Đợi đến khi Hạ Băng Khuynh từ nhà vệ sinh ra, Mộ Nguyệt Sâm đã để đồ về tủ, lần nữa ngồi về giường.
“Em thay đồ xong r, chúng ta đi thôi!” Hạ Băng Khuynh nhanh chân đi đến bên anh, kéo tay anh, kéo anh lên.
Mộ Nguyệt Sâm cũng mặc anh kéo.
2 ng cùng rời phòng.
Xe rời Mộ gia, đi 1 đoạn, Hạ Băng Khuynh hưng phấn hỏi: “Mộ Nguyệt Sâm, chúng ta đi đâu ăn?”
“1 tiệm ăn Pháp tự mở, uhm, đúng r, em đi qua, là tối hôm em và Tử Tích chơi trò chơi bị thua, fai hôn nhau, là căn đó.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói.
“” Có cần nói kĩ v k!
Chẳng qua nhờ có anh, cô nhớ đc tiệm ăn đó.
Hạ Băng Khuynh nhíu mày lại hỏi anh: “Vậy s anh k nói là lần đầu anh cưỡng hôn em ở tiệm ăn đó? S cứ nói em với Ôn Tử Tích?”
“Uhm, anh tưởng cái đó em nhớ kĩ hơn!”
“” Chút nữa fai hôn với phụ nữ, cô k nhớ kĩ mới lạ!
Trấn tĩnh lại, Hạ Băng Khuynh ý thức đc điểm quan trọng nhất, cô chút nữa quên 1 điể,: “Cho nên, hôm nay Ôn Tử Tích cũng sẽ đến sao.”
“Chắc là v!” Mộ Nguyệt Sâm tùy ý đáp.
Lòng Hạ Băng Khuynh bay đầy mây u tối.
Mỗi lần nghe 3 chữ Ôn Tử Tích đều buồn phiền, tổn thương, đến tâm trạng tốt cũng bị phá hoại rồi.
Cuộc sống sau này của họ k lẽ người phụ nữ này như là vi khuẩn lúc nào cũng bao lấy bất cứ khi nào cũng có thể thâm nhập vào cuộc sống của họ?
Trong xe im lặng rồi.
K biết lái bao lâu, Mộ Nguyệt Sâm nhìn về hướng Hạ Băng Khuynh, thờ ơ hỏi: “Gần đây lấy đồ ăn vặt từ Mộ Nguyệt Bạch sao?”
Hạ Băng Khuynh bất giác căng thẳng cơ thể: “Tại s tự nhiên hỏi v?”
“Tùy tiện hỏi!” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm k biểu hiện đặc biệt, mắt vẫn giống như bình thường như nhìn thấu ng khác.
Hạ Băng Khuynh nhắc bản thân đừng nên hoảng, chỉ cần k tự dọa mình, cô gắng nhịn nói: “K có! Anh k cho em lấy, sao em dám đi.”
“Thật k? Con mèo đói nào đó k giấu anh đi ăn vụng?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm bất giác sâu hơn.
“Thật k có!” Mới đầu nói k, sau đó đánh chết cũng fai cắn răng nói k.
Tuy nhiên, anh đột nhiên hỏi v có chút đáng sợ.
Mộ Nguyệt Sâm thu ánh nhìn lại, lòng cũng đại khái biết đc r: “Vấn đề này sau khi chúng ta ăn xong về nghiêm khắc tra khảo!”
“” Còn, còn fai nghiêm khắc tra khảo?
Hạ Băng Khuynh nuốt nước miếng, muốn hỏi kĩ, nhưng lại k dám.
Xui xẻo tự nhiên hứng lên, thuận miệng hỏi, bản thân đừng làm bậy là tốt nhất.
Mộ Nguyệt Sâm k hỏi tiếp, Hạ Băng Khuynh tự nhiên k nói nữa, bây h cô là mũi tên đã giương cung, cực kỳ k thể bị dọa.
Đến nơi.
Họ xuống xe, Hạ Băng Khuynh khoác tay Mộ Nguyệt Sâm vào.
Bên trong, Cố Quân Thụy bọn họ đã đến, 3 nam nhân hít xì gà uống rượu đỏ, vậy mà đang chơi Ludo (gg search giúp mình nhé, mình cũng k biết nó là game gì, mới nghe lần đầu =)), Hạ Băng Khuynh nhìn thấy chút nữa cười ra tiếng, sở thích của công tử nhà giàu đúng là có chút đặc biệt.
Tử Tích quả nhiên cũng có mặt.
Cô ngồi bên Quản Dung Khiêm, lúc nào cũng phát ra tiếng cười, hôm nay cô vẫn như mang khí chất mỹ nữ như cũ, nhưng hình như k giống bt lắm, hôm nay cô mặc đầm liền dài cổ cao, tóc buộc lỏng lẻo, có vài sợi rơi xuống, trong sự quyến rũ k mất đi sự ngọt ngào tươi mới, môi màu hồng đào, như là 1 thiếu nữ non nớt.