Hoặc là, chỉ thay đổi thành trạng thái khác tồn tại trong trí nhớ của họ.
Hạ Băng Khuynh theo Quý Tu về căn hộ của anh.
Quý Tu để chìa khóa xe lên bàn trà, cởi áo ngoài, trong nhà mở lò sưởi.
“Ngồi chút đi!” Quý Tu nói với Hạ Băng Khuynh, đem túi vào trong bếp, pha ly nước đường táo tàu.
Là lúc về, qua siêu thị mua s, thuận tiện mua đồ dùng hằng ngày.
Hạ Băng Khuynh ngồi lên sofa, nghiêng ng nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, như bừng tỉnh.
Quý Tu lấy ly qua, đưa Hạ Băng Khuynh: “Đến, uống 1 tí, sẽ thoái mái tí.”
“Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh nhận ly, nhìn nước, cô kinh ngạc 1 chút.
Táo tàu!
S a biết.
Quý Ty nhìn cô nhìn nước táo tàu ngây ng, cũng biết đc cô nghĩ gì: “Lúc đến, qua tiếp tân, hỏi số phòng, y tá nói tôi biết.”
“Uh, thì ra là v!” Hạ Băng Khuynh có chút xấu hổ.
“Thời gian này e cứ ở chỗ tôi nghỉ thật tốt, sảy thai rất hại cơ thể, nếu k nghĩ tốt, sau này sẽ khiến cơ thể tệ hơn, cho nên, nhất định fai nghe lời.” Quý Tu nhàn nhạt, bình thản nói như 1 trưởng bối quan tâm. (S e k cảm nhận đc sự trưởng bối ở đây nhỉ =)))))
“Uhm” Tim Hạ Băng Khuynh đột nhiên đau xót, mũi chua xót, bưng ly lên uống.
“Chuyện này chị và anh rể của e vẫn chưa biết chứ?”
“Vẫn chưa nói”
“Kéo dài cũng k tốt, lát tôi gọi cho anh rể e, để họ đến 1 chuyến, e nói chuyện với họ, như v, những chuyện nên xử lý họ sẽ xử lý.”
Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đc! Thầy kêu họ đến giúp em.”
“Đợi lát tôi liên hệ” Quý Tu đứng dậy từ sofa: “Tôi đi thay ga giường, đợi lát e vào nằm, chuyện khác giao cho tôi.”
“Cảm ơn thầy, thầy Quý!” Hạ Băng Khuynh cảm kích anh, k thể nào tả đc.
“Uống đi!” Thầy Quý an ủi vỗ vai cô.
Hạ Vân Khuynh ở căn hộ đợi đến trưa.
Cô k ngừng nhìn đồng hồ, dần mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, để lại tờ giấy trên bàn, sau đó rời đi.
2 đứa này gần đây làm cái quỷ gì, s ẩn thân k xuất hiện.
Tối, Mộ gia.
Sau cơm tối, mở cuộc họp gia đình.
Chủ yếu là nói Ôn Tử Tích, ngoài ra hôn sự của Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm.
Sắp tết r, chuyện cứ rối hết lên.
Thương lượng đc nửa, đth Mộ Cẩm Đình vang.
Anh lấy lên, nhìn 1 cái, biểu cảm vui vẻ nhận: “Thầy Quý à!”
“Bác sĩ Mộ, bên cạnh anh có ng k? Tôi muốn nói riêng chuyện này với anh, nếu có, để tiện nói, ra nói đc k” Giọng trầm ổn, nghe k ra tâm trạng gì.
“Uh, đc, đợi tí--” Mộ Cẩm Đình đứng dậy, nhanh chóng ra ngoài, đến cửa sổ: “Đc r, có thể nói!”
“ Băng Khuynh đang ở chỗ tôi!”
“Cái gì? S lại ở chỗ a?” Mộ Cẩm Đình mở to mắt.
“Cụ thể anh và vợ anh đến r nói, chuyện tạm thời bí mật với ng khác, nếu có thể, đợi lát qua.”
“Đc, biết r, đợi chúng tôi.”
Cúp máy, Mộ Cẩm Đình mơ hồ.
S Băng Khuynh tự nhiên lại ở chỗ thầy Quý?
Với lại còn làm ra thần bí!
- -------- ----------