Hạ Băng Khuynh không có tâm trạng quan tâm 2 tên đằng sau.
Thực ra, lúc nãy chỉ cần có 1 giây suy nghĩ, cô sẽ không có gan đó nữa.
Vì sau khi cô đá xong mới bắt đầu sợ hãi.
Nuốt nước miếng, cô khắc chế nội tâm lo lắng, cố ý hung dữ nâng cằm lên với Mộ Nguyệt Sâm, mệnh lệnh nói: “Anh---, lập tức gọi cho hiệu trưởng, thu lại lời anh đã nói.”
Mộ Nguyệt Sâm bớt đau rồi, đứng thẳng người, nhíu mày, cười lạnh: “Đây là cách cô cầu xin?”
Cầu anh!
Ha, anh cố ý làm khó cô, còn muốn cô qua dỗ dành?
Đây là logic thần thánh gì?
Thật sự nghĩ cô dễ ức hiếp sao!
Ôm tâm lý mâu thuẫn vừa sợ vừa tức, Hạ Băng Khuynh không phục ưỡn ngực, ở trước mặt anh biểu thị mình không sợ: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không đến cầu xin anh, mà đến tính sổ, anh tốt nhất ngoan ngoãn xử lý, nếu không---”
Nói đến đây, cô ngừng lại, ánh mắt uy hiếp.
“Nếu không thì sao?” Mộ Nguyệt Sâm nhếch mày, từng bước đến gần cô: “Là muốn như lần trước nói cưỡng hiếp tôi trước rồi giết sau sao?”
Thấy anh càng đến gần mình, cô vô thức lùi về sau.
“Anh đừng qua đây, có lời thì nói, đừng động tay.” Cô chỉ anh, khí thế ngày càng yếu.
“Người động tay trước là cô!”
“Tôi tôi không động tay, tôi động chân!”
“Vậy tôi cũng động thân dưới là được!”
“...” Lưu manh!
Anh tiến, cô lùi, chỉ sợ chân 1 bước thì khoảng cách giữa cô và anh sẽ là 0.
Mà mỗi lần lùi 1 bước, khí chất cường thế mà cô cố biểu hiện ra giảm 1 phần.
“Có chiêu gì thì đưa ra hết đi, đừng giấu nữa!”
Mộ Nguyệt Sâm nói lời này, bước chân lười biếng, thả chậm bước chân, cố ý chỉ để lại khoảng cách 1 bước chân với cô.
Anh không gấp bắt lấy cô, anh phải từ từ công kích cô, từ hành động, càng từ tinh thần, hoàn toàn áp chế cô.
Lưng của Hạ Băng Khuynh chạm vào thân cây.
Không kịp lùi, thế giới trước mắt nhanh chóng bị nuốt chửng.
Mũi anh đến gần.
Hơi thở ấm nóng như lông vũ đang trêu chọc làn da của cô.
Tim, đập càng điên loạn.
Da đầu cũng tê dại.
Nín thở, run rẩy.
“Nói đi, cô có chiêu gì?” Giọng lạnh lùng đột nhiên mang theo sự gợi cảm.
Môi mỏng của anh gần trong gang tấc.
Chỉ vài từ, khí nóng phả lên càng nồng đậm.
Hạ Băng Khuynh nhìn khuôn mặt đẹp đó, khí chất sảng khoái, lúc nào cũng có thể áp xuống đôi môi của cô, lòng nóng quả trứng gà đang từ từ được đưa vào lò vậy.
Cảm giác này quá hành hạ người khác rồi, cô muốn trốn.
“Anh đừng---” Cô thật sự không chịu nổi đẩy anh ra.
Trước ngực anh bị tay cô áp lên: “Đừng cái gì?”
“Đừng đến gần vậy!” Hạ Băng Khuynh dùng hết sức đẩy anh ra.
Mà phản lực của anh trực tiếp tác dụng lên tay cô, nam nhân sau khi đổ mồ hôi sẽ mang theo mùi hương nam tính mạnh mẽ, cho nên, hô hấp của cô đều là hơi thở của anh.
- -------- ----------