“Tôi đi tôi đi!”
Hạ Băng Khuynh bò dậy, xuống giường ngồi xe đi vệ sinh.
Cô ở trong nửa ngày, rửa mặt, đánh răng, suy nghĩ đợi tí ra ngoài tìm lí do gì để k ngủ nữa, cô k muốn cả ngày nằm trên giường.
Vừa nghĩ, Mộ Nguyệt Sâm từ ngoài vào, khiến cô cạn lời, anh vẫn khỏa thân.
Anh rốt cuộc biết xấu hổ k!
“Mộ Nguyệt Sâm, còn k mặc đồ, tôi báo cảnh sát.” Hạ Băng Khuynh k nhịn đc nữa.
“Anh xem e fai lề mề đến bao h mới chịu ngoan ngoãn ngủ.” Mộ Nguyệt Sâm khoanh tay dựa cửa.
Cho thấy anh vào chỉ để bắt cô lại.
A có thể ấu trĩ thêm nữa k.
Hạ Băng Khuynh để ly xuống, đi ra ngoài: “Tôi k ngủ nữa, muốn tắm nắng ngoài hoa viên.”
“Sau này hoa viên là cấm địa!” Mộ Nguyệt Sâm trầm giọng tuyên bố.
“Tại s! Mang thai k fai nên tắm nắng tí mới tốt, bổ sung canxi.”
“Tắm nắng chỗ nào cũng đc, nhưng k thể bước 1 bước vào hoa viên, còn về lí do, em chắc biết!” Mộ Nguyệt Sâm tuy nói rất bình thản, nhưng bên trong vẫn tồn tại sự kiêng kị như cũ.
Hạ Băng Khuynh hiểu ý anh!
Anh k muốn cô có cơ hội gặp Mộ Nguyệt Bạch.
“K đi thì k đi, v tôi ra ban công tắm nắng chắc đc chứ!” Điểm yếu đó, cô vẫn k nên chọc vào thì tốt hơn.
“Cái này thì đc!” Mộ Nguyệt Sâm đồng ý r.
Hạ Băng Khuynh ra ban công tắm nắng.
Hôm nay mặt trời rất tốt, từ phòng Mộ Nguyệt Sâm nhìn ra, cửa chính Mộ gia cũng có thể nhìn thấy, hoa viên cũng nhìn thấy rõ ràng.
Lòng cô bất giác lo sợ, lần trc lúc cô k cẩn thận gặp Mộ Nguyệt Bạch, ở đây nhìn xuống có thể thấy tất cả.
Hoa viên, sau này đúng là k nên đi.
Lúc nghĩ cái này, Hạ Băng Khuynh đột nhiên phát giác 1 vấn đề, sau này? Cô quyết định ở lại lúc nào?
Trong vô thức, cô đã nhận mệnh r s?
Ngồi 1 lúc, mùi thơm truyền đến.
Hạ Băng Khuynh tối qua vì mắc ói, hình như chưa ăn gì.
Bị mùi thơm câu dẫn, bụng cô thật sự đói, ngồi trên ghế quay lại nhìn, thấy Mộ Nguyệt Sâm đang bưng đồ ăn vào.
Lần này anh cũng mặc đồ r.
Mộ Nguyệt Sâm để đồ xuống: “Ăn đi, đều là e thích, ăn no vào, con sẽ khỏe.”
“Uhm” Hạ Băng Khuynh hiểu gật đầu, mở to đôi mắt trong suốt: “Cái này k fai cho em ăn, cho con trai ăn!”
S anh biết chắc là con trai?
Trọng nam khinh nữ!
Mộ Nguyệt Sâm lấy nĩa đưa qa cho cô: “Nhanh ăn!”
Hạ Băng Khuynh lấy nĩa, cầm khay đồ ăn phong phú lên, chuẩn bị chọn 1 món bắt đầu ăn.
Nhưng cũng k biết s, giây trc cảm thấy đói, bây h kêu cô ăn thật, lại k đói nữa.
Bình thường đồ ăn ngon trc mắt, cô sẽ có sức ăn kinh người.
Mộ Nguyệt Sâm ngồi cạnh, thấy cô k động, hối: “Còn ngây ra đó làm gì, ăn đi! Cần anh đút em s!”
Hạ Băng Khuynh nghe xong, hào phóng đc nĩa cho anh: “Đc, anh đút tôi!”