Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm âm trầm: “Bây h điều duy nhất em có thể làm, là ngụy trang nội tâm của mình trc mặt tôi?”
“Thấy tôi ngụy trang lúc nào?” Hạ Băng Khuynh hỏi ngược: “K lẽ tôi viết ra chữ s?”
“Đến câu nói thật cũng k dám, Hạ Băng Khuynh, tôi còn tưởng em rất dũng cảm, trên thực tế, anh rất yếu đuối! Trc mặt tôi, em đừng hòng lừa dối!” Mộ Nguyệt Sâm như nhìn thấu linh hồn cô.
Loại cao cao tại thượng, tự tin, quyết đoán, sẽ khiến ng khác bất giác muốn thần phục, bại trong tay anh.
Nhưng Hạ Băng Khuynh là cô gái “trưởng thành” bên cạnh anh, sớm đã k fai là thiếu nữ lúc nào cũng bị anh uy hiếp như lần đầu gặp.
Trong lò luyện địa ngụ của anh, trí tuệ tâm hồn cô đã đc rèn luyện đến kiên nhẫn.
“Đối với anh mà nói, tôi còn có lời thật lòng s? Anh tìm sự thật trên ng cô gái anh mặc định là lừa gạt anh, đây vốn là chuyện cười, nếu tôi nói lời thật, anh, có thể tin đc mấy phần?” Hạ Băng Khuynh như thương hại sờ lên mặt cô: “Đừng ở đó hành hạ bản thân, nếu sau này chúng ta đều k có đối phương, lại cần gì phải tổn thương nhau. Dù s có 1 ng trở thành ng xa lạ, dù s có 1 ngày anh sẽ k nhớ đc hình dáng của tôi, dù sao tất cả đều sẽ bị thời gian chôn vùi!”
Cô k nhanh k chậm nói, như là đang đọc bản tuyên bố ly biệt.
“Hạ Băng Khuynh!’ Mộ Nguyệt Sâm tức giận la lên, mắt đỏ lên ấn lấy tay cô, như là muốn lập tức xẻ thịt rút xương cô.
Tay mở ra bị đau, nhưng anh vẫn k quản hậu quả nắm tay cô.
Lúc này, lòng anh dậy lên 1 cảm giác, cô rất nhanh sẽ rời khỏi anh, đi rất xa, mà k nhận sai, cũng k quay đầu, cứ dứt khoát mà đi.
Còn tiêu sái hơn anh rất nhiều lần!
“Làm gì? Tôi nói sai r? Chọc đến anh r?” Hạ Băng Khuynh rút tay ra.
“Em làm nhiều chuyện k thể tha thứ, k thể khoan nhượng như v, mà còn làm bộ dạng cây ngay k sợ chết đứng!” Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt tay cô hơn, cũng gia tăng sự đau đớn trên vết thương của mình.
“Mộ Nguyệt Sâm anh già lãng trí à, về chuyện này, hình như hôm sinh nhật tôi, đã kết thúc r, bây h anh lại lật lại, anh muốn thế nào? Muốn kéo tôi đến trc đám đông lớn tiếng la thêm lần nữa: Hạ Băng Khuynh tôi k cần cô! Làm 1 lần cảm thấy k đủ, muốn nhiều lần mới thòa cơn hận của anh à? Nếu anh cảm thấy tôi ở Mộ gia làm anh k thoải mái, tôi lập tức---”
Mắt đột nhiên tối, miệng bị anh chặn lại.
Lông mi Hạ Băng Khuynh khẽ run, ngây ng ở đó.
Đây tính là gì?
Đến lúc phản ứng lại lí ra fai đẩy anh ra, nhưng đầu bị kiềm chặt, anh hôn ngày càng hoang dã ngày càng dùng sức.
Đau quá!
Bệnh thần kinh, biến thái! Anh hoàn toàn k fai hôn cô, mà như ăn sống cô.
Mùi máu tươi tràn khắp miệng.
Cô như k thể k bị anh cắn chết!
Cảm giác tê đau kích thích thần kinh, mắt k bất giác tràn là dung dịch, rơi lên má, lên ngón tay anh.
Dã thú phát tiết xong chạm phải 1 thứ ấm nóng, động tác bất giác dừng lại.
Thứ ẩm ướt ấm nóng từ từ rơi xuống kẽ tay anh trở nên lạnh lẽo, như là 1 thùng nước lạnh tạt vào con tim nóng của anh, dập tức sự tức giận, mang đến nỗi buồn và cô độc.
Anh biết mình k nên hành hạ cô, nhưng anh k thể khống chế k thể chịu đựng khi cô từng phân chia lòng mình cho nam nhân khác, dù chỉ là khả năng 1 phần ngàn, cũng khiến anh k chịu đc, mỗi 1 tấc của cô đều thuộc về anh!
- -------- ----------