Cúp máy, Mộ Nguyệt Sâm quay nhìn Hạ Băng Khuynh: “Em ở đây ngủ hay cùng anh đến bệnh viện?”
Hạ Băng Khuynh từ chăn ngồi dậy: “Đương nhiên đi!”
Cô mới k để Ôn Tử Tích có cơ hội.
Nói xong, thấy Mộ Nguyệt Sâm k mặc gì, mặt cô đỏ lên quay qua chỗ khác.
Mộ Nguyệt Sâm cười nhẹ: “Được, vậy thay đồ nhanh, đi nhanh về nhanh.”
“Sao phải đi nhanh về nhanh?”
K fai anh còn muốn, quỷ háo sắc này!
Mộ Nguyệt Sâm giả bộ nghi ngờ nhìn cô: “K lẽ em hi vọng anh ở đó trông cả đêm?”
“Em điên k bằng!” Hạ Băng Khuynh bĩu môi 1 cái, nhảy xuống giường, 2 chân nhũn ra, trực tiếp té xuống đất, té chổng mông.
Mộ Nguyệt Sâm gấp xuống giường đỡ cô.
Kết quả, Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu liền thấy chỗ đó của anh, trán liền đụng xuống đất.
“Hạ Băng Khuynh em quyết tâm đụng đến ngu phải k.” Mộ Nguyệt Sâm đối với phản ứng của cô hoàn toàn bất lực.
“Anh mặc đồ trc, k cần lo em---” Hạ Băng Khuynh xua xua tay.
“Vậy em từ từ bò, anh mặc xong lả đi đó.” Mộ Nguyệt Sâm đứng thẳng, đi về phòng thay đồ.
Nghe tiếng chân rời đi, Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu.
Phù!
Cô xoa đầu, xóa đc hình ảnh k nên nhớ đi.
Đến nhà vệ sinh lượm đồ bị vứt đất mặc lại, rửa mặt rồi ra.
Mộ Nguyệt Sâm vừa hay mới từ phòng thay đồ ra.
“Cũng nhanh đó.” Anh mím môi,như cười như k.
“Đương nhiên, bây giờ em đang ở động bàn tơ của tì bà tinh, quá nguy hiểm!” Hạ Băng Khuynh thẳng thắn nói.
“Đáng tiếc anh k ngu như đường tăng, ngoài ra, tì bà tinh hình như k ở động bàn tơ.” Mộ Nguyệt Sâm vỗ đầu cô, đi ra phòng.
Hạ Băng Khuynh ở sau giọng to nói: “Hè năm nào em cũng coi tây du ký, yêu tinh đó tuyệt đối ở động đó.”
Ài, k lẽ k fai?
Đứng trong thang máy, cô lấy đth ra coi h, cô bị dọa, 11h40?
Lúc đến chung cư cô có coi thời gian, mới 8h, mới đó, anh cái đó cô 3h rồi?
Trời ơi!
Không khoa học!
“Nhìn đth xuất thần đang nghĩ gì?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi.
“K, k nghĩ gì, em coi thời gian, k ngờ trễ v.” Hạ Băng Khuynh có chút chột dạ thu đth.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên lướt qua tia sáng: “E k fai đang lén tính thời gian của anh chứ?”