Hạ Băng Khuynh hoàn toàn cạn lời, cô nâng trán: “Cậu có thể đừng tùy tiện phát huy trí tưởng tượng, logic quỷ gì, liên quan gì đến hi sinh vì tình?”
“Cũng đúng,” Tiêu Nhân nghiêng đầu nghĩ, sờ cằm gật đầu: “Lần trc cậu khóc đến kinh thiên động địa, muốn nhảy lầu ng nào cũng k nhìn 1 cái, có khi cậu nói muốn chết, ng nào đó còn cho cậu thêm 1 đá, đá cậu xuống, chết cùng cậu hình như là k có khả năng, ài, nam nhân nếu đã vô tình, thật sự là lòng dạ sắt đá, lần này có niềm vui mới, lại càng k quan tâm tình cũ sống chết thế nào, đáng thương nhất vẫn là phụ nữ!”
“” Ai nói bữa đó cô muốn nhảy lầu? Hạ Băng Khuynh thật sự cảm thấy bị kích động: “Tiêu Nhân, cậu qua đó ăn trái cây, bên đó có cherry cậu thích.”
“Đừng dụ tớ ra, những chuyện này, kẻ phụ lòng nào đó cần phải cho hắn biết, nếu k hắn sẽ thấy bỏ ng khác như bỏ đôi vớ v quá dễ dàng, k có chút trách nhiệm.”
“Tiêu Nhân, cậu câm miệng!” Hạ Băng Khuynh đanh mặt, nghĩ có nên lấy băng keo bịt miệng lại.
Tiêu Nhân bĩu môi: “Đc r, k nói thì k nói, cậu là đồ ngốc!”
Cô chạy qa bên ăn cherry.
Cả phòng ng, bệnh khó xử tập thể bộc phát.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm lộ ánh sáng lạnh, mặt k biểu cảm.
Hạ Băng Khuynh cúi đầu sờ chăn, né ánh mắt mọi ng.
Trong phòng bệnh, khó xử lan tràn.
Đương nhiên, ng có thần kinh đơn giản nào đó tạo nên sự khó xử lại đang vui vẻ ăn cherry, hoàn toàn k biết đã tạo sự khó xử cho m.n, cô từ khi ra đời đã k biết khó xử là cái gì!
Bên ngoài, Mộ Cẩm Đình bước nhanh vào.
“Anh nói với bác sĩ Lưu thế nào r?” Hạ Vân Khuynh hỏi, chớp mắt với chồng, truyền tín hiệu.
Mộ Cẩm Đình điểm lên cằm cô, quay ng nói với Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh: “Anh nói với bác sĩ Lưu r, gãy xương là tổn thương cứng, thuốc vô dụng, quan trọng nghỉ ngơi, để xương hồi phục tự nhiên, 2 đứa ở trên giường cỡ 1 tháng mới hết, anh nghĩ, dù s cũng là giường, v nhất định nhà thoải mái hơn, anh nói với bác sĩ r, để 2 đứa về nhà dưỡng thương, anh ấy sẽ định kỳ đến khám, đợi nước biển vô xong r, liền xuất viện về nhà!”
“Cực cho anh r.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt đáp, k có ý kiến.
Nhưng Hạ Băng Khuynh cảm thấy cả ng đều k tốt.
Nằm giường 1 tháng, xuất viện cô k thể ở trường nằm 1 tháng, dù Tiêu Nhân đồng ý chăm sóc, cô cũng cần đi học, sẽ k thể làm cô ấy phí cả tháng, dù cho cô ấy đồng ý, ng trên phòng cũng chịu k nổi mỗi ngày nhìn cô băng bó nằm trên giường.
CHo nên nói, xuất viện r, cô chỉ có thể về Mộ gia!
“Anh, em thích ở viện, đợi tí m.n đưa Mộ Nguyệt Sâm về, mời 1 y tá cho em là đc.” Hạ Băng Khuynh gấp gáp biểu lộ ý muốn của mình.
Qua bữa cơm hôm nay, cô chết cũng k muốn về Mộ gia.
1 Mộ Nguyệt Sâm bạc tình đã đủ khiến cô đau não, cộng thêm 1 ng nham hiểm phúc hắc, bây còn thêm 1 thêm tà ác Mộ Nguyệt Bạch, cô băng chân ở trong tầm mắt họ, kẹp giữa họ, còn k bị họ làm như cá khô ăn sạch.
Cô có mấy tim mấy não cũng k chơi lại họ?
Mộ Cẩm Đình đi qua giường bệnh của Hạ Băng Khuynh r ngồi xuống: “Nói lời ngốc nghếch gì, ở viện 1 tháng, em sẽ bị ép điên mất, ở nhà, em muốn phơi nắng, đọc sách hoặc coi TV đều có ng hầu phục vụ đẩy em đi, ở bệnh viện, mỗi ngày đều nằm trên giường.”
- -------- ----------