*tục ngữ trung quốc: ý nó làm chuyện thừa thải
Lại trùng hợp gặp Mộ Nguyệt Sâm r.
Nhiều 1 phút cũng k, ít 1ph cũng k!
Mộ Nguyệt Bạch dùng tư thế thân mật đẩy Hạ Băng Khuynh, vai cô có chăn của anh, tay anh áp lên vai cô.
Mà bên Mộ Nguyệt Sâm, cơ thể mỏng manh xinh đẹp của Ôn Tử Tích dựa vào anh.
Phân chia rất rõ.
Mộ Nguyệt Sâm thấy họ cùng nhau, lòng lại như hũ giấm chua, k gì kích thích anh hơn chuyện nhiều họ ở chung chỗ.
Nguyên nhân của đau khổ, nguyên nhân của tàn nhẫn, đều từ đó mà ra.
Mà Hạ Băng Khuynh thấy Mộ Nguyệt Sâm và Ôn Tử Tích ở chung, lòng làm sao thoải mái chứ.
Có loại kích động, k cần nói, chỉ cần dùng mắt, liền có thể xuyên đến nơi sâu nhất trong tim, có thể khiến ng khác tức chết!
Tiêu Nhân nhanh chóng xuống lầu.
Chuyện k hay r!
Thì ra người đứa dưới cây k fai tam thiếu, mà là tên khủng bố nhị thiếu, tên khủng bố này 1 là k ra tay, ra tay thì tuyệt k fai chuyện tốt.
Cô ôm chăn đến trc Hạ Băng Khuynh, giải thích giúp cô: “Băng Khuynh, tớ đi có mấy phút mà cậu về r? Vốn muốn cùng cô đi dạo bên hồ.”
“Hết cách, có ng tốt bụng muốn đưa tớ về, thâm tình khó tránh!” Hạ Băng Khuynh lời trong lời đáp Tiêu Nhân.
“Haha---” Tiêu Nhân cười khan, biểu thị đã hiểu.
Tay Mộ Nguyệt Bạch xoa vai Hạ Băng Khuynh: “Anh ở ngoài thấy e ấy bận đồ mỏng manh, sợ e ấy bệnh, liền đưa về, nha đầu này còn ồn ào k chịu.”
Mộ Nguyệt Sâm mang đôi mắt tĩnh mịch như biển chết nhìn mặt Hạ Băng Khuynh.
Ánh mắt anh như đường thẳng, k fai Hạ Băng Khuynh k cảm nhận đc, mà cô cảm thấy phiền lòng, k muốn đối diện.
Anh muốn nghĩ s cũng đc!
Tin và k tin, đều do anh quyết, vì vậy, nếu anh bị đau khổ bám lấy, cô cũng bất lực.
Ôn Tử Tích thấy v, lòng vui mừng, cô tự cho mình thông minh nói: “Nguyệt Bạch, cậu tốt với Băng Khuynh v, nhìn xem, thu đc lòng mỹ nhân cũng là chuyện sớm muộn.”
Ánh mắt dịu dàng của Mộ Nguyệt Bạch trầm xuống!
Mộ Nguyệt Sâm vốn áp chế lửa giận, bị Ôn Tử Tích kích động, lập tức đầy sát khí.
Hạ Băng Khuynh đã chọn trầm mặc, chuẩn bị rời đi, nhưng Ôn Tửu Tích nói câu này, bằng với việc đạp cô thêm 1 cái.
Trầm mặc k đồng nghĩa với yếu đuối, cô chỉ cảm thấy mệt, k muốn nói nhiều.
Nếu cô ta buộc cô phản kích, cô cũng k khách khí: “Ôn tiểu thư, cô có nghe câu vẽ rắn thêm chân k, cô làm phí khổ tâm của ai đó r, anh ta thông minh bày mưu tính kế cho cô, cô lại đá anh ta 1 cái, tôi thật sự nóng ruột thay cho trí thông minh của cô” Nói xong, cuối cùng kéo chăn trên vai xuống: “Tôi chơi chán trò âm mưu vô vị r, 3 ng các ng chơi đi.”
Tiêu Nhân qua đó đẩy Hạ Băng Khuynh: “Quả thật vô vị, quan trọng là, trí thông minh đủ để rung động ng khác.”
“Chúng ta đi!” Hạ Băng Khuynh nhìn Tiêu Nhân 1 cái.
Cô rời sảnh chính.
Mặt Ôn Tử Tích giật giật, tích cực duy trì bình tĩnh: “Tôi chỉ tùy tiện nói, k phức tạp như cô nghĩ!”
Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Nguyệt Sâm nhìn Ôn Tử Tích, từ môi mỏng nhả ra mấy chữ lạnh lùng: “Rất nhiều chuyện tôi k nói k có nghĩa tôi k biết, lần cuối, đừng chạm vào giới hạn của tôi.”