôm hôm nay, quá, quá trễ rồi!”
“Đêm khuya ít người mới thích hợp!” Mộ Nguyệt Sâm ám hiệu đưa tay cô áp xuống dưới.
Lòng bàn tay nóng bỏng.
Hạ Băng Khuynh nhịn ý muốn kêu lớn, mặt đỏ ửng.
Lập tức, lòng bàn tay cô ướt đẫm, mồ hôi dính lên quần, trong không gian tản ra không khí **.
Tay nhỏ của cô k dám cong 1 tí, cũng k dám nhìn anh, mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng tim dường như muốn từ miệng nhảy ra.
- -------- ----------