Mộ Cẩm Đình cười quay đầu qua: “Ồ, là nha đầu em đem à?”
“Dạ, đây là nhà em làm, anh biết Giang Nam bọn em quê hương cá gạo, nhà nào cũng có rượu nếp tự ủ, rất ngon đó, bên ngoài k mua đc đâu!” Tiêu Nhân hiến như bảo vật vậy lấy ra 1 chai coca trong đống rượu, bên trong có dung dịch màu trắng sữa.
“Rượu nếp quả thật ngon, rất dễ bị dụ dỗ, mỗi lần anh đi đến bên bọn em, đều uống đến say mèm.” Mộ Cẩm Đình phối hợp đáp.
“Đó là tửu lượng anh k tốt!”
“Nhưng anh cảm thấy tựu lượng anh k tệ!”
2 ng nói rất vui, Hạ Băng Khuynh quay lưng lại với anh rể lén bỏ đồ vào ly, cô lấy chai coca lớn từ tay Tiêu Nhân: “Ai tửu lượng tốt, đợi lát uống liền biết mà!”
Mộ Cẩm Đình gật đầu đồng ý: “Câu này k sai, nhưng Băng Khuynh k đc uống, đợi lát uống say mèm, chị em lại mắng đó!”
“Em mới k sợ, say thì sao, làm chết em sao.” Hạ Băng Khuynh phản bác nói.
Tiêu Nhân lấy 1 ly lên: “Cái này tớ đưa cho Tu Tu của tớ!”
Nói xong, nhanh chóng bay đi.
Hạ Băng Khuynh ở sau trách 2 câu, nhìn trên bàn còn lại 3 ly, có chút khó nói: “Anh rể, của anh Nguyệt Bạch anh có thể đem qua k, anh biết Mộ Nguyệt Sâm anh ấy, anh ấy”
“Anh rể hiểu!” Mộ Cẩm Đình thả nĩa trên tay xuống, đi qua: “Nhiệm vụ này cứ giao cho anh.”
Anh thuận tay lấy cả 2 ly rồi đi.
Lấy sai rồi!
Hạ Băng Khuynh mở to mắt nhanh chóng kéo tay anh lại, mở miệng liền nói:”K fai ly này!”
“Uhm? Ly nào chả giống nhau?” Mộ Cẩm Đình tò mò, cũng lộ tí nghi hoặc.
Hạ Băng Khuynh nhanh chóng động não, cô cúi đầu, xấu hổ nói: “Cái này cho Mộ Nguyệt Sâm, trên mép em --- hôn qua rồi!”
Mộ Cẩm Đình nghe xong, k nhịn đc cười, trả ly cho cô: “Nha đầu nhà em, thật nhiều trò, anh đúng là già rồi, còn có cách chơi này s?”
“Anh rể đừng cười em, đây vốn là bí mật, đều tại anh, cứ hỏi ra lẽ!” Hạ Băng Khuynh 2 tay ôm mặt, bộ dạng khó xử muốn chết.
“Đc r, anh k cười em, cô gái như v rất dễ thương!”
Hạ Băng Khuynh vô tư cười với anh, lấy ly bên trái đưa cho anh: “Cái này anh mang đi, còn lại đưa cho Mộ Nguyệt Sâm và chị em, đợi chúng ta nướng xong, cũng uống 1 ly.”
Mộ Cẩm Đình nhận lấy, đi qua bên đó.
Anh đi rồi, Tiêu Nhân vừa về, xông đến Hạ Băng Khuynh nhếch mày, ý nói thành công chưa!
Hạ Băng Khuynh đáp lại bằng nụ cười thoải mái.
Bước 2, coi như thuận lợi!
Hạ Băng Khuynh lấy 2 ly còn lại cho Mộ Nguyệt Sâm và chị, Quý Tu đã uống, Mộ Nguyệt Bạch vừa thả ly xuống, như đã uốn rồi, nhưng nhìn rất ít.
Tên nhà uống rượu sao k dứt khoát gì cả!
“Rượu nếp của quê hương đúng là ngon, cảm giác thân quen.” Hạ Vân Khuynh uống 1 miếng, cảm tính nói.
“Đều nói Giang Nam xuất mỹ nhân, quả nhiên như v!” Mộ Nguyệt Bạch ở đối diện cười nói.
Hạ Vân Khuynh vui đến k ngậm mồm lại đc: “Đều là miệng em ngọt, nhưng em nói 1 chút cũng k sai, nhìn em gái của chị, thật sự là đẹp như tiên nữ, còn đẹp hơn mấy ng phẫu thuật thẩm mỹ.”
Hạ Băng Khuynh nhịn k đc nhất là bị khen, cô cực kỳ ngại: “Chị, chị đừng lúc nào cũng nâng em lên cao quá, chị nói bản thân mình đẹp cũng đẹp mà.”
“Chị ngược lại muốn đẹp như em, nhưng chị đâu phải bị mù.” Hạ Vân Khuynh bộ dạng cô cũng hết cách, sau đó đầy ý cười nhìn Quý Tu đang ăn đồ: “Em để thầy Quý bình luận, chị và em ai đẹp?”