“Đó là bạn tôi, đương nhiên đều quan tâm r”
“Cơ thể còn đỡ, tuy sảy thai, nhưng tâm bệnh haizz”
Sảy thai?
Quả nhiên.
Ôn Tử Tích dùng rất nhiều sức áp chế sự vui vẻ: “Cảm ơn!”
Quay ng, đi đến giường bệnh số 9, càng đi càng nhanh, càng ngày càng gấp!
Hạ Băng Khuynh ngồi bên cửa sổ, bên ngoài gió lạnh nhiều lần tạt qua, cô ngược lại bất động.
“Hạ tiểu thư, cô như v hoài k đc” Y tá trưởng khổ não khuyên: “Vừa sảy thai, lại thổi gió lạnh, cơ thể sẽ k chịu nổi!”
Cô nói đến khô miệng, nhưng Hạ Băng Khuynh như căn bản k nghe đc gì, cứ ngồi ở cửa sổ, nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ.
K biết cô đang nghĩ gì.
Nhưng cô gái này, gầy như v, chỉ nhìn bóng lưng thối, cũng cảm thấy cô như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành khói, biến mất khỏi nhân gian.
Nhìn lại nhìn, chỉ khiến ng khác cảm thấy đau lòng.
Y tá trưởng thở dài: “Hạ tiểu thư, con cái, thật sự fai nói đến duyên phận, có lúc con và chúng ta duyên chưa đến, cũng k thể miễn cưỡng đc.”
Duyên phận?
Lông mi của Hạ Băng Khuynh rung động 1 tí.
Ánh mắt cố định đã lâu, cuối cùng nhẹ chuyển.
Nếu chuyện gì cũng nói duyên phận, v cô và Mộ Nguyệt Sâm, nhất định là nghiệt duyên kiếp trc nợ.
Kiếp này có fai trả hết r k?
Nhưng nghĩ đến đây, tim cô lại k tránh né đc mà thắt lại.
Như bị ng khác tạt nước nóng cộng ớt vậy, rất đau, rất cay.
Sắp k thể thở nổi.
“Hạ tiểu thư” Y tá trưởng lại chuẩn bị khuyên, nhưng cửa bị đẩy vào.
Cô quay đầu, thấy ng bên cửa vẫy tay với mình.
Bất lực thở dài 1 tiếng, y tá trưởng giúp Hạ Băng Khuynh đắp chăn lại, sau đó rời đi: “Xin hỏi cô là”
“Bạn cô ấy” Ôn Tử Tích nhẹ đáp.
“Quá tốt r! Khuyên cô ấy đi! Hạ tiểu thư đã đứng đó nửa ngày, cô là bạn, chỉ dẫn cô ấy 1 chút” Y tá trưởng cực kỳ lo lắng nói.
“Đc, giao cho tôi, cô đi làm đi”
“Uhm” Y tá trưởng cảm kích nhìn Ôn Tử Tích,gấp gáp rời đi.
Cửa, lại bị mở ra.
Gió lạnh thổi vào, nhưng Hạ Băng Khuynh nửa ý quay lại cũng k có.
Ai vào, ai ra, cô k quan tâm nữa.
“Em gái Băng Khuynh, s vào viện r, cũng k nói tiếng?” Ôn Tử Tích đi đến trc mặt cô, nhìn Hạ Băng Khuynh đang như bức tượng, lòng vui k thôi.
Cô k đợi đc, muốn thấy Hạ Băng Khuynh nếu biết mình mang thai sẽ thế nào!
Loại tuyệt vọng đó, thứ mà mình từng trải nghiệm!
Toàn bộ đáp trả lại cho Hạ Băng Khuynh!
Cho nên lần này, cô tuyệt k lưu tình!
Hạ Băng Khuynh k nói gì, mắt như cũ k tiêu cự nhìn về trc, coi cô là không khí.
Ôn Tử Tích bị lờ đi đương nhiên k vui, nhưng nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, cô liền bình tĩnh nói: “Thật ra, có chuyện, k cưỡng cầu đc. K nên là của cô, thì vĩnh viên k thể! Cô nói đúng k?”
Hạ Băng Khuynh đến mi mắt cũng k nâng lên.
“Con, mất r?” Ôn Tử Tích biết r còn cố hỏi.
- -------- ----------